Trùm Trường Siêu Manh

Chương 3



9.

Tôi nằm trên lưng cậu ta, cảm thấy sắp trượt xuống liền dịch lên trên.

Giang Dịch Hoài chợt dừng bước, dừng nửa khắc lại tiếp tục đi về phía trước.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi, "Mệt không?"

Phía trước truyền đến giọng nói mơ hồ không rõ, "Không, không mệt."

10.

Bốn giờ rưỡi sáng, cuối cùng cơn đau của bà dì cũng qua đi, tôi nửa mê nửa tỉnh rời giường uống nước, thuận tiện mở tài khoản phụ ra.

1:00 giờ sáng, ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái: "Cậu ấy..."

1:05: "Mềm quá."

1:20: "Chết tiệt, không ngủ được."

1:30: "Mẹ kiếp, Giang Dịch Hoài mày có thể đừng nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn này được không!!!"

4:00: "Con mẹ nó, hôm nay mất ngủ rồi."

... Con mẹ nó, tôi cũng mất ngủ đây.

11.

Cửa hàng tiện lợi ở gần trường học.

Vành mắt đen thui xách theo một gói băng vệ sinh, tôi gặp lại trùm trường với cặp mắt gấu trúc cũng đang xách theo hai gói băng vệ sinh.

"..."

Tôi rất bất đắc dĩ.

Còn đỏ mặt tía tai.

Giang Dịch Hoài rất hưng phấn.

Cũng đỏ mặt tía tai.

Một lúc lâu sau, cậu ta ho nhẹ một tiếng, "Bụng còn đau không?"

"...Không đau."

"Ừ..." Cậu ta sờ sờ mũi, không có ý tứ nhường đường cho tôi.

Hai người giằng co trong hành lang chật hẹp.

"Ồ, đây không phải là vật nhỏ sao! Sao lại trùng hợp vậy!"

Lão Lý đang ăn kem từ phía sau Giang Dịch Hoài vui tươi hớn hở thò đầu ra.

Giang Dịch Hoài lập tức sa sầm mặt, nheo mắt lại, "Cậu gọi cậu ấy là gì?"

Lão Lý cúi đầu xuống cắn một miếng kem, "Vật nhỏ --"

Khi nhìn thấy sắc mặt của Giang Dịch Hoài, giọng nói đột nhiên im bặt.

"Đại ca, tôi sai rồi."

Giang Dịch Hoài hừ lạnh một tiếng, trừng cậu ta, "Gọi người khác là vật nhỏ mà được à? Có lễ phép hay không hả?"

Sau đó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt thành khẩn, "Tôi nói đúng không? Vật nhỏ."

... Cậu lễ phép.

12.

Tôi xách theo... ba gói băng vệ sinh trở về ký túc xá.

Lúc Giang Dịch Hoài đỏ mặt nhét gói băng vệ sinh vào trong tay tôi, lão Lý ở phía sau cậu ta im lặng làm biểu tình: "Chậc."

Tôi từ chối nói không cần đâu, tôi mua đủ dùng rồi.

Giang Dịch Hoài ho nhẹ một tiếng, "Vậy lần sau dùng cái tôi mua."

Lão Lý lại lần nữa: "Chậc."

Chúng tôi ở trên đường lớn đẩy tới đẩy lui, bạn học đi ngang qua liếc một cái, lại liếc một cái, đi tới đi lui, giả vờ buộc dây giày, lại liếc một cái.



Giang Dịch Hoài nghiêng đầu, tức giận rống lên, "Nhìn cái gì mà nhìn? Không biết băng vệ sinh à! Có cần tôi dạy cậu phân biệt loại dùng hàng ngày với loại dùng ban đêm không?!"

Nam sinh sợ tới mức co cẳng bỏ chạy.

Giang Dịch Hoài nghiêng đầu nhìn về phía tôi, nhíu mày, "Cầm đi."

... Tôi run rẩy nhận lấy hai gói băng vệ sinh.

Không, không dám chọc.

-

Trên đường lớn ở sân trường.

Tôi đi ở phía trước, Giang Dịch Hoài xách theo ba gói băng vệ sinh, đi theo phía sau, không nói lời nào.

Tôi nói không cần tiễn đâu, tôi tự xách được rồi.

Cậu ta nói không được, tiếp tục xách theo ba gói băng vệ sinh đi theo phía sau, không coi ai ra gì.

Mọi người nhao nhao liếc mắt.

Tôi:...Lỗ ở đâu để tui chui xuống.

-

Dưới lầu ký túc xá, tôi đỏ mặt nhận lấy băng vệ sinh, quay đầu bước vào hành lang.

Cậu ta duỗi cánh tay dài, kéo tôi trở về.

Kéo về rồi lại không nói lời nào, hai người đứng đó đưa mắt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, cậu ta sờ sờ mũi, hàm hàm hồ hồ, "Vật nhỏ."

Tôi: "?"

"Cậu...có muốn làm bạn gái của tôi không?"

Tôi: "!"

Tuyển thủ thẳng thắn như vậy à!