Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 173



Câu nói này của Diễm Tinh thành công đâm vào chỗ đau của Tần Lâm. Cả người hắn ta cứng đờ, đôi mắt dần đỏ lên: “Chị dâu! Dù không dùng được, nhưng tôi vẫn đủ để nhục nhã chị, chị có muốn thử không?”

Khóe môi Tần Lâm nâng lên một nụ cười cợt nhả, tay hắn càng ngày càng càn rỡ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Diễm Tinh.

“Ồ, hóa ra em chồng lại thích như vậy! Nào, để tôi hảo hảo bồi cậu.” Diễm Tinh cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, nhìn vô cùng quyến rũ. Cô vòng tay lên cổ Tần Lâm nhỏ giọng nói bên tai hắn ta

Tần Lâm thấy cô như vậy, hai mắt sáng lên, thanh âm trầm trầm: “Tốt!”

Nhưng còn chưa kịp làm ra loại hành động tiếp theo mắn Tần Lâm đã trợn tròn như không thể tin. Một dòng máu đỏ tươi từ cổ Tần Lâm bắn ra, vương lên mặt Diễm Tinh một vài giọt. Cô gái nở nụ cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm. Đôi mắt sáng như ngọc thản nhiên nhìn thân người Tần Lâm từ từ đổ xuống.

Mùi máu tanh hiện lên trong không khí. Nhưng lần này khác với những lần trước, mùi máu này Diễm Tinh không hề làm có hiện tượng buồn nôn. Cô nở một nụ cười lạnh tới kinh người kèm theo chán ghét.

“Em ra tay thật tàn nhẫn!” Cánh cửa một lần nữa mở ra. Mục Đình Sâm trong bộ đồ ngủ màu tím sẫm bước vào. Theo sau hắn là mấy người áo đen.

“Xử lý đi!” Hắn lạnh nhạt ra lệnh cho mấy người đằng sau.

“Mang một cái khăn với một chậu nước tới đây.” Rồi hắn quay đầu nói với quản gia.

Ngay lập tức thi thể của Tần Lâm được mang xuống, khăn ướt và chậu nước ấm cũng đã được chuẩn bị.

Mục Đình Sâm nhàn nhã giặt khăn rồi đi tới trước mặt Diễm Tinh. Ngón tay thon dài nâng cằm Diễm Tinh lên ưu nhã nói: “Tôi giúp em lau.”

“Làm phiền rồi, Mục lão đại không muốn bị như hắn ta chứ?” Diễm Tinh nhấc mày, tay giật lấy chiếc khăn trên tay Mục Đình Sâm, mặt hơi né đi, mỉm cười nói.

“Em cho rằng em giết được tôi?”

“Tôi không chắc có thể giết được anh. Nhưng tôi cũng có thể khiến anh không nhận được phần tốt, cùng lắm chúng ta đồng quy vô tận. Mục lão đại thấy sao?”

“Cô gái, rốt cuộc tôi cũng đã hiểu vì sao em có thể chinh phục được Tần Phong. Ngay cả tôi cũng không kiềm chế được bị thu hút bởi em.” Đáy mắt Mục Đình Sâm lóe lên tia sáng, tay nâng lên muốn chạm vào gương mặt như được tạo hóa ưu ái ban tặng kia.

Bỗng nhiên thấy cô gái bật cười một tiếng: “Mục lão đại…anh thèm khát phụ nữ tới thế sao? Đến cả vợ của đối thủ cũng có thể nổi lên hứng thú!” Ý cười khinh miệt rõ ràng.

“Em rất đẹp, nhưng miệng cũng rất độc.”

Hắn vừa nói vừa nắm lấy bàn tay bị máu của Tần Lâm bắn lên lúc cô ra tay.

“Đôi bàn tay này đẹp như vậy, đáng lẽ ra không nên để bị dính bẩn. Tôi giúp em lau sạch.”

“Tay của Mục lão đại còn bẩn hơn nó, sao có thế lau sạch được chứ. Vẫn là nên để tôi tự lau thì hơn.” Diễm Tinh hất tay Mục Đình Sâm ra, giọng điệu hiện rõ chán ghét.

Mục Đình Sâm cười nhẹ, nhưng tay vẫn cầm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm Tinh. Hắn đem chiếc nhẫn hình chim ưng trên tay cô tháo ra, ngữ điệu bình tĩnh: “Đồ chơi này rất nguy hiểm, em không nên giữ nó, tránh khiến em bị thương.”

Sức của Diễm Tinh không bằng được hắn, chỉ trong chốc lát chiếc nhẫn trên tay cô đã bị Mục Đình Sâm cướp đi. Hắn đứng thẳng người dậy, ưu nhã nhìn Diễm Tinh.

“Rồi em sẽ thấy, Tần Phong cũng không tốt như em nghĩ.” Sau đó hắn đi ra bên ngoài.

“Lão đại, về Tần Lâm.” Bên ngoài cửa phòng có một người đàn ông ngoại quốc thân hình vạm vỡ đứng đó.

“Hắn ta tự làm tự chịu, tìm đại một chỗ rồi vứt đi.” Mục Đình Sâm lạnh nhạt ra lệnh.

“Nếu Ngu Tư Vũ có hỏi, thì nói rằng tôi giết hắn ta.”

“Vâng, lão đại. Cô gái này ra tay thật tàn nhẫn, một kích liền cắt đứt động mạch của Tần Lâm.” Beliar cảm thán.

“Bên Tần Phong có động tĩnh gì không?” Mục Đình Sâm cong môi.

“Tần Phong đã xuất phát rồi ạ. Bên New York cũng có động.”

“Chuẩn bị cho tốt, đừng khiến tôi thất vọng.”

“Lão đại yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Đã nửa ngày trôi qua, Tiểu Mỹ và Devil vẫn đang tập hợp thế lực ở phân đà Paris. Cùng lúc này, chuyên cơ riêng của Tần Phong cũng đã đáp xuống nơi đây. Vì là bay đường bay riêng, cho nên thời gian không giống với những chuyến bay bình thường.

“Lão đại!” Tần Phong bước xuống máy bay, một thân hàn khí đi vào bên trong.

“Lão đại, xin lão đại trách phạt!” Tiểu Mỹ và Devil từ lâu đã đứng trước cửa thư phòng của Tần Phong.

“Khi nào cô ấy về, tôi sẽ xử tới hai người sau!” Tần Phong lãnh đạm để lại một câu rồi đi vào bên trong.

“Vào thôi.” Jason nãy giờ vẫn đi theo Tần Phong, vỗ vai Devil thở dài nói.

“Người của chúng ta còn bao lâu nữa thì tới nơi?”

“Còn khoảng 1 giờ đồng hồ nữa ạ.”

“Chuẩn bị đi, khi nào tới thì xuất phát. Đưa chủ mẫu của mấy người trở về!” Tần Phong một lời như muốn rít qua kẽ răng. Có thể thấy hắn đang cố gắng áp chế tức giận trong lòng.

“Phong, thế lực của Mục gia không tầm thường. Chúng ta phải có kế sách cẩn thận, nếu không sẽ rất khó đưa được cô ấy về.” Kỷ Dạ Hàn ngồi một bên cân nhắc nói.

“Tôi đã có dự liệu!” Tần Phong gật đầu. Hắn đương nhiên phải có phương án. Nhưng nghĩ tới cô gái nhỏ ở nơi đó, không biết cô có gặp phải chuyện gì hay không? Cô có sợ hãi hay không. Nghĩ tới những chuyện này hắn không thể nào bình tĩnh được.

“Cô ấy chắc sẽ không sao đâu. Dù sao Mục Đình Sâm muốn bắt cô ấy làm con tin, ít nhất thì đến giờ, cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng.” Capo Sở Tiêu ngồi một bên nói.

“Lần này tôi không giúp cậu bảo hộ cô ấy chu toàn. Capo Sở Tiêu tôi tình nguyện đem đầu ra cho cậu nắm!” Capo Sở Tiêu nhìn Tần Phong, ánh mắt kiên quyết.

“Phong, chúng ta nên có thêm nhân lực. Càng nhiều người thì càng dễ cứu được cô ấy.” Diệp Vô Song gật đầu.

Đúng lúc này, Jason từ bên ngoài tiến vào: “Lão đại, người của Lâm gia tới rồi ạ! Lão gia nói, nhất định phải đưa được thiếu phu nhân trở về.”

“Cậu…tiếp quản Lâm gia rồi?” Cả ba người Diệp Vô Song đều bị tin tức này làm cho bất ngờ.

“Sau khi lão đại biết chủ mẫu bị bắt đi. Đã chính thức tiếp quản ạ.” Jason thấy lão đại nhà mình không có ý định muốn giấu liền nói.

“Hạo Hiên tới chưa?” Diệp Vô Song gật đầu coi như đã hiểu rồi hỏi.

“Hạo Hiên thiếu gia đang an bài một số việc, sẽ tới ngay ạ.” Jason nói, nhớ lại bộ dáng khủng bổ khi nãy của Hạo Hiên thiếu gia, thật đáng sợ.

“Lão đại, Mục gia yêu cầu nối máy.” Bên ngoài, Devil đi vào, trên tay còn cầm theo một chiếc máy tính.

“Nối.”

“Vâng.” Jason gật đầu, ngay lập tức đi làm mệnh lệnh.

Hai màn hình được nối với nhau, khi nhìn thấy những người bên kia là ai, Mục Đình Sâm ngồi tựa người trên ghế sofa, tay cầm ly rượu vang đỏ dáng vẻ tà mị: “Thế nào mà hôm nay lại có thể gặp được cả Capo tiểu gia, Kỷ thiếu và hoàng tử Abbas? Tôi nói này anh đường đường là là con trai của ông trùm Trung Đông, lại muốn hạ mình làm luật sư cho Tần lão đại sao?”

“Không lẽ vì Mục lão đại không thể mời tôi về làn cho mình nên mới nói những lời ganh ghét này?” Diệp Vô Song nhếch môi. Đúng vậy, Diệp Vô Song còn có một thân phận khác. Chính là người kế nhiệm chức vị tộc trưởng tổ chức đứng đầu các nước Trung Đông. Nhưng vì hắn không muốn ở đó nên đã đi ra ngoài, rốt cuộc là chạy tới làm luật sư riêng cho Tần Phong.

“Mục Đình Sâm, bớt nói nhảm lại!” Giọng nói của Tần Phong như mang theo gió lạnh nơi Bắc Cực vang lên.

“Tần lão đại. Đã lâu không gặp.” Mục Đình Sâm nâng mắt cười cợt nhả nói.

“Người phụ nữ của tôi anh cũng dám động!” Tần Phong nói xong, không đợi Mục Đình Sâm lên tiếng đã ngắt kết nối.

“Tôi chỉ mời cô ấy tới làm khách. Sao Tần lão đại lại nói thành tôi làm gì cô ấy vậy. Tôi muốn cô ấy nhìn rõ ràng, ai mới là người cô ấy nên chọn lựa, ai mới là bá chủ ở đây.” Mục Đình Sâm nâng ly rượu làm động tác cụng ly với Tần Phong rồi nhấp một ngụm, dáng vẻ vô cùng gian tà.

“Vậy thì Mục lão đại nên xuống âm phủ xưng bá đi.” Nói xong, Tần Phong không chần chừ ngắt liên lạc.

Mục Đình Sâm bên này nhìn màn hình đen ngòm, đáy mắt lóe lên tia lửa, lát sau mới bật cười, nụ cười tàn nhẫn: “Thật ngông cuồng!”

Một ngày này cả giới hắc đạo chấn động. Vì bỗng nhiên tổ chức lớn mạnh Death điều động hết nhân lực ở New York của mình một đường bay tới Paris. Nguồn nhân lực này giống như muốn phá hủy cả thành phố Paris vậy. Không chỉ vậy, Mục gia, gia tộc có thể nói là đứng đầu Châu Âu cũng có động tĩnh lớn. Khi tập hợp hết nhân lực về lại đại bản doanh. Chỉ cần là người có đầu óc đều nhận ra trong này có mờ ám. Hai thế lực lớn mạnh đồng thời huy động nhân lực, còn tập trung tới Paris làm sao có thể không có chuyện. Cũng vì thế những thế lực con ở nơi đây vô cùng dè chừng, tất cả đều nằm trong trạng thái lo lắng.

Nhưng họ có lo lắng thế nào cũng không ảnh hưởng tới Tần Phong bên này. Khi người của Death vừa tới, hắn cũng ngay lập tức đứng lên, lạnh nhạt nói ra một câu: “Xuất phát!”

Trong màn đêm, một đoàn xe ô tô từ phân đã chả Death chạy thẳng ra bên ngoài, kèm theo đó là những máy bay chiến đấu bay trên trời. Cảnh tượng vừa hoành tráng lại không kém phần đáng sợ.

Trên bầu trời nơi đại bản doanh của Mục gia lúc này, máy bay chiến đấu cũng đã ở trong tư thế sẵn sàng. Diễm Tinh bên trong phòng, không thể ra ngoài, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ ánh đèn từ xe ô tô và máu bay sáng chói một vùng, cô biết được Phong tới rồi. Bàn tay Diễm Tinh vô thức nắm lại thật chặt. Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo những động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Cửa phòng cô tất cả đều bị khóa, còn có người canh gác, cô căn bản không thể trốn khỏi căn phòng này. Còn cửa sổ, nó cũng đã bị khóa, cửa kính còn là loại kính chống đạn, cô căn bản không thể nào phá nổi. Dù có phá được, tới khi đó cũng sẽ khiến người bên ngoài biết được việc cô bỏ trốn. Diễm Tinh nhíu mày, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy bất lực. Cũng cảm thấy chán ghét thân thể mình quá yếu đuối.

“Mục lão đại nói tôi tới canh chừng cô ta.” Lúc này bên ngoài vọng ra tiếng nói của một người phụ nữ.

“Chúng tôi không thấy lão đại nói gì.” Một trong hai người canh giữ bên ngoài lên tiếng.

“Vừa mới thôi. Vì Tần Phong sắp tới, lão đại để tôi đến cạnh cô ta, tôi và cô ta cùng là nữ, kể cả có đi vệ sinh tôi cũng có thể đi theo. Có thể ngăn chặn được người của Tần Phong lén vào đưa cô ta ra.” Ngu Tư Vũ nghiêm túc nói.

“Được rồi, bà vào đi.” Hai người đó nhìn nhau thấy thật sự có khả năng này liền tránh đường, để Ngu Tư Vũ bước vào.

Cánh cửa mở ra, để lộ sườn mặt tinh tế của cô gái. Cô gái bên trong một chút cũng không vì cánh cửa kia mở ra mà di rời lực chú ý. Cô vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt vô cùng chăm chú. Cảnh tượng này giống như tiên sứ nơi thiên đình bị bắt nhốt lại nơi trần gian.

“Cô vẫn bình thản nhỉ.” Đợi cánh cửa đằng sau đóng lại Ngu Tư Vũ nhếch môi. Nào còn bộ dáng nghiêm túc như vừa nãy, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ độc ác.

Lúc này Diễm Tinh mới quay đầu lại. Nhưng chỉ lướt qua bà ta một giây, sau đó tầm mắt cô lại dừng ở cánh cửa sổ, cô không nói gì, coi bà ta như không khí.

“Triệu Diễm Tinh, mày giết con trai tao, lại thản nhiên ngồi ở đây, mày quá khinh thường Ngu Tư Vũ tao rồi.” Hành động này của Diễm Tinh thành công chọc giận Ngu Tư Vũ.

“Bà là đau xót cho con trai mình, hay đau xót cho số tiền mà con trai sau khi lên kế thừa chức vị đương gia chủ của Tần gia?” Diễm Tinh miệt thị nói một câu.

“Ngu Tư Vũ, bà chẳng qua chỉ là hận tôi vì đã giết mất vinh hoa phú quý của bà. Bà biết rằng nếu Tần Lâm không còn, vậy chủ nhân Tần gia chắc chắn sẽ thuộc về chồng tôi. Cha Tần đã nói rất rõ ràng, ông chỉ truyền lại chức vị này cho một trong hai người con trai của mình. Nếu không còn con trai, vậy tài sản toàn bộ bà một đồng cũng không thể nhận, một nửa ông sẽ đem đi từ thiện, một nửa còn lại sẽ phân phát toàn bộ vào tay các chi thứ của Tần gia. Dù vậy, một nửa tài sản của Tần gia không hề ít, cho nên các chi thứ đều muốn nhanh chóng loại bỏ Tần Lâm và Tần Phong. Có điều mấy năm nay, các chi thứ kia của Tần gia đều ăn khổ trong tay chồng tôi, ngoan ngoãn hơn không ít. Họ không dám động tay động chân nữa. Điều đó càng khiến bà nảy lòng tham, muốn chiếm đoạt toàn bộ Tần gia. Tần Lâm chẳng qua chỉ là một cái cớ để bà vịn vào mà thôi.” Lời nói thản nhiên, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại có sức sát thương vô cùng lớn. Nó đâm thẳng vào trái tim đen tối của Ngu Tư Vũ.

“Mày nói đúng! Cho nên, mày cản trở tao, làm sao tao có thể tha cho mày!” Ngu Tư Vũ hai mắt trợn lên, tia máu trên mắt ẩn hiện, nghiến răng nói. Bà ta từ trong tay áo lấy ra một con dao găm nhỏ lao về phía Diễm Tinh.

Lúc này, bên ngoài, đoàn xe và máy bay của Tần Phong cũng đã tới nơi.

“Ai cản trở đều giết hết! Nhất định phải đem được Tinh Nhi trở về!” Đôi con ngươi âm lãnh của Tần Phong bắn ra hàn băng.

Khi mệnh lệnh này được phát ra, tiếng súng cũng ngay lập tức vang lên. Máy bay chiến đấu của hai bên cũng sắn sàng vào vị trí. Chốc lát, tiếng súng và ánh sáng vàng rực cả một góc trời. Cũng may mắn rằng đại bản doanh của Mục gia nằm ở vùng ngoại thành, diện tích của nó cả chục nghìn mét vuông. Cũng không ai dám tới gần căn cứ của Mục gia để xây nhà, vì vậy không ai nghe được tiếng súng, chỉ có thấy được ánh sáng phát ra mà thôi.

Tần Phong và bốn người Hạo Hiên đều ngồi trong chiếc xe Cadillac dài tiến vào bên trong. Chiếc xe của hắn đi tới đâu, là người của Mục gia ngã tới đó. Đến khi tới trước cửa nhà chính xe của Tần Phong mới dừng lại, cuộc đấu súng cũng tạm thời yên xuống.

Mục Đình Sâm nheo hai mắt nhìn Tần Phong, một thân ma mị: “Không hổ danh là Tần lão đại, cháu của lão đại đứng đầu hắc đạo đúng là có điểm hơn người, nhanh như vậy đã có thể tiến được vào đây!”

“Đưa vợ tôi ra đây!” Trong xe, Tần Phong gằn giọng, ngữ điệu như cuồng phong bão táp, một vài người dướng trướng Mạc gia bị thế này của Tần Phong bức lùi nửa bước. Hắn vừa dứt lời, tiếng súng bên ngoài lại vang lên.

“Trừ khi Tần lão đại qua được chỗ tôi!” Mục Đình Sâm vẫn bộ dáng bất cần, chỉ là trong đôi mắt hẹp dài tăng thêm chút nguy hiểm. Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng người của Mục Đình Sâm cầm súng đi tới, bao vây lấy xe của Tần Phong.

“Mục lão đại, chuẩn bị thật chu toàn!” Kỷ Dạ Hàn nhìn tình hình này nhếch môi nói.

Nhưng sau đó, gần như cả trăm tiếng súng vang lên, nhũng người đang bao vây xe của Tần Phong đồng loạt ngã xuống.

Chẳng mấy chốc, người của Tần Phong đi tới.

Tần Phong một thân bá khí từ trên xe bước xuống. Chân đi trên biển máu, từng bước tới tòa nhà chính của Mục gia, nơi Mục Đình Sâm đáng đứng. Khi này người Tần Phong tỏa ra mùi lệ khí nồng đậm, thật sự giống ác quỷ bước ra tù địa ngục. Cảnh tượng vừa kinh dị lại vừa thu hút.

Có điều Mục Đình Sâm cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh như cắt ra quyền đánh với Tần Phong. Hai lão đại của hai bang phái lớn đánh nhau, mỗi một quyền đều đi tới điểm trí mạng của đối thủ.

“Triệu Diễm Tinh, mày đi chết đi!” Ngu Tư Vũ như hóa thành người điên, cần dao vung loạn xạ. Diễm Tinh trên người không có vũ khí, chỉ có thể né tránh. Nhưng cô không thể né hết được, bắp tay của cô và phần ngang sườn đều bị dao cứa qua, để lại vết rách và vệt máu dài trên bộ váy trắng. Lúc này trong phòng đã hỗn loạn đến không tả nổi, tiếng đổ vỡ liên tục truyền ra. Nhưng tất cả đều bị tiếng súng đạn vang dội bên ngoài áp đi tất cả. Diễm Tinh nhanh tay nhặt lấy một mảnh sành khá nhọn trên nền đất. Mắt thấy con dao của Ngu Tư Vũ sắp đâm tới người mình, cô không do dự một tay giơ lên chặn lấy lưỡi dao. Tay kia cầm mảnh sành nhanh như cắt đâm xuống người bà ta.

Ngu Tư Vũ rên lên một tiếng nhưng dáng vẻ lại hung ác gấp bội.

“Có chết tao cũng phải lôi mày theo!” Bà ta hét lớn. Ngu Tư Vũ nở một nụ cười man rợ, cả người bà ta ngả về phía sau, giữ cánh tay đang Diễm Tinh đang cắm mảnh sành trên người bà ta kéo xuống. Diễm Tinh mất đà, theo quán tính ngã đè lên người Ngu Tư Vũ, lúc này một cơn đau từ bụng cô truyền tới, máu cũng chảy ra. Hóa ra trên bụng Ngu Tư Vũ có giấu một con dao, khi cô ngã xuống thì con dao đó cũng thành công đâm vào người cô.

“Hahaha, Triệu Diễm Tinh, đường xuống hoàng tuyền mày hãy bồi tao đi!” Ngu Tư Vũ cười đến phát điên, tay cầm con dao đang bị Diễm Tinh giữ chặt cũng buông lỏng. Vì lực ngã, con dao bà ta giấu ở bụng đương nhiên cũng khiến bà ta bị thương. Diễm Tinh nén cơn đau, bật dậy, con dao đang cắm trên người cũng vì động tác này lộ ra, Diễm Tinh giật con dao trên tay Ngu Tư Vũ, trên ngực bà ta đâm một cái. Chỉ thấy hai mắt Ngu Tư Vũ trợn lên, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Mà Diễm Tinh lúc này cả người vô lực ngã xuống.