Trùm Trường Siêu Manh

Chương 2



4.

Đình Đình đi làm thủ tục, tôi vịn tường đứng, hai chân run run rẩy rẩy, thầm mắng Giang Dịch Hoài.

Giang Dịch Hoài ngẩn ngơ đi qua bên cạnh tôi, nghiêm túc nhìn tờ kết quả trong tay, miệng lẩm bẩm.

"Con mẹ nó, đều bình thường mà, sao lại không xa bằng lão Lý chứ."

Phốc.

Tôi điên cuồng cười lớn, tiếng cười kinh động toàn bộ đại sảnh.

Giang Dịch Hoài chậm rãi quay đầu lại, trong mắt lộ ra kinh ngạc, "Vật nhỏ, sao cậu lại ở đây?"

Cái này rất khó giải thích.

Nói tôi là trùng hợp, đúng là vậy thật. Nói không phải trùng hợp, kiểu gì cũng bị cậu ta giận.

Tôi lau nước mắt vì bật cười, mắt liếc về phía tờ kết quả của cậu ta, dứt khoát đổi khách thành chủ, "Sao cậu cũng ở đây?"

Cậu ta luống cuống tay chân nhét tờ kết quả vào trong túi, giả vờ bình tĩnh, "Tôi, tôi chơi bóng bị trật chân."

Tôi che miệng làm bộ kinh ngạc, "À, bị trật chân."

Nghĩ thầm, cậu ta cũng không nói dối tôi, chẳng qua... vấn đề không phải ở chân trái chân phải mà thôi. Khụ.

Tôi liều mạng cắn răng, sợ cười ra tiếng, khuôn mặt căng ra như mông khỉ.

Giang Dịch Hoài bước nhanh đến đỡ lấy tôi, giọng nói trầm thấp mang theo lo lắng, "Cậu không sao chứ?"

Tôi có thể có chuyện gì chứ, chỉ là nhịn cười đến mức dì cả cũng đau.

Đình Đình cầm hóa đơn vội vã chạy đến, "Nhược Nhược --"

Sau khi nhìn thấy Giang Dịch Hoài, giọng nói của cậu ấy dần dần nhỏ xuống, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ.

Giang Dịch Hoài liếc cậu ấy một cái, rút đơn đăng ký từ trong tay cậu ấy, cau mày lạnh lùng nói, "Cậu về đi, ở đây để tôi lo."

Đình Đình co cẳng bỏ chạy.

Đã sớm nói chúng tôi là chị em cây khế mà!

5.

Trong phòng khám, bác sĩ lấy kim tiêm ra.

"Vấn đề không lớn, tiêm một liều thuốc giảm đau là được rồi."

Giang Dịch Hoài ở bên cạnh cau mày, "Bác sĩ, y thuật của anh có ổn không vậy? Sao qua loa quá vậy?"

Bác sĩ: "..."

Được lắm, lúc tôi sắp bị tiêm, cậu ta lại đắc tội bác sĩ.

Tôi run sợ nằm sấp trên giường bệnh, bác sĩ kéo quần tôi xuống, "Bạn trai em rất quan tâm em đấy?"

Tôi: "Hả?"

Bác sĩ mỉm cười, lau cồn cho tôi, "Lúc tôi tiêm mông cho em, cậu ta nhìn chằm chằm."

Hả???

Tôi quay đầu nhìn, Giang Dịch Hoài quả thực đang cau mày nhìn chằm chằm, vẻ mặt lo lắng.

Con mẹ nó, tôi còn lộ nửa cái mông đây!!!

Lưu! manh!

6.

Thuốc giảm đau còn chưa có tác dụng, tôi ôm bụng nằm trên giường bệnh lướt điện thoại di động.

Lén mở tài khoản phụ của trùm trường ra, vừa vặn có một trạng thái mới, "Vật nhỏ, sao lại trắng như vậy."

... Tôi đỏ mặt tía tai, liếc trộm Giang Dịch Hoài đang ngồi ở một bên lướt điện thoại, phát hiệu cậu ta cũng đỏ mặt tía tai... Ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Choáng váng.

Cậu ta ngẩng đầu lên, chúng tôi bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn nhau, sau đó đồng thời dời mắt đi.

Nửa phút sau, lại cập nhật một trạng thái mới, "Muốn vật nhỏ này làm bạn gái của mình.”?!

7.

"Đừng, đừng chạm vào tôi."

Tôi vịn tường, khó khăn đi xuống cầu thang.

Giang Dịch Hoài nhíu mày, bảo vệ bên cạnh tôi, "Nếu không tôi --"

Tôi khẽ cắn răng, "...Không cần cậu cõng."

Cậu ta thoáng sửng sốt, "Vậy nếu không --"

Tôi la lên: "Cũng không cần ôm công chúa!"

"Không phải, ý tôi là --"

"Khiêng cũng vô ích!" "Bế càng không được!"

Sắc mặt Giang Dịch Hoài ửng đỏ: "... Ý tôi là, bên cạnh có thang máy."

"..."

8.

Trong thang máy trống rỗng.

Giang Dịch Hoài đứng cách tôi một trượng, hơi cúi đầu, vành tai ửng đỏ, thỉnh thoảng...thẹn thùng liếc trộm tôi, sau đó đỏ mặt mím môi vội vàng cúi đầu.

Vừa rồi là tôi bị nhìn nửa mông, còn bị hiểu lầm thành bạn gái đúng chứ? Không phải là cậu ta đúng không? Là tôi mà phải không? Là tôi đúng không? Là tôi...đúng không?

... Là tôi mà nhỉ?

(nghi ngờ bản thân) (ngổn ngang trong gió)

-

Bụng dưới co rút đau đớn, tôi vịn vách thang máy, khuôn mặt dữ tợn.

Giang Dịch Hoài nhanh chóng tiến đến một bước, đỏ mặt, dịu dàng hỏi, "Đau à?"

Tôi khẽ cắn răng, "Không, không đau."

"...Đi được không?"

Tôi cắn răng, "Được."

Cậu ta sờ sờ mũi, không nhìn tôi, "Cần...tôi cõng không?"

"Không, không cần!"

Cậu ta im lặng một lát, nhẹ giọng, "Được."

Lại lui về một trượng.

...Giả bộ cừu nhỏ ngây thơ cái gì, cậu là sói đuôi to!

Thang máy đi xuống từng tầng một.

... Tôi sắp đứng không vững rồi.

Cái bà dì chết tiệt này, con mẹ nó... đau quá đi.

Đau đến mức thuốc giảm đau mất hiệu lực, đau đến mức không đi nổi, đau đến mức mắng Bàn Cổ khai thiên lập địa Nữ Oa nặn bùn tạo người, đau đến mức bây giờ muốn đến phòng phụ khoa ở lầu 12 để cắt bỏ tử cung.

Người phụ nữ Trung Quốc cả đời hiếu thắng quyết định tạm thời chịu thua một người phụ nữ Trung Quốc khác.

Thang máy vừa mở ra, chân tôi mềm nhũn, trượt xuống, suy yếu: "Giang Dịch Hoài, có thể làm phiền cậu..."

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã ngồi xổm trước mặt tôi, "Lên đi."

Tôi như bùn nhão nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của cậu ta.

Thân thể cậu ta bỗng nhiên cứng đờ.