Trùng Phùng GL

Chương 11: Đưa về nhà



Từ Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trợ lý, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn Diệp An Nhiên, vẻ khó chịu trong mắt liền biến mất không còn tăm hơi.

"Không sao, sức khỏe của cô không tốt, lát nữa tôi sẽ đưa cô về nhà." Diệp An Nhiên không ngờ một người chỉ mới gặp hai lần lại tốt bụng như vậy, bất chợt trái tim nàng như được một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng nàng vẫn từ chối: "Không cần đâu, nhà tôi cách đây cũng không xa."

Thực ra, Diệp An Nhiên đang nói dối, căn nhà mà nàng thuê là ở ngoại ô, từ bệnh viện gần nhất đến đó cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.

Từ Tĩnh bật cười, bất lực nói: "Sao cô lại cứng đầu như vậy chứ!" Diệp An Nhiên không nói gì, thật ra Từ Tĩnh không phải là người duy nhất nói câu này, nàng nhớ mình luôn lẽo đẽo theo sau Tần Mặc khi thấy cô hờ hững với mình, sau đó Tần Mặc cũng không còn cách nào nên đã nói như vậy.

"An Nhiên, sao em lại cứng đầu như vậy?"

Nàng nhớ rõ sự bất lực và cưng chiều ẩn sâu trong ánh mắt Tần Mặc khi cô nói lời này, lúc đó nàng đã tràn đầy vui mừng, cao hứng xen lẫn tự hào, "Nếu không thì làm sao đuổi kịp được chị! ". Mãi về sau nàng mới biết cô chưa từng rung động với mình, sau cùng ở bên nhau có lẽ chỉ vì cô bị nàng làm cho phát phiền và muốn lợi dụng nàng mà thôi.

Nàng tựa như một kẻ ngốc nhất trên đời, ôm trái tim chân thành của mình dành cho người ta để rồi bị chà đạp mà không hề hay biết. Nàng cũng không biết tại sao cô lại hận nhà họ Diệp và tại sao lại đối xử với nàng như vậy. Ngay cả khi nàng đến thăm tù, ba nàng cũng nói rằng là nhà họ Diệp có lỗi với cô ấy, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho việc cô đã lợi dụng tình cảm của mình.

Khi ba của nàng tự sát trong tù, nàng thường tự hỏi, nếu nàng không thích Tần Mặc và không bị cô lợi dụng, liệu ba nàng có bị Tần Mặc đưa vào tù dễ dàng như vậy không.

Nhưng sau này mới thấy suy nghĩ này thật nực cười, Tần Mặc là loại người chỉ cần muốn thì nhất định sẽ làm, dù khó khăn nguy hiểm cũng không dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa ba của nàng thật sự đã tham ô nhận hối lộ, dù không có nàng, với sự nuông chiều và không chút đề phòng của ba nàng đối với cô thì việc thu thập bằng chứng chỉ là vấn đề thời gian.

Và cho dù không phải là Tần Mặc, sau này vẫn có thể là những đối thủ chính trị khác, nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể tha thứ cho cô. Nhưng nàng có không tha thứ thì cũng làm được gì chứ, chính nhà họ Diệp khi đó đã nợ Tần Mặc, và Tần Mặc cũng đã trả thù nhà họ Diệp, ân oán của bọn họ đã thanh toán xong.

Thật ra thì Diệp An Nhiên đã lâu không nghĩ đến chuyện này, ngay từ sau khi sinh Hân Dao, quá khứ liên quan đến Tần Mặc đã bị nàng cố tình quên đi. Cuộc sống khó khăn sau khi ra tù khiến nàng càng cảm thấy mình như con quay vĩnh viễn không bao giờ có thể dừng lại, nàng đã sớm không còn sức để nghĩ về quá khứ nữa.

Nhưng sự xuất hiện của Tần Mặc đã khơi lại quá khứ mà nàng tưởng như đã quên, nàng nghĩ mình có thể làm việc chăm chỉ để không nghĩ đến chuyện đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc thường xuyên phải chạm mặt Tần Mặc trong tương lai là đầu nàng lại phát đau.

Sau khi đợi truyền nước xong, Từ Tĩnh đưa túi ni lông trong tay cho Diệp An Nhiên: "Vào phòng tắm thay quần áo đi."

Diệp An Nhiên không ngờ Từ Tĩnh lại chu đáo như vậy, nàng nói cảm ơn rồi mang đồ vào phòng tắm. Quần mặc rất vừa, lật lại cái mác nhìn thử thì nhận ra nàng từng mặc quần dài của nhãn hiệu này, rất đắt tiền. Từ khi ra tù nàng đã mua quần một hai lần, tất cả đều là mua ở ngoài vỉa hè, kiểu dáng cũng rất lỗi thời, giặt vài lần thì trắng bệch, nhưng nàng vẫn không muốn vứt bỏ.

Sau khi mặc quần vào, Diệp An Nhiên ra khỏi phòng tắm nói cảm ơn: "Cô Từ, cảm ơn cô."

Từ Tĩnh không đáp, chỉ cười: "Quần mặc vừa không?"

Diệp An Nhiên gật đầu.

"Đi thôi, tôi đưa cô về."

Diệp An Nhiên hơi do dự, người ta đối tốt với nàng như vậy, nếu từ chối hết lần này đến lần khác, nàng thật quá không biết xấu hổ, chỉ nghĩ hai người mới gặp nhau hai lần mà thôi...

Từ Tĩnh chớp mắt nói đùa: "Không phải cô nói muốn trả lại tiền cho tôi sao? Tôi sẽ đưa cô về nhà, chỉ để xem nhà cô ở đâu, lỡ cô chạy mất thì sao."

Diệp An Nhiên cảm thấy cũng có lý, mặc dù có thể nhận ra đối phương đang nói đùa, nhưng người ta đã nói lời này rồi, sao nàng có thể từ chối, vì vậy nàng nói địa chỉ với Từ Tĩnh, trợ lý lái xe ở phía trước, Diệp An Nhiên và Từ Tĩnh ngồi ở phía sau.

Diệp An Nhiên không phải là người hay nhiều lời, từ khi gia đình gặp chuyện cũng không nói nhiều, nhưng Từ Tĩnh là người tốt, dù sao đối phương cũng là thiên hậu, là ngôi sao lớn. Nên dù dọc đường đi có nói chuyện không đến nỗi khí thế ngất trời nhưng cũng không khiến bầu không khí bị ngưng trệ.

Khi đi ngang qua một nhà hàng, Từ Tĩnh cho dừng xe mời Diệp An Nhiên, "Chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi về nhà nhé."

Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua nhà hàng đó, dù cách nhau mấy chục mét, dù có hai lớp cửa kính ngăn cách, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Diệp An Nhiên vẫn biết đó là một nhà hàng tư nhỏ.

Ưu điểm của nhà hàng tư nhỏ là trang trí trông rất tinh tế, mà giá cả lại không đắt, phần lớn mọi người đều có thể tới đây, nhưng phần lớn này không bao gồm Diệp An Nhiên trong đó.

Diệp An Nhiên rất khó xử nhưng Từ Tĩnh đã mở cửa xuống xe, cô đứng ở ven đường đợi nàng. Ở đây không được phép đậu xe quá lâu, sẽ bị phạt, Từ Tĩnh lại là người của công chúng, nếu cô bị nhận ra sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Sau khi Diệp An Nhiên xuống xe, nàng đi theo Từ Tĩnh vào nhà hàng, trợ lý đi đậu xe còn Từ Tĩnh thì gọi món. Sau khi Diệp An Nhiên xem thực đơn, nàng bị những con số ở trên làm cho sửng sốt, nhưng nàng vẫn lật ra xem một lượt, sau đó còn âm thầm ghi nhớ giá cả của những món ăn mà Từ Tĩnh gọi.

Khi ăn cơm, Diệp An Nhiên kiếm cớ đi vệ sinh, cộng tiền lại thì đã lên đến hàng trăm tệ, nàng móc hết tiền trong túi ra, tờ lớn nhất là năm mươi tệ, chỉ còn hai tờ hai mươi tệ và năm tệ.

Đây vẫn là số tiền tối hôm qua lấy ra quên cất, nàng từng vô tình làm mất hơn hai trăm tệ, hiện tại không biết là rơi hay là bị ai móc túi, từ đó đến nay rất ít để tiền vào túi mà sẽ gói tiền lại.

Chỉ có chưa tới một trăm tệ, thiếu mấy trăm tiền ăn, trước đó ở bệnh viện Từ Tĩnh đã trả tiền nằm viện và tiền thuốc men, nàng cũng không thể không trả lại.

Cuối cùng, Từ Tĩnh đã thanh toán hóa đơn, Diệp An Nhiên cảm thấy thật ngại, nhưng nàng cũng không nói gì, dù sao thì phân lượng của hai từ 'cảm ơn' cũng quá nhẹ.

Sau đó là Từ Tĩnh lái xe, sau khi trợ lý đậu xe xong thì đã rời khỏi, lúc xe dừng ở dưới lầu, Từ Tĩnh nhìn những ô cửa sổ thưa thớt ánh sáng, hầu hết đều tối đen, một hồi cũng không biết Diệp An Nhiên sống ở căn nào.

Nhưng cũng có thể là căn nhà không bật đèn, dù sao Diệp An Nhiên dường như đã là phụ nữ có gia đình, trong nhà hẳn là còn có chồng, nhưng Từ Tĩnh lại cảm thấy điều đó là không thể. Diệp An Nhiên đã ngất xỉu trên đường từ chiều đến giờ. Chưa từng có ai gọi điện cho nàng, nếu nàng thực sự có gia đình thì chồng nàng không thể không quan tâm.

"An Nhiên, nhà cô có ai không?"

Diệp An Nhiên lắc đầu, lo lắng giải thích với Từ Tĩnh, sợ cô nghĩ mình là loại người muốn ăn quỵt: "Tôi không có tiền mặt ở nhà, tất cả đều ở ngân hàng. Tôi không dùng internet banking (*), không thì lát nữa tôi sẽ rút tiền cho cô. "

(*) Internet banking: Internet Banking (còn gọi là Online banking hoặc E-banking) là một dịch vụ mà các ngân hàng cung cấp cho khách hàng thông qua Internet để thực hiện việc truy vấn thông tin về tài khoản, chuyển tiền, thanh toán hóa đơn, mở tài khoản trực tuyến, đăng ký mở thẻ, đăng ký vay trực tuyến,... (Theo wikipedia)

Từ Tĩnh cười nói:" Chỉ là một ít tiền, cô so đo vậy làm gì, cô nhìn bộ dạng của tôi như đang thiếu tiền sao? "

Diệp An Nhiên có chút xấu hổ, Từ Tĩnh rất nổi tiếng, người nổi tiếng sẽ không thiếu tiền, dù nghĩ thế nào cũng không thể thiếu tiền, nhưng có nợ thì trả là lẽ đương nhiên, dù nghèo cũng không thể làm ra chuyện thiếu tiền không trả được.

Diệp An Nhiên cúi đầu nói nhỏ: "Không liên quan gì đến chuyện đó." Nhưng giọng nàng trầm đến mức suýt chút nữa không nghe thấy, huống chi Từ Tĩnh đã bị nàng hấp dẫn.

Trong xe chỉ bật có một ánh đèn ấm áp màu cam nên không sáng lắm, lại có chút mơ hồ, Diệp An Nhiên hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, mấy sợi tóc sau đầu nàng hơi xoã ra, hơn nữa trước đó khi nằm ở giường bệnh cũng đã có mấy sợi dính vào cổ, vào má.

Ánh sáng màu cam hư ảo bao phủ trên người nàng, giống như hình ảnh một cô hầu gái được vẽ trên đèn lồng cổ trang. Nàng đang mặc một chiếc áo khoác mỏng sáng màu, chất lượng vải không tốt, đã giặt cho trắng bệch, phong cách cũng rất bình thường, giản dị.

Người mặc quần áo như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy có chút quê mùa, nhưng nàng lại có một loại khí chất khác - trầm ổn dịu dàng, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trước đây cô đã từng quay một bộ phim cổ trang. Lúc đó, môi trường xung quanh là những tòa nhà cổ kính, diễn viên quần chúng đi tới đi lui đều mặc quần áo cổ trang và đội tóc giả cổ xưa, nhưng cũng không cảm thấy gì khác.

Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn Diệp An Nhiên cô lại cảm thấy thời gian đã quay ngược về ngàn năm trước và nàng đang ở trong một khung cảnh cổ xưa.

Từ Tĩnh nhìn đến ngây ngẩn cả người, Diệp An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn mình, nàng nghi ngờ vuốt mặt, "Sao vậy, trên mặt tôi có bụi bẩn gì à?"

Từ Tĩnh lấy lại tình thần thì chợt nhận ra mình đã hơi thất thố, trong lòng thầm ảo não, cô ở trong làng giải trí không biết đã gặp bao nhiêu mỹ nữ rồi, nhưng chỉ khi nhìn Diệp An Nhiên thì lại ngây ngẩn cả người, thật xấu hổ.

Dưới tình huống cấp bách Từ Tĩnh vội vàng buột miệng, "Nhà cô có ai không? Bằng không tôi lên nhà ngồi một chút nhé." Nói xong lời này, Từ Tĩnh thấy có chút hối hận.

Diệp An Nhiên nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng nàng vẫn nhanh chóng trả lời: "Không có, được."

Editor: Tử Hy