Trùng Phùng GL

Chương 5: Sa thải



Quả thật dáng người của Từ Tĩnh rất đẹp, bất luận là quần áo đang mặc trên người hay những cái khác xem ra đều rất đắt tiền, mà nàng và Từ Tĩnh không có bất kỳ quan hệ gì, với lại nàng cũng không cho rằng đây là chuyện tốt.

Nếu ban đầu không vì ham rẻ mà đi xe ôm thì sẽ không bị cướp, cũng sẽ không phát sinh chuyện bị xe đụng, để lỡ việc đi làm, chậm trễ chuyện kiếm tiền.

Mùa đông cũng sắp đến, ngoại trừ tiền sinh hoạt ngày thường, phí điện nước, phí tiêm phòng vắc xin cho Diệp Hân Dao, còn phải tiết kiệm một khoản cho hệ thống sưởi ấm.

Điều may mắn duy nhất là thân thể Diệp Hân Dao không giống lúc nhỏ, hai ba ngày lại bệnh nặng bệnh nhẹ, thế nhưng cho dù là như thế thì tiền lương mỗi tháng đều là thu không đủ chi.

Đại khái là thấy biểu hiện của Diệp An Nhiên quá mức bình tĩnh khiến cô y tá hoài nghi nói: "Diệp tiểu thư, không phải là cô không biết Từ Tĩnh là ai chứ!"

Nàng gật gật đầu.

"Trời ạ!" Cô y tá kinh ngạc thốt lên, dùng một loại ánh mắt khó tin nổi nhìn nàng: "Diệp tiểu thư, chẳng lẽ xưa nay cô không xem tivi?"

TV, từ sau khi vào tù nàng cũng chưa hề xem TV, chớ nói chi là để ý tới những người gọi là minh tinh. Sau khi ra tù, mỗi ngày bận bịu đến đầu óc choáng váng, coi như là cái màn hình nhấp nháy bình thường trên đường nàng đi ngang qua, nàng cũng sẽ không ngẩng đầu nhìn một cái, với cả trong nhà cũng không có TV.

Nhìn thấy Diệp An Nhiên mím môi không nói lời nào, cô y tá bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Từ Tĩnh là ca thần của nước ta, giọng của cô ấy biến ảo khôn lường, mỗi lần nghe thì tâm hồn giống như được thanh tịnh, mỗi khi ra ca khúc mới lập tức sẽ chiếm vị trí top đầu trên các bảng xếp hạng. Mà trên thế giới cô ấy cũng được chào đón giống như vậy, rất nhiều ca khúc đều do tự cô ấy viết, mấu chốt nhất là dáng người cũng rất xinh đẹp, quả thật là thần tượng của rất nhiều người. Tuy tôi cũng là nữ nhưng cũng chỉ cảm thấy sùng bái mà không hề ghen ghét, không ngờ rằng hôm nay tôi lại được nhìn thấy người thật, một lát nhất định phải xin cô ấy chụp ảnh chung rồi ký tên lên đó."

Thì ra là ca sĩ, khó trách nàng lại cảm thấy khá quen.

Mãi cho đến khi đã thoa thuốc xong khá lâu, Từ Tĩnh cũng chưa trở về, cô y tá bần thần một hồi, cuối cùng cũng thất vọng rời đi.

Cũng không lâu sau, ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp An Nhiên mở cửa, là một người đàn ông trung niên lạ mặt mặc âu phục, trên mắt đeo một cặp kính, tản ra mùi vị của người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt người kia hiện lên một tia sáng, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Diệp tiểu thư phải không?"

Diệp An Nhiên ngờ vực gật đầu.

"Đây là cơm trưa mà tiểu Tĩnh để tôi đưa cho cô."

Lúc này Diệp An Nhiên mới nhìn đến hộp cơm ba tầng tinh xảo mà người đàn ông mang theo trên tay, đưa hộp cơm tới trước mặt nàng, tựa hồ người đàn ông không có ý định đi vào trong.

"Tôi là người đại diện của tiểu Tĩnh tên Đỗ Uy, đối với chuyện sáng nay đụng cô bị thương tôi thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi."

"Là lỗi của tôi, không trách cô ấy." Là người của công chúng, xảy ra chuyện như vậy, nếu như bị truyền thông biết khẳng định sẽ viết thiên hoa loạn trụy(*), nàng hiểu rõ anh ta đang lo lắng chuyện gì.

(*)天华乱坠: Thiên Hoa loạn trụy, chỉ những người nói nhiều lời nghe hay ho nhưng đều không đúng thực tế, hoặc dùng lời hay ý ngọt để lừa người.

Đỗ Uy thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Diệp An Nhiên nhu hòa hơn một chút: "Vốn sáng nay tiểu Tĩnh có buổi họp báo, nhưng cô ấy vậy mà bỏ việc để ở chỗ này cùng Hứa tiểu thư suốt cả buổi sáng, tôi có chút hiếu kỳ, nên mới xung phong nhận việc tới đưa cơm trưa."

Diệp An Nhiên hơi áy náy, bất an nắm vuốt ngón tay của mình.

Đỗ Uy rất hài lòng kết quả này, vì vậy tiếp tục nói: "Diệp tiểu thư cũng biết, Từ Tĩnh là người của công chúng, bỗng nhiên cùng một người con gái không ở trong giới thân cận quá mức, khẳng định sẽ bị đám chó săn bên ngoài tìm hiểu nguyên nhân, đến lúc đó chuyện tai nạn xe cộ cũng sẽ không giấu được, thiên hoa loạn trụy trắng trợn, hiện nay cô ấy đang chuẩn bị lấn sân sang làm diễn viên, chuyện này đối với cô ấy sẽ có ảnh hưởng không tốt, với lại cuộc sống của Diệp tiểu thư cũng sẽ bị làm phiền rất nhiều..."

"Tôi biết." Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, rõ ràng nhục nhã như thế. Nàng cắt lời anh ta, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao anh ta lại tới nơi này. Nhưng anh ta lo lắng hoàn toàn dư thừa rồi, từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghĩ sẽ mượn cơ hội này đạt được thứ gì.

"Chờ một lát tôi sẽ xuất viện." Diệp An Nhiên nhếch môi khẽ nói.

"Tốt hơn là trước năm giờ."

Trong nội tâm Đỗ Uy công nhận anh ta đã rất ác miệng, nửa đời làm người đại diện, anh ta có thể dễ dàng tìm ra chỗ xương mềm của từng người, đối với kiểu người như Diệp An Nhiên, một chút gánh nặng trong lòng anh ta cũng không có, từ trong bọc lấy ra một túi giấy màu da trâu.

"Diệp tiểu thư, thứ này cho cô." Trong lúc nói chuyện đã nhét vào tay Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên theo phản xạ có điều kiện lui về sau một bước nói với Đỗ Uy: "Tôi không cần."

Thấy phản ứng này của nàng, Đỗ Uy không để ý chỉ nhún vai: "Vậy tôi đi trước một bước, Diệp tiểu thư phải nhớ lời mà bản thân đã nói."

Cửa 'phanh' một tiếng đóng lại, Diệp An Nhiên cúi đầu, trên chân nàng đang mang dép lê màu trắng đặc trưng của bệnh viện, nửa cái chân lộ tại bên ngoài, mười ngón chân trắng trắng mềm mềm, không giống tay của nàng bởi vì công việc nặng nhọc mà trở nên thô ráp. Trước đó lúc soi gương, da mặt nàng cũng không mịn màng bằng trước kia, tóc cũng thế, khô cằn chẻ ngọn, luôn rất khó chải.

Kỳ thật anh ta nhìn nàng không nổi cũng đúng.

Buổi chiều khi Từ Tĩnh đến một lần nữa, đã không thấy Diệp An Nhiên trong phòng bệnh, chăn gối được xếp rất chỉnh tề, đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng cũng thế, vừa nhìn đã biết không phải là tạm thời đi ra ngoài, mà là đi thật.

Từ Tĩnh nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, tựa như cô không thể hiểu vì sao lại đối tốt với một cô gái chỉ vừa gặp một lần như vậy, cô mới chỉ biết mỗi tên của nàng. Trong thế giới rộng lớn này có biết bao người có họ tên như vậy, cô nghĩ có lẽ về sau sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại.

Lúc quay người đóng cửa lại, ánh mắt cô chợt liếc qua một tờ giấy đặt trên bàn bị hộp cơm đè xuống, phía dưới còn có thứ gì đó.

Từ Tĩnh đi đến xem, chữ trên tờ giấy ngay ngắn đẹp đẽ, giống như người của nàng, trên đó viết: Tôi đã xuất viện, cảm ơn.

Ở dưới hộp cơm là một xấp tiền, nhìn sơ sơ thì khoảng một ngàn, nhưng Từ Tĩnh lại cảm thấy bao nhiêu đó gần như là toàn bộ gia sản của nàng, vì trên tờ một trăm đỏ thẫm còn có thật nhiều đồng hai mươi, rất cũ kỹ.

Trong lòng Từ Tĩnh có chút cảm giác khó chịu, là một nữ thần trong giới ca sĩ được bao người theo đuổi, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp phải người nào luôn muốn cùng cô phân rõ ranh giới như vậy.

Lúc Diệp An Nhiên trở lại nhà hàng, trong phòng bếp truyền ra tiếng bà chủ quở trách chồng, Vưu Tiếu đang nhướn cổ nhìn lén bọn họ, vừa nhìn thấy Diệp An Nhiên thì lập tức ngoắc nàng lại, chờ khi Diệp An Nhiên đến gần mới nhỏ giọng thì thầm: "Giờ cơm trưa ông chủ rang cơm cho nhiều thịt quá, bây giờ bà chủ đang tức giận."

Kỳ thật đây cũng không phải là lần đầu bà chủ nổi giận với ông chủ, bà chủ hẹp hòi, đồ ăn trong tiệm cơm xưa nay không bao giờ mua đồ tươi sống, mỗi lần đều đợi đến buổi chiều mặt trời sắp xuống núi mới đi chợ mua đồ thừa. Hủ tiếu cũng là hàng giảm giá của siêu thị rồi mua một đống lớn, hết hạn còn muốn tiếp tục dùng. Có đôi khi chồng bà ta thực sự không vừa mắt nên nói vài câu, còn bị bà chủ giận dỗi vài ngày.

Diệp An Nhiên gật đầu, Vưu Tiếu đánh giá trên dưới nàng một phen, quan tâm hỏi: "Buổi sáng bà chủ nói cô có việc xin phép nghỉ, có phải Diệp Hân Dao có chuyện gì không?"

"Không có, là tôi có việc đột xuất cần ra ngoài." Hai người mặc dù chỉ là đồng nghiệp, nhưng Vưu Tiếu vô cùng quan tâm đến Diệp An Nhiên, nhất là lúc biết nàng còn có Diệp Hân Dao, luôn cho nàng mượn tiền những lúc nàng khó khăn. Nhiều khi Diệp An Nhiên không chịu, Vưu Tiếu liền sẽ nói, tôi đây là thương Hân Dao, lại nói cho cô mượn tiền thì cũng trả lại cho tôi, so với việc đi gửi ngân hàng cũng không khác nhau.

"Vậy cô không sao chứ?"

"Không sao."

Trong lòng Diệp An Nhiên ấm áp lắc đầu, nhưng Vưu Tiếu vẫn không tin, cô hiểu rất rõ Diệp An Nhiên, Diệp An Nhiên cười một tiếng: "Nhìn cô lo lắng chưa kìa, nếu tôi thực sự có chuyện gì thì bây giờ còn có thể đứng ở đây sao."

Vưu Tiếu cãi lại: "Còn không phải là tôi đang quan tâm cô, cô đó, mặc kệ có chuyện gì đều giấu trong lòng không chịu nói ra, im lìm như cái hồ lô."

Bà chủ từ trong phòng bếp đi ra, tâm tình đang không tốt, khuôn mặt thì nhăn nhó, nhưng lúc nhìn thấy nàng thì lại không nói gì, chỉ hừ hừ hai tiếng, Vưu Tiếu kỳ quái nháy mắt với Diệp An Nhiên mấy cái, mà Diệp An Nhiên cũng rất kinh ngạc.

Mãi cho đến khi tan tầm, bà chủ mới gọi Diệp An Nhiên lại, từ trong tủ đựng tiền lấy ra 600 đồng tiền rồi đặt vào tay nàng: "An Nhiên à, thân thể cô bị thương, tôi cũng không phải người không thông tình đạt lý, trước tiên cô cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt đi đã."

Nàng khẽ giật mình, trong lòng ngay lập tức nóng như lửa đốt, thân thể phát run, tâm tình lại giống như bị ngâm ở trong hầm băng, lạnh buốt thấu xương. Mãi tới khi móng tay cắm vào lòng bàn tay phát đau, mới khiến nàng bình tĩnh trở lại, chật vật nói: "Bà chủ, tôi không có gì đáng ngại cả, không cần thời gian tĩnh dưỡng."

Bà chủ dựng thẳng lông mày, hung dữ mắng: "Diệp An Nhiên, tôi nói cô là đang giả ngu hay là thật không hiểu, ý của tôi rất rõ ràng, cô đã bị sa thải, ngày mai không cần đến nữa."

Diệp An Nhiên thấp giọng cầu khẩn: "Bà chủ, tôi van cầu chị đừng đuổi việc tôi, tôi cam đoan sau này sẽ cố gắng làm việc, tận lực không xin nghỉ nữa. Hiện nay rất khó tìm việc làm, chị hãy thương xót tôi một chút với, tôi còn phải nuôi con nhỏ, nếu không thì cho tôi thêm thời gian một tháng cũng được."

"Cô cho rằng đây là nơi làm từ thiện cho cô à, thương hại cô, vậy ai thương cho tôi, chuyện cô có con không liên quan gì với tôi, đi nhanh lên, ngày mai đừng tới nữa."

Bà chủ không nhẫn nại được khoát tay chỉ ra phía ngoài, thấy nàng cúi đầu không nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đang định đi vào trong đột nhiên bị nàng giữ chặt, bà ta quay đầu lại thì thấy Diệp An Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

"Vậy tại sao đột nhiên lại đuổi việc tôi."

Bà chủ chột dạ nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, trưng ra khuôn mặt tươi cười không mấy tự nhiên, nhưng lại nghĩ đến mình là một bà chủ lại bị nhân viên hù cho sợ thì lửa nóng lập tức trào lên: "Tôi muốn thế nào thì làm thế đó, một người làm công cũng xứng hỏi tôi lý do sao, sáu trăm đồng tiền muốn lấy thì lấy đi, không muốn thì thôi vậy."

Nàng gấp gáp cắn môi dưới, mặt trắng như tờ giấy, bên trong đôi mắt đang mở to chứa đầy nước, giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng nàng chỉ quay người rồi từ từ từng bước một rời khỏi nơi này.

Đêm hôm đó, Diệp An Nhiên một đêm không ngủ, suy nghĩ nên đi đâu tìm việc làm, trong túi chỉ còn lại chưa tới hai ngàn đồng. Tháng sau phải trả tiền thuê nhà, phí điện nước, còn phải mua cho con thêm hai bộ quần áo mới, quần áo hiện nay đã hơi chật, dù sao cũng là con gái, cũng phải ăn mặc đàng hoàng, không thể để con mình bị xem thường.

Chờ tới tờ mờ sáng, Diệp An Nhiên đã rời giường đi tìm việc làm, nhưng mãi cho đến mặt trời lên cao nàng vẫn chưa tìm được. Lúc sáng chỉ uống mấy ngụm nước và ăn một cái bánh bao, lúc sau đã đói đến đau dạ dày, nàng định tìm một cửa hàng tiện lợi rồi mua mì ăn liền cho qua loa. Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh quảng trường mà ăn, nàng mang theo nước, nhưng mà lúc sau đã lạnh, khi uống vào thì cảm nhận được một hơi lạnh, đành phải uống một ngụm nhỏ ngậm ở trong miệng cho ấm lại rồi mới nuốt xuống.

Ăn nhanh cho đến khi xong thì Vưu Tiếu đột nhiên gọi điện thoại tới, nàng vừa bắt máy thì đối phương đã hỏi: "Sao cô không đi làm vậy?"

"Bị đuổi rồi." Diệp An Nhiên khổ sở nói.

"Tại sao?" Vưu Tiếu giật mình, mặc dù bà chủ đối với các cô không tốt lắm, nhưng thực sự chưa từng sa thải ai. Dù sao một mình Diệp An Nhiên làm việc bằng cả mấy người làm, thời gian làm việc lại rất dài, rất nhiều người đến đều không làm được bao nhiêu ngày, ngay cả tiền lương cũng không lấy mà bỏ đi.

"Không biết." Diệp An Nhiên nhỏ giọng đáp, nàng không hề nghĩ tới có một ngày sẽ bị bà chủ đuổi việc, dù sao mỗi ngày nàng đều làm việc rất chăm chỉ, cho tới bây giờ cũng chưa từng cãi lại bà chủ, vậy mà bà chủ lại không nêu được lí do vì sao lại đuổi mình, một chút thể diện cũng không thèm giữ lại.

"An Nhiên." Vưu Tiếu luôn luôn hoạt bát vui vẻ giờ phút này cũng trở nên mơ hồ.

"Không sao đâu." Diệp An Nhiên đứng lên, đem cái túi vừa ăn xong ném vào thùng rác, cố gắng khiến giọng của mình trở nên nhẹ nhàng chút: "Thượng đế đóng của bạn cánh cửa này đồng thời cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác, bà chủ đuổi việc tôi, nói không chừng tiếp theo tôi sẽ tìm được một công việc so với việc đó tốt hơn gấp trăm lần."