Trùng Phùng GL

Chương 6: Đối mặt



Nhưng trên thực tế, thượng đế cũng không có mở ra cánh cửa kia cho nàng, phảng phất như muốn quên nàng đi. Suốt một tuần mà nàng vẫn chưa tìm được việc làm, trên thực tế không tính là không tìm được. Trong quá trình đó nàng đã tìm được hai công việc, đều là việc phục vụ ở tiệm cơm, nhưng chỉ làm được một ngày, ngày hôm sau chủ tiệm đã vẻ mặt khó xử mà sa thải nàng.

Chuyện như vậy nếu chỉ diễn ra một hai lần thì Diệp An Nhiên sẽ không nghĩ nhiều mà chỉ cảm thấy là trùng hợp. Nhưng liên tục ba lần thì nàng có chút hoài nghi có phải đã có người ở giữa gây khó dễ hay không, nhưng nàng lại cảm thấy không có khả năng này.

Đang lúc trong lòng Diệp An Nhiên nôn nóng bực bội thì Vưu Tiếu lại gọi điện thoại tới lần nữa: “An Nhiên, báo cho cô tin tốt.” Giọng của Vưu Tiếu vô cùng hưng phấn: “Trước đó hai ngày tôi có xem qua bài khảo sát, sau đó viết sơ yếu lý lịch đăng lên mạng tìm công việc liên quan đến lĩnh vực kế toán, không ngờ vậy mà được một công ty lớn gọi điện thông báo tuyển dụng. Sau đó trùng hợp tôi còn nghe được công ty nói là muốn thông báo tuyển dụng một văn viên, vì thế liền giúp cô hỏi một chút, vốn là muốn tuyển khoa chính quy, nhưng mà sau lại nói là tốt nghiệp cao trung cũng được, nhưng khi đi làm thì không để người ở công ty biết là được.”

“Thật sao?” Diệp An Nhiên không nghĩ tới thế nhưng lại có cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay cầm điện thoại trơn trượt.

“So với vàng còn thật hơn.”

Mắt Diệp An Nhiên sáng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, tức khắc cảm thấy tảng đá đang đè ở trong lòng được giải toả, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: “Nhưng mà tôi còn có tiền án…”

“Chuyện này tôi cũng đã nói với người ta, anh ta nói có thể giúp cô giấu nhẹm đi.”

Không ngờ Vưu Tiếu vậy mà lại suy nghĩ chu toàn đến thế, Diệp An Nhiên cảm kích nói: “Cảm ơn, Vưu Tiếu, thật sự rất cám ơn cô!”

“Thật là, cảm ơn cái gì, tôi với cô không cần khách sáo như vậy.” Bên kia, Vưu Tiếu bất mãn bĩu môi.

Tuy nói vậy, nhưng Diệp An Nhiên vẫn cảm thấy một cảm giác ấm áp chảy xuôi tận đáy lòng. Tình người nguội lạnh, năm năm ngồi tù Diệp An Nhiên đã nếm thử rồi, đó là nơi được hình dung bằng câu: cá lớn nuốt cá bé.

Nàng vuốt ve vết sẹo chằng chịt ở cổ tay phải, những thứ này là kết quả khi tự sát trong tù. Năm năm ngồi tù kia chính là cơn ác mộng mà nàng chôn sâu dưới đáy lòng không muốn nhớ lại. Ở nơi đó, nàng từng tự sát vô số lần, nhưng mỗi lần đều được cứu sống, sau đó lại bị trừng phạt nghiêm khắc hơn. Cho đến khi có Hân Dao, ngọn lửa sinh tồn cho nàng thêm hy vọng, chỉ có một năm kia nàng không lại lăn lộn nàng. Nhưng sau khi sinh Hân Dao, nàng lại càng thêm trầm trọng, nàng vì Hân Dao mà không hề quật cường như trước nữa, nàng học cách cúi đầu, thậm chí, nhiều khi nàng còn học được cách như thế nào gọi là lấy lòng.

Lắc lắc đầu, cố xoá đi mấy thứ cảm xúc ấy, buổi tối hôm đó, Diệp An Nhiên đã có một giấc ngủ ngon lành.

Hôm tới công ty, Diệp An Nhiên dậy thật sớm, tìm kiếm mãi mới miễn cưỡng chọn được một bộ quần áo tạm ổn, lại tận tâm chải chuốt bản thân một chút.

Địa chỉ của công ty ở trung tâm BCD của thành phố, cách nơi Diệp An Nhiên ở khá xa, nàng xa xỉ đi một chuyến xe công cộng, vừa xuống xe thì thấy Vưu Tiếu đang chờ mình ở trạm xe.

Vưu Tiếu không chỉ mặc một bộ trang phục công sở, trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn so với ngày xưa còn xinh đẹp hơn rất nhiều, vừa thấy nàng cô ấy đã chạy vọt tới, mạnh mẽ ôm một cái: “Cảm giác mới mấy ngày không gặp mà như cách ba thu.”

Diệp An Nhiên cũng có chút kích động, từ khi Diệp gia bị phong toả, sau khi nàng vào tù, mấy người bạn ngày xưa chơi thân đều dần dần cách xa nàng, không có một ai từng đến thăm nàng. Sau khi ra tù lại vì kế sinh nhai mà phải bôn ba, này đã hơn một năm trôi qua, cũng chỉ có một người bạn là Vưu Tiếu.

Vưu Tiếu buông nàng ra, vừa thấy nàng mặc như lúc đi làm ở tiệm cơm, lập tức kêu rên: “Ông trời ơi, cô định mặc cái này để đi phỏng vấn sao?”

Diệp An Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, quần jean màu lam nhạt, áo mỏng màu xám đậm đã xổ lông, kiểu dáng lại lỗi thời. Tuy rằng đã là cái ổn nhất trong tủ quần áo của nàng, nhưng so với những người mặc tây trang chất lượng tốt cũng tới phỏng vấn thì quả thực như đồ nhà quê.

Chẳng qua là tuy Diệp An Nhiên ăn mặc đồ lỗi mốt, nhưng cũng may xinh đẹp nên có không ít đàn ông liên tiếp nhìn về phía nàng.

“Kỳ thật cũng không có gì, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng không quan trọng.” Đột nhiên Vưu Tiếu cũng nhớ tới hoàn cảnh của Diệp An Nhiên, hận không thể cho mình một bạt tai, vừa pha trò vừa lôi kéo tay nàng đi về phía công ty.

Trước đó bởi vì quá kích động, Diệp An Nhiên cũng chưa kịp hỏi Vưu Tiếu tên của công ty sẽ phỏng vấn, nhưng hiện giờ thấy nhiều người giỏi giang cũng tới thì càng thêm bất an.

Nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ trấn an bản thân, dù sao đây cũng là cơ hội để thay đổi vận mệnh, nếu thành công, ngày tháng về sau của nàng không chỉ có thể nhẹ nhàng kiếm tiền mà cũng sẽ nhiều hơn so trước kia.

Hai người đi thang máy lên tầng hai mươi, đẩy cánh cửa to bằng kính ra, sau khi đi vào thì thấy bên trong là một văn phòng rất lớn, bàn làm việc của mỗi người được ngăn cách bằng các ô vuông. Diệp An Nhiên đi vào một văn phòng ít người, trong lúc này cũng không có ai để ý các cô mà chỉ tập trung làm việc.

Sau khi đi vào văn phòng thì thấy một người đàn ông ngoài 30 tuổi mặc Tây Trang trông có vẻ hơi mập, khi anh ta nhìn thấy Vưu Tiếu thì cười tủm tỉm đứng dậy, trông cứ như Phật Di lặc.

“Giám đốc Triệu, đây là người bạn mà tôi đã nói với anh, tên là Diệp An Nhiên.”

Vưu Tiếu đi lên phía trước, cười vô cùng sáng lạn, giọng điệu cũng ngoài ý muốn mà ôn nhu, giám đốc Triệu duỗi tay sủng nịch xoa tóc cô. Trong nháy mắt Diệp An Nhiên cũng hiểu rõ, giám đốc Triệu này nguyện ý giúp khẳng định là bởi vì coi trọng Vưu Tiếu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Vưu Tiếu dường như cũng rất thích vị giám đốc Triệu này, cũng không phải bị cưỡng ép, vậy là tốt rồi.

Giám đốc Triệu đánh giá nhìn Diệp An Nhiên một chút, sau đó thoáng nhíu mày.

Vưu Tiếu liếc mắt một cái đã hiểu, phồng miệng trừng mắt nhìn giám đốc Triệu: “Sao vậy, không được sao?”

Giám đốc Triệu ngượng ngùng cười, vội vàng lấy lòng nhìn Vưu Tiếu: “Đương nhiên được, sao lại không được chứ.” Dứt lời, anh ta vươn tay ra, nhiệt tình nói: “Chào cô, tôi là Triệu Gia Bân, chuyện của cô Tiếu Tiếu đã nói cho tôi, hiện tại cô có thể đi làm, đợi lát nữa tôi sắp xếp bàn làm việc cho cô. Việc cô cần làm là công việc văn viên, không bận rộn lắm, chỉ cần sửa sang lại một chút văn kiện linh tinh của công ty, nếu như cô nhận việc, hiện tại tôi sẽ đưa hợp đồng cho cô.”

Diệp An Nhiên không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể đi làm, trong lòng không khỏi kích động, nhìn qua hợp đồng một cái, không có vấn đề gì. Hơn nữa cũng không cần thời gian thử việc, lương mỗi tháng 4000 đồng, nhưng lại phải làm việc ở công ty 5 năm trở lên, nếu như vi phạm điều ước, cần phải bồi thường 100 vạn tiền vi phạm hợp đồng.

Diệp An Nhiên không chút do dự liền ký tên, đối với cô mà nói, công việc tốt như vậy, lương cao như vậy, đánh chết nàng cũng sẽ không có ý định từ chức, cho nên tiền vi phạm hợp đồng cao tới mấy thì nàng cũng không cần lo lắng, hơn nữa không cần thời gian thử việc, Diệp An Nhiên cảm thấy là có liên quan đến Vưu Tiếu.

Thấy một nữ nhân viên ăn mặc giản dị đến công ty nên mọi người quan tâm hỏi han, dù gì thì trông cô ấy có vẻ như là người nhà quê, nếu có thể vào làm ở Hoa Thịnh, hẳn là có chỗ dựa. Nhưng sau khi biết Diệp An Nhiên chỉ là may mắn trúng tuyển, tất cả mọi người đột nhiên trở nên lạnh lùng và bắt đầu sai Diệp An Nhiên làm mấy việc vặt, thậm chí còn ném phần việc của mình cho nàng làm.

Vì vậy nên những ngày đầu đi làm, Diệp An Nhiên đều phải làm thêm giờ đến tận nửa đêm. Sau khi Vưu Tiếu biết chuyện, cô ấy không ngừng nói nàng thật ngu ngốc và muốn dạy dỗ mấy nữ nhân viên kia để đòi công bằng cho nàng, nhưng Diệp An Nhiên đã ngăn cô ấy lại. Mặc dù Vưu Tiếu có giám đốc Triệu làm hậu thuẫn, cũng không thấy Hoa Thịnh cấm yêu đương công sở, nhưng dù sao cũng dễ gây chú ý nên tốt nhất là giấu nó đi. Mà nàng có thể có công việc ổn định như vậy, lương lại cao, tăng ca một chút cũng không có vấn đề gì, dễ dàng hơn nhiều so với lúc làm ở nhà hàng.

Trong giờ nghỉ trưa, Diệp An Nhiên tìm hiểu một chút thông tin về công ty, dù sao nàng cũng không biết đến công ty qua mấy kênh tuyển dụng thông thường, nên không có đào tạo nhân viên, cũng không hiểu rõ về lịch sử và bối cảnh phát triển của công ty.

Khi nàng đăng nhập vào trang web của công ty mới phát hiện ra công ty hóa ra là một chi nhánh của Hoa Thịnh. Sau đó Diệp An Nhiên bắt đầu tìm kiếm thông tin về Hoa Thịnh trên Baidu.

Khi nhìn thấy người sáng lập ra nó, Diệp An Nhiên hoàn toàn choáng váng, như thể bị sét đánh bất ngờ. Diệp An Nhiên sững sờ nhìn những ký tự nhỏ màu đen trên màn hình, nàng dụi mắt. Mong rằng mình đã nhìn nhầm, cũng chưa xác nhận rằng thật sự có phải người đó - Tần Mặc.

Sắc mặt Diệp An Nhiên tái nhợt, cả người giống như tượng đá, nàng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, nàng muốn từ chức càng sớm càng tốt, nếu không sẽ đụng phải Tần Mặc, nàng không muốn đụng phải Tần Mặc. Ngồi thật lâu cũng chưa đứng dậy khỏi ghế, bởi vì nàng vẫn còn do dự.

Nói cho cùng, lương của công việc này cao, thời gian lại ổn định, cuối tuần còn có nghỉ phép, hơn nữa trước đó đã ký hợp đồng, nếu hủy hợp đồng, khoản tiền bồi thường rất lớn, nàng còn không có 10.000 tệ chứ đừng nói là 1 triệu.

Đang lúc Diệp An Nhiên lâm vào mâu thuẫn, bỗng nhiên cảm giác được mình bị ai đẩy một cái, trong nháy mắt Diệp An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn cái người vừa đẩy mình đang có vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Có người gọi cô đó.” Nữ đồng nghiệp đẩy nàng không vui chỉ vào một người khác.

Diệp An Nhiên nhìn theo hướng ngón tay, quả nhiên nhìn thấy một nữ đồng nghiệp đang bực bội nhìn nàng, Diệp An Nhiên vội vàng đứng lên đi về phía cô ta.

“Tai cô bị điếc có phải không, tôi gọi cô mấy lần rồi đó.” Nữ đồng nghiệp bất mãn tức giận mắng.

Diệp An Nhiên cắn môi dưới không nói gì, nữ đồng nghiệp kia lại mắng vài câu, sau khi phát tiết bực bội trong lòng xong thì sai Diệp An Nhiên đi photo tài liệu cho mình, Diệp An Nhiên cầm lấy rời đi.

Trong lúc photo tài liệu, Diệp An Nhiên đứng bên cạnh máy mà miên man suy nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không cần thiết phải từ chức, dù sao công ty này cũng chỉ là chi nhánh, Tần Mặc trăm công ngàn việc sao có thể đến đây chứ, huống hồ cho dù có tới, cũng không có khả năng gặp nhau, dù gì công ty này cũng có rất nhiều nhân viên.

Nhưng khiến Diệp An Nhiên không nghĩ tới chính là, không bao lâu, Tần Mặc đúng là đã tới công ty này. Sáng sớm hôm ấy, nàng tới công ty như bình thường, làm tốt công tác chuẩn bị bữa sáng cho đồng nghiệp, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ lại đều đang sửa sang lại dáng vẻ.

“Mau mau, nhìn thử xem son môi của tôi ổn chưa.” Một nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh thấy Diệp An Nhiên đến thì vội vàng nhờ nàng nhìn thử.

Khi Diệp An Nhiên đang chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy một nam đồng nghiệp ở bàn khác cười nhạo: “Sếp lớn của chúng ta là phụ nữ, mấy chị em các cô cứ mải trang điểm xinh đẹp làm cái gì, không sợ bị bà chủ ghen ghét sau đó đuổi việc à.”

Diệp An Nhiên ngẩn ra.

Tiền thân của Hoa Thịnh là một công ty sản xuất game online, khi game online này được ra mắt, lập tức bùng nổ đứng đầu bảng xếp hạng game online, trong lúc mọi người nghĩ rằng công ty này sẽ tiếp tục đẩy mạnh lĩnh vực game online thì đối phương lại chen chân vào game mobile, tiếp theo là phát sóng trực tuyến, mỗi một lần đều đúng lúc bắt kịp làn sóng đổi mới trên internet, trở thành công ty thành công trong bước đầu đổi mới.

Về sau công ty này lại đặt chân vào ngành truyền thông, lúc đầu rất nhiều người chế giễu, cảm thấy một người cả đời làm tốt một ngành nghề đã rất khó, vậy mà Hoa Thịnh lại lấn chân sang một lĩnh vực mới lạ, nhưng không ngờ tới chính là, lĩnh vực ngành truyền thông tại đây cũng gió nổi nước lên (thuận buồm xuôi gió).

Nhưng điều đáng khâm phục nhất là người làm công việc kinh doanh này lại là một người phụ nữ, mặc dù nam nữ trong xã hội đã sớm được đối xử bình đẳng nhưng nhiều trường hợp phụ nữ vẫn là phái yếu, nên khi biết người sáng lập Hoa Thịnh là một người phụ nữ, đó là một việc rất không dễ dàng, một điều đáng để ngưỡng mộ.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Diệp An Thần mất hồn nãy giờ, mà là Tần Mặc, người phụ nữ đó thật sự muốn tới công ty này thị sát, Diệp An Nhiên cảm thấy mình thật sự xui xẻo, nghĩ không biết có nên giả vờ ốm rồi rời khỏi công ty ngay lập tức hay không.

Đang lúc suy nghĩ miên man, nàng chợt nghe thấy mấy lời khiển trách không hài lòng của giám đốc Triệu, mọi người nhanh chóng để mỹ phẩm và gương xuống rồi tập trung vào công việc của mình. Diệp An Nhiên do dự một lúc rồi ngồi xuống làm việc.

Nàng thấy thật may mắn, cảm thấy có lẽ Tần Mặc không thể nhìn thấy mình được, chỉ cần nàng cẩn thận hơn.

Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe được Triệu giám đốc bất mãn răn dạy thanh, đại gia vội vàng buông trên tay đồ trang điểm hoặc là gương, hết sức chuyên chú công tác, Diệp An Nhiên do dự một hồi, cũng ngồi xuống vùi đầu công tác.

Không bao lâu lại nghe thấy tiếng cửa lớn của văn phòng được mở ra, trong không gian vốn yên tĩnh của văn phòng truyền tiếng nói chuyện của giám đốc Triệu và một loạt tiếng bước chân, giọng của giám đốc Triệu còn mang theo một chút nịnh nọt, còn người kia thì trước sau vẫn không nói gì.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Diệp An Nhiên cũng càng thêm khẩn trương, bàn tay đang đặt ở trên bàn phím cũng phát lạnh đến run cả người, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Nàng liều mạng vùi đầu, hận không thể giấu cả người xuống dưới bàn, trong lòng cũng không ngừng an ủi bản thân, Tần Mặc sẽ không nhìn thấy nàng, không thể nhìn thấy nàng, dù sao thì nàng cũng ngồi chỗ lối đi nhỏ, bên cạnh còn có một người che chắn.

Khi tiếng bước chân đi đến trước mặt, Diệp An Nhiên cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. Tiếng của giám đốc Triệu vẫn vang bên tai, nhưng dường như nàng không nghe được gì cả, chỉ có tiếng giày cao gót ma sát trên sàn nhà vang lên thật thanh thúy.

Lộc cộc.

Bước chân ngừng lại, tiếng bước chân cũng đột nhiên biến mất, tiếng của giám đốc Triệu cũng chợt biến mất. Diệp An Nhiên không biết là đã xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu để nhìn, cả người căng thẳng.

“Diệp, An, Nhiên!”