Trúc Mã Yandere

Chương 9



22.

Ngày hôm đó, tôi nói yêu đương nhăng nhít sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ luyện đề của tôi.

Chuyện yêu đương sẽ có khi làm tôi khóc, nhưng học tập sẽ mãi mãi khiến tôi vui vẻ.

Nhưng đấy là vì tôi không biết, chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ đâm đầu vào yêu sớm thật.

Vào một buổi chiều đầy nắng, tôi và Giang Thù cùng nhau đi dạo sau khi tan học.

Anh xách cặp sách, chân giẫm lên những hòn đá nhỏ nhô lên trên đường, dùng chúng làm cầu ván đi bộ, dáng vẻ nghịch ngợm hệt như những em bé tiểu học.

Tôi trêu anh: “Hoài niệm tuổi thơ đấy à?”

Thực chất là ngụ ý chọc anh ngây ngô như con nít.

Ai ngờ anh lại đáp: “Ừ. Em nhớ không, hồi nhỏ chúng ta hay chơi kiểu này, em có cố đến mấy cũng không theo kịp anh.”

Tôi: “…”

Nhớ thì cứ nhớ cái hay cái đẹp thôi, nhớ quá khứ quê xệ của tôi làm gì?

Cũng may, anh chỉ nhắc đến đấy. Còn có chuyện xấu hổ là có một lần trên đường về, tôi thấy anh ấy bỏ đi trước, vội vàng đuổi theo nhưng lại vô tình bước hụt chân, thế là ngã lăn kềnh ra đất.

Sau đó, anh quay lại, từ từ đi tới trước mặt tôi. Lúc đó, cũng không hiểu sao, tôi chạy trên nền đất phẳng vẫn khó có thể đuổi kịp được anh chạy trên những hòn đá.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đồng phục của anh, mỉm cười: “Bây giờ anh lại định co giò chạy trước chứ gì? Thử xem em có bắt được anh không?”

Giang Thù phì cười, đang định nói gì đó thì có tiếng ai gọi tên anh. Tiếng gọi rất lớn khiến ai ở trên đường cũng phải ngoái nhìn lại.

Anh vô thức xoay người lại, nhưng lại quên mất chân mình vẫn đang giẫm lên những hòn đá nhỏ chênh vênh, một góc áo đồng phục vẫn còn bị tôi nắm lấy. Thế là ngay sau đó, anh nghiêng người, ngã từ trên lề đường xuống rồi ngã nhào vào tôi, hai tay chống lên vai tôi để giữ thăng bằng.

Tôi bị anh đẩy lùi về phía sau. Ban nãy tiếng ai đó đã làm tôi giật mình một lần, giờ lần này lại bị giật mình vì anh ngã nhào vào tôi.

Nhìn góc áo của anh vẫn đang bị tôi giữ chặt, tôi trầm ngâm, anh bạn này, sao nhìn kiểu gì cũng giống tôi đang ôm anh vậy nhỉ?

Kể ra, nếu tôi mà đủ dũng cảm…

Thôi được rồi, tôi sẽ tự xem như là Giang Thù lợi dụng ôm tôi vậy.

Giang Thù ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi, hai tay vẫn đang đặt trên vai tôi, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi bối rối.

Mãi đến khi bạn học kia đi tới chỗ chúng tôi, gọi tên anh lại một lần nữa thì anh mới hoàn hồn.

Cậu bạn kia có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn tôi rồi lại nhìn Giang Thù, ngập ngừng hỏi: “Bạn học này là…?”

Nicholas Lâm Miễu, rất hân hạnh được gặp.

À mà người ta cũng có hỏi tôi đâu, hỏi Giang Thù mà. Hy vọng anh sẽ giới thiệu về tôi hay ho một chút.

Kết quả, sau khi đã định thần lại, Giang Thù không những không buông tôi ra mà còn vòng tay phải ra sau lưng tôi, khoác lên vai tôi.

Anh mỉm cười, trịnh trọng giới thiệu: “Lâm Miễu, bạn gái tôi.”

Tôi: “…”

U là trời, phê quá trời phê!

Nhưng làm gì có ai ôm bạn gái theo kiểu bạn bè chí cốt như này đâu?

Vả lại, chúng tôi thành đôi từ khi nào? Bao giờ thế nhỉ? Không lẽ thật sự có thế giới song song ư?

Tôi kinh ngạc nhìn anh, cảm giác lực ôm của tay anh mạnh hơn một chút, anh ôm chặt tôi như đang ngầm ra hiệu gì đó với tôi.

Bất đắc dĩ, tôi đành hợp tác với anh diễn một màn kịch, miệng cười ngọt ngào nhưng trong lòng thì hoang mang, khó hiểu.

Sau khi cậu bạn kia đã đi xa rồi, tôi lập tức hỏi anh: “Có chuyện gì thế?”

Giang Thù buông tôi ra, ánh mắt dừng lại trên cổ tôi. Anh đưa tay vuốt thẳng mép cổ áo đồng phục của tôi.

Sau đó, anh nói: “Hôm đó nói chuyện với em xong, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Em nói đúng, việc chúng ta cần ưu tiên bây giờ là học hành chăm chỉ.”

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh tán thưởng: “Tinh thần giác ngộ cao đấy.”

Nhưng, thế thì có liên quan gì tới hành động vừa rồi?

Giang Thù nói tiếp: “Nhưng mà thế gian loạn lạc. Thanh niên tơ mới mười bảy tuổi đầu như anh lại được không ít các bạn nữ yêu mến, thậm chí nhiều người còn nhiệt tình gán ghép anh với một ai đó cơ.”

Tôi: “…”

“Nghe em nói mục tiêu cao cả của em là chuyên tâm học hành, lúc ấy anh nảy ra một ý kiến rất hay.”

Tôi: “… Đừng nói là anh muốn em giả làm bạn gái của anh, giúp anh cắt đứt những vệ tinh lảng vảng xung quanh để anh yên tâm bài vở đấy nhé?”

Giang Thù gật đầu.

Tôi: “…”

Chẳng trách anh cứ hỏi đi hỏi lại tôi đã thích ai hay chưa, liệu có khi nào tôi cũng sẽ yêu sớm hay không, hoá ra là vậy.

Chắc là vì trông biểu cảm của tôi khó coi quá nên anh hơi lo lắng: “Không đồng ý hả?”

Tôi lắc đầu. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi như người được yêu, nhưng cũng là kẻ thất tinh.

Ác như hạch!

Giang Thù mím chặt môi, sau đó lại nói: “Anh chắc chắn sẽ không bắt em giúp không công đâu. Chỉ cần em giúp anh, sau này em muốn gì anh cũng sẽ cố gắng cho em.”

Mấy câu này dễ gây hiểu nhầm ghê. “Sau này” là khi nào mới được? Có thật là em muốn gì cũng cho không?

Em bảo, em muốn có anh, cả đời, liệu anh có đồng ý không?

Bỏ đi, nói ra chắc anh xách quần chạy tám hướng.

Nhưng mà, biết đâu lại mang lại cho mình cơ hội tốt?

Tính ra, chuyện giả làm bạn gái này cũng không phải là tôi không được lợi gì, tôi vẫn có cơ hội.

Giả làm bạn gái, ngoại trừ không ôm, hôn, nắm tay, những việc còn lại như đi học, tan trường, đi dạo cùng nhau… Chẳng khác gì đôi gà bông hẹn hò thật.

Nào, lạc quan lên!

Tôi chắc chắn đã thích Giang Thù, nhưng anh ấy chắc là chưa biết.

Cũng như, tôi không chắc Giang Thù cos thích tôi tí nào không, nhưng biết đâu được, lỡ như anh ấy có để ý đến tôi?

Thấy tôi cứ im lặng, Giang Thù bắt đầu sốt ruột, tôi lại càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Tôi khẽ mỉm cười: “Nghe cũng ổn đấy chứ.”

Anh hơi bất ngờ, nháy mắt với tôi: “Em đồng ý rồi phải không?”

Không biết có đúng không, tôi cứ cảm thấy anh ấy đang cố ý mời mọc tôi.

Tôi cười lớn: “Ừ, chốt kèo.”

Em giúp anh một việc, đổi lại phí là anh, xem ra phi vụ này có lời.

23.

Đối mặt với hàng tá câu hỏi tra khảo của hội chị em, tôi bình tĩnh trả lời: “À thì bọn tôi đã giao… ý, lộn, đang yêu nhau.”

A: “Mẹ bà nhà cậu, có tin tôi đánh chếc cậu không?”

B: “CP con này đu nó phải thế mới được.”

C: “Bao giờ cưới?”

Tôi: “…”

Đúng là chị em tốt!

Tôi muộn màng nhớ ra một vấn đề cần hỏi. Nhìn Giang Thù nhất quyết kéo tôi tới một cửa hàng tiện lợi, tôi hỏi: “Anh có biết bây giờ ở trường em hot lắm rồi không?”

“Cũng tạm thôi.” Anh đưa một chiếc vòng tay ra trước mặt tôi: “Miễu Miễu, đẹp không?”

Chiếc vòng tay được phối màu đen trắng rất ổn, tôi lặp lại câu nói vừa rồi của anh: “Cũng tạm thôi.”

Sau đó lại nhắc lại câu hỏi vừa rồi: “Anh có biết em nổi danh khắp trường rồi không hả?”

Giang Thù nhìn tôi, mỉm cười: “Chậc, Miễu Miễu xuất sắc thế mà!”

Ngại ghê hihi. Tôi nghiêm túc nói với anh: “Em thấy hai đứa mình nổi lên là vì chuyện tình yêu tình báo đó. Khéo mà em sắp được mời lên phòng giám hiệu uống trà đàm đạo tới nơi rồi.”

“Không sao hết.” Anh có vẻ không lo lắng gì cả: “Nhà trường cũng chẳng dám nhúng tay vào sâu quá đâu, cứng quá thì dễ gãy mà.”

Anh cầm lên một cặp vòng tay khác: “Kiểu này có đẹp hơn kiểu kia không em?”

Tôi nhìn hai chiếc vòng trước mặt, nghi hoặc: “Sao lại hai chiếc? Tự nhiên đeo hai tay hai chiếc cùng một kiểu, hâm vậy?”

“…”

Giang Thù nhìn tôi với ánh mắt bất lực: “Miễu Miễu, đây là vòng đôi mà.”

Tôi: “…”

Aaa, tự nhiên muốn đần ngang luôn á. Ai mà biết anh định mua vòng đôi chứ?

Chọn tới chọn lui, cuối cùng Giang Thù chọn cặp vòng màu đen trắng ban đầu.

Anh tự tay đeo chiếc vòng cho tôi, ngắm nghía một lúc, anh tuyên bố: “Lên thưởng trà nhớ đeo vòng đó.”

… Bạn học Giang dũng cảm thật đấy!

Kết quả, vài ngay sau chúng tôi thật sự bị gọi lên phòng giám hiệu ngồi chơi xơi nước.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của giáo viên tôn kính trước mặt, tôi hỏi nhỏ Giang Thù: “Thành khẩn khai báo nhỉ?”

Anh mỉm cười: “Em thử xem?”

Thầy hiệu trưởng cáu kỉnh lên tiếng: “Đã bị mời lên đây làm việc rồi còn to nhỏ cái gì đó?”

Khụ. Tôi ngồi thẳng dậy: “Thật ra…”

Người nói thì nói thật, người nghe lại không tin.

“Lâm Miễu, em tưởng thầy cô ngốc lắm hay sao mà không thấy hai đứa đeo vòng đôi?”

Khụ khụ. Tôi ho khan mấy tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Giang Thù.

Anh trao đổi vài câu với thầy, hiểu được lý do thầy cho gọi hai chúng tôi lên nói chuyện là vì sợ yêu sớm sẽ khiến hai đứa xao nhãng chuyện học hành.

“Thưa thầy, em nghĩ chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng xấu gì đâu ạ.”

Anh trả lời, đôi mắt trong veo, dáng vẻ chân thành.

“Chắc thầy không biết, em và Lâm Miễu là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên. Chúng em đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, trong mắt em đã sớm không thể có thêm bạn nữ nào khác rồi.”

Trước tiên, dùng giọng điệu chân thành, ánh mắt kiên định để khẳng định sự bền vững của chuyện tình gà bông này.

“Lâm Miễu ham học lắm ạ, còn chăm chỉ nữa. Em đã phải nỗ lực lắm mới có thể theo kịp được bạn ấy. Bạn ấy động viên em suốt, nếu không chắc em bỏ cuộc từ lâu rồi chứ không thể đậu được vào trường mình luôn thầy ạ.”

Tiếp theo, cường điệu hoá sự nỗ lực không ngừng nghỉ để theo đuổi tình yêu của mình.

“Mà thầy thấy đó ạ, em vẫn tràn đầy năng lượng. Mỗi lần gặp bạn ấy, em vui lắm, áp lực học hành tự nhiên cũng nhẹ bớt đi, em cũng luyện được nhiều đề hơn ạ.”

Sau đó là khoe khoang. Bây giờ không chỉ cường điệu hoá mà còn là giọng điệu gì đó mà tôi không thể diễn tả được.

Tôi không nhịn được, cười thầm trong bụng.

Câu chốt hạ, anh nói: “Hơn nữa, hai đứa chúng em đã ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, bây giờ lớn cũng rất hiểu chuyện. Bình thường cũng chỉ dừng ở mức nắm tay, ôm một cái thôi ạ.”

Haiz, chờ đến bao giờ mới được nắm tay, ôm ấp đây?

Chậc, nếu tôi mà là giáo viên, nghe anh trình bày một thôi một hồi chắc sẽ cảm động lắm đấy. Nhưng đáng tiếc, thầy cô là thầy cô, mãi mãi không tin tưởng tình yêu tuổi học trò, chúng tôi vẫn không thể thoát được số phận phải mời phụ huynh lên làm việc.

Sau một hồi bàn bạc, tôi và Giang Thù thống nhất sẽ thực hiện chiến thuật tâm lý từng bước một, trường hợp tệ nhất sẽ nói ra sự thật.

Tối hôm đó, cơm nước xong xuôi, tôi ho khan, nói với bố mẹ, lúc đó đang ngồi trên sô pha xem ti vi: “Khụ, bố mẹ ơi, thầy hiệu trường muốn mời bố mẹ ngày mai lên làm việc ạ.”

Họ đồng thời quay sang, nhìn tôi bối rối: “Sao thế? Con phạm lỗi gì à?”

“Bố mẹ nghe con nói đã ạ.”

Nhị vị phụ huynh đánh mắt nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng.

“Con gái nói đi, bố mẹ có thể chịu được.”

Tôi nuốt nước bọt: “Con… yêu sớm ạ.”

“…”

Một khoảng không thinh lặng. Sau đó…

Mẹ: “Cái gì cơ?”

Bố đập bàn: “Tên tiểu tử nào dám dụ dỗ con gái bố?”

Tôi: “Giang Thù ạ.”

“…”

Lại tiếp tục im lặng. Sau đó họ đồng thanh: “Ừ, không sao đâu con.”

Tôi:???

Chẳng hiểu sao, bố mẹ tôi không giận mà lại đi nói chuyện hoà bình với bố mẹ của Giang Thù.

Tôi trộm hỏi anh: “Anh cũng không nói thật à?”

Anh chống cằm nhìn bốn vị phụ huynh cười nói vui vẻ đằng kia: “Anh thấy họ còn vui nữa ấy.”

Tôi nhìn anh, đồng tình: “Ừ, thấy bố mẹ mừng ra mặt.”

Anh cười: “Anh đoán em cũng vậy.”

Còn anh không vui sao?

Sau một hồi thương thảo, bố mẹ hai bên quay lại nhìn chúng tôi trìu mến: “Được rồi, để đấy bố mẹ giải quyết.”

Tôi: “…”

Hay thật!