Trùng Phùng GL

Chương 12: Số điện thoại quen thuộc



Nhưng cuối cùng Từ Tĩnh vẫn không cùng Diệp An Nhiên lên lầu, khi cô đỗ xe chuẩn bị xuống xe, người đại diện của cô lại gọi điện nói có việc phải về gấp.

Trước khi rời đi, Diệp An Nhiên còn không quên hỏi Từ Tĩnh số tài khoản của cô ấy, còn nói rằng nàng sẽ gửi tiền cho cô ấy vào hai ngày sau. Tuy nhiên Từ Tĩnh đã từ chối, còn Diệp An Nhiên lại quá kiên quyết, vì vậy Từ Tĩnh phải cho nàng số tài khoản. Báo cáo cho bên kia.

Từ Tĩnh về đến nhà thì thấy hai cái vali lớn chất đống trong phòng khách phòng, vừa nhìn thấy người đại diện, cũng không hỏi cô vừa đi đâu, anh ta đã nói rằng bộ phim cô nhận trước đó chuẩn bị khởi quay, sáng mai phải tới phim trường, nhưng Từ Tĩnh cũng biết chắc chắn là anh ta đã hỏi trợ lý chi tiết về hành tung của cô.

Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên, nói chung mỗi lần đoàn phim đều sẽ thông báo trước mấy ngày để chuẩn bị bắt đầu quay, nhưng lần này lại đột xuất quá.

Có điều cô không biết rằng tất cả những chuyện này là do người đại diện đã nhúng tay vào. Khi nghe trợ lý nói Từ Tĩnh đã ở cùng một người phụ nữ lạ tên là Diệp An Nhiên thì anh ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trợ lý không biết, nhưng anh ta biết rất rõ ràng, đây không phải lần đầu Từ Tĩnh có dính líu đến Diệp An Nhiên.

Là trợ lý của Từ Tịnh nhiều năm như vậy, ngoài công việc, hai người vẫn là bạn nên cũng biết một số chuyện bí mật, chẳng hạn như Từ Tĩnh là người đồng tính.

Sau khi biết giới tính của Từ Tĩnh, Đỗ Uy vẫn luôn lo lắng, nếu sự việc này bị paparazzi phát hiện, Từ Tĩnh có thể ngay lập tức trở thành mục tiêu công kích của dư luận. Nhưng cũng may Từ Tĩnh chưa từng coi trọng ai, so với mấy người gọi là nữ tính khác phái thì còn giữ mình trong sạch hơn.

Điều này khiến Đỗ Uy thở phào nhẹ nhõm, nhưng kể từ hôm đó anh ta phát hiện ra Từ Tĩnh có cảm giác khác lạ với Diệp An Nhiên, trái tim anh ta có chút lộp bộp, may mà người phụ nữ kia dễ đuổi đi như vậy, anh ta mới nói vài câu đã tự giác rời đi.

Nhưng không ngờ lại liên lạc với nhau, Đỗ Uy cảm thấy người phụ nữ kia thật sự là âm hồn không tan, nên anh đang nghĩ cách âm thầm tách hai người họ ra. Bây giờ đã có cơ hội, đoàn làm phim đã ký hợp đồng trước đó đã bàn bạc đến địa điểm và thời gian khởi quay.

Từ Tĩnh tuy là người mới trong làng giải trí nhưng trước đây cũng đã đóng một hai bộ phim truyền hình, rating đều tốt. Ngoài ra bộ phim này chỉ là sản xuất với kinh phí nhỏ, Từ Tĩnh là nữ chính của bộ phim nên đã gọi điện thoại thương lượng với cô cũng là chuyện bình thường.

Đáng lẽ phải đến vài ngày sau, nhưng Đỗ Uy cảm thấy nhân cơ hội này, khi Từ Tĩnh đang có ấn tượng tốt với Diệp An Nhiên thì phải lập tức chia cắt họ, khi quay xong, Từ Tĩnh có lẽ đã đem Diệp An Nhiên quên sau đầu rồi.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Từ Tĩnh đã cùng trợ lý và người đại diện của cô theo đoàn đến địa điểm quay phim.

Còn Diệp An Nhiên, không biết có phải vì tới tháng hay không mà nàng đã ngủ quên đến tận mười giờ sáng, cho tới khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp An Nhiên không kịp xem giờ trên điện thoại, liền đi thẳng tới cửa, cửa là cửa gỗ cộng thêm cửa sắt bên ngoài, Diệp An Nhiên không vội vàng mở cửa: "Ai vậy?"

"Mở cửa đi."

Giọng nói quen thuộc khiến Diệp An Nhiên cứng đờ cả người. Sau vài giây, nàng mở cửa gỗ ra, nhìn thấy Tần Mặc đứng ngoài cửa sắt với dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng.

Khi cánh cửa sắt được mở ra, người kia tự giác bước vào mà không đợi Diệp An Nhiên mời. Diệp An Nhiên trong tiềm thức vươn tay chỉnh lại quần áo của mình, cố gắng ngăn cản cô bước vào, nhưng cuối cùng nàng lại thu cánh tay đang dang ra, đi theo người kia cúi đầu vào nhà.

Tần Mặc đứng giữa phòng khách, tầm mắt rơi vào bức tường bong tróc, trong phòng khách chỉ có một cái bàn và hai cái ghế, không có thứ gì khác. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã biết đối phương làm ăn không tốt, nhưng khi thực sự nhìn thấy một căn phòng khách tồi tàn như vậy, thì loại cảm giác này mới càng thêm sâu sắc.

Đang định nhấc chân nhìn vào phòng ngủ, cô nghe thấy Diệp An Nhiên thì thào: "Tần tổng, cô tới đây làm gì?"

Đây không phải là lần đầu tiên nàng gọi mình là Tần tổng, nhưng mỗi lần nghe, cô cũng sẽ cảm thấy trong lòng đau âm ỉ. Cô nhớ tới khi bọn họ gặp lại, ánh mắt nàng nhìn cô không chút gợn sóng, lạnh nhạt như người xa lạ. Nàng còn nói: "Cô ơi, cô nhận sai người rồi." Chỉ sợ nàng đã quên mất cô rồi, cô ở trong mắt nàng quả thực là một người xa lạ.

Giống như bây giờ, nàng gọi Tần tổng, gọi là ngài, ba chữ này đã kéo dài khoảng cách quan hệ giữa hai người. Cô luôn nghĩ rằng sau khi hai người đoàn tụ, nàng sẽ khóc như thiêu thân trước cửa nhà mình như khi nhà họ Diệp vừa bị niêm phong, chất vấn thê lương, cuồng loạn quấy rầy đến người khác khiến họ đứng ở ngoài chỉ trích và lên án nàng.

Nhưng sự thật lại ngược lại một cách lặng lẽ, nàng không những không bị thù hận chi phối mà ngược lại còn quên đi mọi thứ và sống cuộc đời của chính mình. Ngược lại, bản thân cô đang sống trong những hồi ức đã qua.

Tần Mặc thật muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ là giật giật khóe miệng, ngưng trọng nhìn Diệp An Nhiên đang rũ mắt xuống, lạnh giọng giễu cợt: "Đã mười giờ rồi mà vẫn ở nhà ngủ không đi làm, cô không hổ là công chúa nhỏ của nhà họ Diệp, thật là nhàn nhã."

Sắc mặt Diệp An Nhiên lập tức tái nhợt, nàng mở miệng, trầm giọng giải thích: "Tôi vừa mới có kinh nên đã ngủ quên."

Nhìn Diệp An Nhiên thế này, Tần Mặc đột nhiên cảm thấy sảng khoái, không phải cô không biết phụ nữ trước và khi đến tháng bị mệt mỏi là chuyện bình thường, nhưng câu tiếp theo lại buột miệng: "Cô là quan trọng nhất rồi."

Tần Mặc nói xong lời này thì có chút hối hận, không hiểu từ khi nào cô lại trở nên độc ác như vậy, nhất là khi người kia ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, hai mắt rưng rưng, ​​cô càng thêm chán ghét bản thân mình.

"Cô đi chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa cô đi làm."

Nàng không nói lời nào, đứng tại chỗ như một con rối.

Tần Mặc cao giọng: "Sao, muốn nghỉ làm à?"

Sau khi nghe lời này, cuối cùng nàng cũng chịu nhúc nhích, liếc nhìn cô rồi đi về phía phòng ngủ. Vừa vào phòng ngủ, Diệp An Nhiên liền che bụng dưới, đau dữ dội. Nàng đoán có lẽ là do vừa rồi mình đã ở trong phòng khách mặc đồ ngủ quá lâu nên bị nhiễm lạnh, nhưng thật ra nàng biết đây không phải là nguyên nhân, nguyên nhân khiến bụng nàng đột nhiên đau là do lời nói của Tần Mặc.

Những lời chế giễu phũ phàng đó như nhát dao cứa vào tim khiến nàng đau nhói. Nàng luôn cho rằng bản thân đã khoác lên mình bộ giáp sắt kiên cố, cho dù gặp Tần Mặc cũng có thể kiên cường, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương chỉ cần bâng quơ nói vài câu là sẽ khiến nàng bại trận.

Nàng run rẩy thay quần áo, cất điện thoại di động, tiền và hai cái băng vệ sinh sạch vào trong túi xách, khi cầm điện thoại di động ra thì phát hiện đã hết pin, nàng do dự một chút rồi đem đi sạc.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp An Nhiên đi thay băng vệ sinh, nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên đó, dạ dày lại cồn cào, nàng ghé vào bồn cầu mà nôn khan, có lẽ là do tối qua nàng ăn phải đồ hỏng, sáng nay lại chưa ăn gì nên dù cảm thấy khó chịu nhưng cũng không nôn được gì.

Cuối cùng khi ra phòng ngủ, nàng mở tủ lấy ra một hộp thuốc giảm đau, khi muốn lấy một viên thì nhận ra bên trong không có gì.

Diệp An Nhiên cười khổ nghĩ mình thật sự xui xẻo, cuối cùng phải chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, còn tưởng rằng Tần Mặc sẽ sốt ruột chờ đợi, không ngờ khi người kia nghe thấy tiếng đẩy cửa cũng không thèm nhìn nàng mà quay người ra cửa, đi ra ngoài.

Trên đường đi, Diệp An Nhiên không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy phía trước có hiệu thuốc, nàng do dự một lúc rồi mới đưa ra quyết định.

"Tần tổng, có thể dừng xe ở cửa hiệu thuốc được không?"

Diệp An Nhiên vốn tưởng rằng người kia sẽ không dừng lại, dù sao Tần Mặc cũng không lên tiếng, nhưng cuối cùng cô cũng dừng lại, nàng xuống xe rồi nói: "Tần tổng, tôi cần mua chút đồ..."

Còn chưa nói xong thì đã thấy Tần Mặc cũng xuống xe, nàng sửng sốt một chút, khi lấy lại tinh thần thì Tần Mặc đã ở phía trước nàng, nàng cũng đi theo sau.

Vừa bước vào hiệu thuốc, nàng đã được đón tiếp rất nồng nhiệt, nhân viên bán hàng đi theo nàng suốt chặng đường, nhưng khi nghe thấy loại thuốc sắp mua, cô gái kia lập tức mất hứng, chỉ về một hướng, lười biếng nói: "Đây."

Theo hướng được người đó chỉ, trên kệ không có loại thuốc nào mà nàng cần. Diệp An Nhiên hỏi nhân viên bán hàng: "Không còn nữa."

Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn nàng: "Hết loại đó rồi, chỉ còn loại khác."

Diệp An Nhiên mím môi không nói gì, loại thuốc giảm đau mà nàng yêu cầu là loại rẻ nhất, loại còn lại có giá hai tệ, hai tệ đó nàng có thể mua một bữa cơm.

Thực tế là các kệ hàng đã hết không có nghĩa là nhà kho cũng không còn, chỉ là nhân viên bán hàng lười không muốn vào nhà kho chỉ để lấy một hộp thuốc giá vài tệ. Diệp An Nhiên hiểu hết, nhưng đã bỏ qua hiệu thuốc này thì cũng không biết tiệm tiếp theo ở đâu.

Khi bước ra khỏi cửa hàng thuốc, Diệp An Nhiên nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười của nhân viên bán hàng, mặc dù không biết người ta nói gì, nhưng Diệp An Nhiên nghe thấy sự khinh thường trong tiếng cười.

Diệp An Nhiên có chút buồn bực nhưng cũng không nói gì, xã hội này là như thế, chỉ cần nàng ăn mặc chỉnh tề chút thì dù bên trong có ẩn tình hay giả tạo thì cũng sẽ được tôn trọng.

Chắc là do tâm trạng thấp thỏm, mãi đến khi Tần Mặc để nàng xuống xe, nàng mới nhận ra xe đã dừng ở dưới lầu nơi nàng ở, nàng liếc nhìn Tần Mặc một cách kỳ lạ, không hiểu ý của cô.

"Về nghỉ ngơi một ngày, coi như là nghỉ phép." Thực chất đây là không đúng quy định, vì công ty chỉ có chế độ nghỉ kép, không có ngày nghỉ nên chỉ có thể xin nghỉ phép, nếu xin nghỉ phép thì sẽ bị trừ lương và không có tiền thưởng chuyên cần.

Diệp An Nhiên đương nhiên hiểu được điều này, cho nên nàng rất ngạc nhiên khi thấy Tần Mặc nói như vậy, nàng không thể tin được chuyện tốt như vậy lại xảy ra với mình.

"Tôi chỉ không muốn cô xảy ra chuyện ngay trong công ty, sau này mà ăn vạ thì công ty sẽ rất phiền phức." Tần Mặc liếc nàng một cái, chậm rãi nói.

Diệp An Nhiên không ngờ lại là thế này, nhưng nàng vẫn cảm kích: "Cảm ơn Tần tổng."

Sau khi về đến nhà, Diệp An Nhiên lấy túi nước ấm, nằm trên giường cầm túi để chườm ấm, nước ấm khiến bụng dưới của nàng đỡ đau một chút, nhưng vẫn còn đau.

Ngay khi nàng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ mê man vì đau đớn thì cửa lại bị gõ. Diệp An Nhiên không muốn để ý đến, nhưng người gõ cửa vẫn kiên trì, Diệp An Nhiên kéo chăn bông lên, che đầu.

Bên ngoài cuối cùng cũng an trở lại, nhưng một lúc sau, điện thoại đổ chuông nhưng Diệp An Nhiên không cúp máy. Nàng sợ là giáo viên của Hân Dao gọi, trước kia khi nàng không có điện thoại, Hân Dao ở nhà trẻ bị ốm mà giáo viên không thể liên lạc với nàng, cuối cùng người ta gọi cho Vưu Tiếu.

Khi nàng đến bệnh viện, cô giáo liên tục chỉ trích nàng, sau này để cho tiện thì nàng đã mua điện thoại di động, nhưng nó không phải loại thông minh, loại đó đắt quá, nàng không chịu nổi, hơn nữa nàng không dùng gì đến điện thoại nên đã mua một cái giá 50 tệ.

Trên màn hình không có đề người gọi mà là một chuỗi số có đuôi là 1025. Điều này khiến Diệp An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không phải số điện thoại của cô giáo của Hân Dao, nhưng dãy số kia cũng không xa lạ gì.

Nàng thậm chí có thể nhẩm ngược từ cuối lên đầu, bởi vì dãy số này thuộc về Tần Mặc, Tần Mặc đã dùng nó từ rất lâu rồi, dãy số này là do cô đặt làm, tốn rất nhiều công sức, bốn chữ số cuối của dãy số là ngày sinh của nàng.

Từ lâu nàng vẫn luôn cho rằng Tần Mặc sẽ vứt bỏ mọi thứ liên quan đến nàng, nhưng không ngờ rằng số này vẫn còn được sử dụng.

Nhưng nó chỉ là một dãy số, có thể đại diện cho điều gì? Hơn nữa, năm đó người kia đã gây ra hành động quyết tuyệt như vậy.

Editor: Tử Hy