Trùm Trường Siêu Manh

Chương 1



1.

Tôi cười muốn ch.ết, ngẩng đầu đụng phải trùm trường và tay sai đắc lực mới từ nhà vệ sinh nam đi ra.

Trùm trường cao 1m87, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, trên cổ đeo dây chuyền vàng lớn, toàn thân "thanh long bạch hổ".

Tôi nhìn thoáng qua hình xăm trên ngực cậu ta, lặng lẽ tắt trang chủ "ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái", vừa mặc niệm "cậu ta không thấy cậu ta không thấy", vừa lặng lẽ lướt sang bên cạnh.

"Chờ chút đã." Giọng nam trầm thấp lười biếng vang lên.

Chết tiệt.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, bày ra nụ cười nịnh nọt, "Xin hỏi bạn học có chuyện gì sao?"

"Đụng trúng tôi, không xin lỗi à?"

"Đại ca, tôi sai rồi! Xin lỗi!" Cúi đầu 180 độ.

Cậu ta nhếch khóe miệng, "Xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?"

"..."

Tay sai ở phía sau trùm trường tiến lên một bước, tôi đoán cậu ta là lão Lý, người tiểu xa hơn trùm trường.

Lão Lý cười đến đau buồn xót xa, "Bạn học, đụng phải lão đại của chúng tôi sẽ phải trả giá rất lớn -- "

Tôi buột miệng nói ra, "Lão Lý, có gì chúng ta từ từ nói!!"

Lão Lý sững sờ tại chỗ, dùng tay nhỏ sờ sờ cái đầu tròn đã cạo bóng loáng, "Ồ? Sao cậu biết tôi tên là lão Lý!"

Tôi cái khó ló cái khôn, "Ngưỡng mộ đại danh anh Lý đã lâu!"

Sau đó từ trong túi xách lấy ra kẹo mút mới mua ngày hôm qua, đưa cho trùm trường, ánh mắt vô cùng chân thành, "Kẹo mút."

Lão Lý cau mày, "Một cây kẹo mút đã muốn đuổi lão đại của chúng tôi ---"

Tôi ngắt lời cậu ta, ánh mắt long lanh chờ mong nhìn trùm trường, "Vị dâu tây."

Tôi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt trùm trường đột nhiên sáng ngời, sau đó lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, làm bộ khinh thường, hắng giọng nói, "Nể tình cậu phạm lỗi lần đầu, tạm thời bỏ qua cho cậu."

Sau đó đẩy lão Lý ra, nhanh chóng cầm lấy kẹo mút.

Lão Lý vuốt cái đầu tròn: "?"

Cứu mạng, tôi rất muốn cười.

Trùm trường đẹp trai ngầu lòi rời đi, trong tay nắm chặt cây kẹo mút vị dâu tây kia.

Não tôi giật giật, lòng hiếu kỳ chiến thắng ý chí sinh tồn, nhìn bóng lưng của trùm trường, "Hôm nay thắng không?"

Trùm trường chậm rãi quay đầu, nheo mắt lại, trong con ngươi hẹp dài lóe ra ánh sáng nguy hiểm, "Cậu nói cái gì?"

Choáng váng.

Ý chí sinh tồn đã quay trở lại, tôi vội vàng sửa lời, "Tôi nói trận đấu bóng rổ hôm nay!"

Cậu ta nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, "Bóng rổ buổi chiều mới thi đấu, cậu đang nói gì vậy?"

Tôi cứng đờ tại chỗ, ha ha ha giảm bớt xấu hổ, chuẩn bị chuồn đi.

Kết quả trùm trường quay đầu lại đi đến gần tôi, mắt phượng hẹp dài nhướng lên, "Muốn đến xem thi đấu à?"

Tôi: "?"

"Vật nhỏ, cách bắt chuyện của cậu rất đặc biệt. Muốn đến thì đến, tôi ở sân bóng đợi cậu."

Trùm trường để lại một nụ cười phóng đãng ngang ngạnh rồi ung dung rời đi.

Để lại một mình tôi ngổn ngang trước cửa nhà vệ sinh nam.

2.

Buổi trưa, tôi run lẩy bẩy nhìn tài khoản phụ của trùm trường.

Ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái: "Được rồi, hôm nay cũng được ăn kẹo mút vị dâu tây!"

Bạn cùng phòng đều đang nghỉ trưa, tôi bóp đùi nhịn cười.

Ba giây sau, lại cập nhập một trạng thái mới, "Vật nhỏ nhìn không thông minh lắm, ánh mắt lại rất tốt. [đắc ý] đính kèm là cây kẹo mút đã ăn được một nửa.

Không thông minh lắm?

Không thông minh...lắm?!

Tôi tức giận rồi.

Mở phần bình luận ra, tôi gõ chữ lách cách: "Cậu mới không thông minh, cả nhà cậu đều không thông minh!"

Bình tĩnh hai phút, lại lặng lẽ xóa từng chữ từng chữ, bỏ đi, không chọc nổi.

Đây chính là Giang Dịch Hoài một quyền có thể đánh ngã hai người cường tráng đấy a hu hu.

Đang lau nước mắt, ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái lại cập nhật trạng thái mới, "[tức giận] [tức giận] [tức giận] Con mẹ nó, hôm nay lại thua lão Lý, ngày mai phải đi khám nam khoa một chuyến."

Phốc.

Ha ha ha.

3.

Ba giờ chiều, sân bóng rổ.

Tôi cầm một chai nước có ga, buồn ngủ dưới ánh mặt trời chói chang.

Xem thi đấu em gái cậu, nếu không phải sợ Giang Dịch Hoài trả thù, tôi mới không muốn đến.

Tiếng thét chói tai của các nữ sinh xung quanh đột nhiên trở nên kịch liệt, tôi mở mắt ra, Giang Dịch Hoài mỉm cười đi về phía tôi.

Không nói hai lời liền... cướp chai nước có ga của tôi, sau đó uống ừng ực, còn sờ sờ đầu tôi, "Vật nhỏ, còn biết mua đồ uống."

Con mẹ nó, đó là mua cho tôi mà!

Đau lòng quá đi.

-

Tối hôm đó, ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái lại cập nhật trạng thái mới, "Vật nhỏ rất biết cách trêu chọc, còn cố ý cho tôi uống đồ uống mà cậu ta đã uống một nửa. Xung quanh quá nhiều người, ông đây cho cậu chút thể diện vậy. [đắc ý]"

...?

Tức giận đến mức dì cả của tôi cũng đau.

Đau quá đi, thuốc giảm đau cũng không có tác dụng.

Tôi cố gắng đến lúc trời sáng, đánh thức bạn cùng phòng, "Đình Đình, mau đưa mình... đến bệnh viện..."