Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 174



Mà lúc này, bên dưới cuộc chiến của Mục Đình Sâm và Tần Phong cũng đang rất kịch liệt. Hai người đàn ông sức mạnh ngang nhau, độ ngang tàng cũng ngang ngửa. Có điều Tần Phong từ bé đã được rèn luyện bên cạnh Lâm lão gia, cho nên hắn chiếm ưu thế hơn một chút. Mục Đình Sâm ra một quyền định đánh vào mặt Tần Phong, nhưng Tần Phong nhanh chóng né được. Một tay cầm lấy tay vừa vươn ra của Mục Đình Sâm quật một cái, sau đó mạnh mẽ đá hắn. Một cước này của Tần Phong khiến khóe miệng Mục Đình Sâm ta chảy ra một dòng máu đỏ. Khi hắn nhìn lên, một họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào ngực trái của mình. Chỉ có điều vẻ mặt Mục Đình Sâm vẫn thản nhiên như không.

“Lão đại, người ở phòng giám sát nói Ngu Tư Vũ vào phòng của Doris tiểu thư. Đến giờ vẫn chưa thấy đi ra. Từ camera nhiệt cho thấy bên trong xảy ra xung đột ạ.” Lúc này một người của Mục gia từ bên trong chạy tới nói gì đó với Beliar. Beliar nghe thấy vậy liền báo lại với Mục Đình Sâm. Hắn biết rõ, lão đại đối với cô vái kia có chút khác biệt.

“Mau, mau đi lên. Doris giết chết Tần Lâm!” Mục Đình Sâm vẻ mặt thay đổi. Mà Tần Phong lúc này cũng không để ý gì nữa, hắn bắn một phát lên chân Mục Đình Sâm rồi nhanh chân bước vào bên trong, gầm lên: “Cẩm Trúc!”

Tần Phong dù không muốn nghĩ tới cảnh cô bị thương, nhưng cũng phải phòng bị. Vì vậy, sớm đã để Cẩm Trúc đi theo bên cạnh. Lúc này, không ngờ thật sự cần tới Cẩm Trúc. Cẩm Trúc cũng ngay lập tức từ trên xe bước xuống, cùng với mấy người Diệp Vô Song đã sớm đứng ở ngoài theo bước Tần Phong đi vào bên trong. Tiếng súng bên ngoài vẫn vang lên, bước chân của Tần Phong không hề dừng lại.

“Lão đại, hắn…” Beliar nhìn bóng lưng bá đạo của Tần Phong, rồi nói với lão đại nhà mình.

“Để hắn lên!”

“Đưa tôi lên!” Mục Đình Sâm gằn giọng.

“Vâng, lão đại!”

Nhìn thấy hành động này của Mục Đình Sâm, Kỷ Dạ Hàn người ở lại bên dưới để xử lý cục diện này mày hơi nhíu, lát sau hắn nói qua tai nghe: “Tạm thời dừng chiến! Tất cả chờ lệnh của tôi!”

Vì vậy, trong chốc lát cuộc chiến đẫm máu bên ngoài cũng dần dần tạm dừng. Hai bên đều có người bị thương người chết. Khuôn viên Mục gia lúc này với câu nói “Máu chảy thành sông” không hề sai chút nào. Chỉ là đột nhiên họ thấy bên Tần gia ngừng tay, người của Mục gia cũng không làm ra hành động gì khác thường. Tất cả đều đề cao cảnh giác.

Tần Phong bên này đã một đường đi tới căn phòng Diễm Tinh đang bị nhốt kia. Hai người gác cửa thấy Tần Phong đi tới, còn chưa kịp ngăn cản đã ngã xuống với một lỗ hổng trên đầu.

Jason đi lên mở cửa, nhưng cửa hình như bị khóa trong, anh không nói hai lời giơ súng, bắn vào chốt cửa hai phát. Tay nắm cửa quả nhiên rơi ra. Cánh cửa cũng theo đó được mở.

Đập vào mắt Tần Phong là một bóng dáng nhỏ xinh nằm trên sàn, trên người cô là chiếc váy trắng đã nhuốm đầy máu. Lần đầu tiên trong đời Tần Phong run rẩy, vẻ mặt hắn lúc này vì không tin những gì đang nhìn thấy mà trở nên cứng đờ.

“Tinh Nhi…” Thanh âm trầm trầm do chủ nhân sợ hãi mà run lên.

Diễm Tinh sau khi giết Ngu Tư Vũ xong bản thân cũng không còn sức lực nữa. Cô ngã cuống sàn nhà, cả người một thân mồ hôi lạnh, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ. Nhưng cô không muốn ngất đi, cô muốn biết cuộc chiến ngoài kia kết thúc chưa, muốn biết người đàn ông của cô có làm sao không. Vì vậy Diễm Tinh cắn chặt môi, quật cường giữ lại một tia ý thức của mình.

Nằm trên sàn nhà lạnh toát, Diễm Tinh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Có lẽ đây là cái giá phải trả khi cô được quay trở lại một lần nữa, khi cô đã thay đổi cuộc đời của mình. Đời này của cô quá suôn sẻ, suôn sẻ tới mức chính cô cũng cảm thấy có chút không chân thật. Thì ra là tất cả đều đã được ông trời an bài rồi.

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng đập vào mắt Diễm Tinh. Có điều do cô mất máu quá nhiều, mắt nhìn chỉ thấy mấy bóng dáng mờ ảo, căn bản không nhìn rõ là người tới là người nào. Đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên cô, Diễm Tinh mới nhận ra. Đôi môi của cô lúc này vì mất máu nên đã trắng bệch, cố gắng nén đau cười, giọng nói nhỏ tới mức giống như chưa nói gì: “Anh tới rồi!” Khóe mắt Diễm Tinh lúc này chảy ra một giọt nước mắt, dọc theo đuôi mắt trượt xuống mép tóc.

Mà Tần Phong nhìn cô gái mình luôn đặt trong lòng để yêu thương hiện tại trong bộ dáng như vậy, tim như bị bóp nghẹt lấy. Hắn muốn chạm vào cô nhưng lại sợ khiến cô đau hơn nên không dám có hành động gì cả, giọng nói chất chưa vô vàn đau lòng: “Cẩm Trúc đâu! Nhanh lên!”

“Tinh Nhi, anh tới rồi. Thật xin lỗi, anh tới muộn, khiến em…” Tay Tần Phong run run chạm lên gương mặt cô gái nhỏ, một giọt nước mắt đáp xuống mu bàn tay của cô.

Cẩn Trúc lúc này cũng đã đuổi kịp tới đây. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, thân người hơi chao đảo sau đó lập tức tiến vào trong phòng, kiểm tra cho Diễm Tinh.

“Phong…những lời ngày hôm đó, không phải do em say rượu!” Diễm Tinh giống như trong mắt chỉ có mỗi mình Tần Phong. Cô không biết bản thân mình có vượt qua được lần này hay không, nhưng nếu không qua được, cô không muốn Tần Phong lại như kiếp trước. Sau khi báo thù cho cô xong liền đi theo cô. Cô muốn hắn sống thật tốt, sống thay cả phần của cô.

“Câu trả lời của anh vẫn như vậy!” Tần Phong gằn giọng. Truyện Trinh Thám

“Phong, lần này đã thật sự đã giữ lời. Tới bảo hộ em thật tốt, anh đừng…tự trách mình nhé!” Diễm Tinh vẫn mỉm cười, như người mê sảng lẩm bẩm với Tần Phong.

Tần Phong sao không biết sinh mệnh của cô đang gặp nguy hiểm, hắn nắm chặt lấy tay Diễm Tinh, vỗ lên mặt cô muốn cô thanh tỉnh một chút, giọng điệu lộ rõ sự gấp gáp: “Tinh Nhi, đừng ngủ, nhìn anh này, đừng ngủ!”

“Lão đại, không kịp đưa cô ấy về Death nữa. Cô ấy mất máu quá nhiều, cộng thêm vết đâm quá sâu, phải phẫu thuật ngay bây giờ, không còn thời gian nữa!” Cẩm Trúc khi kiểm tra một lượt tình hình của Diễm Tinh, sắc mặt đại biến nói.

“Dùng của Mục gia đi!” Bên ngoài, giọng nói tà mị kèm theo lo lắng vang lên.

Tần Phong chỉ mất một giây suy nghĩ sau đó hắn nhìn Cẩm Trúc: “Có thể bế cô ấy không?”

“Có thể!” Cẩn Trúc gật đầu.

“Chuẩn bị đi!” Hắn nhìn Mục Đình Sâm, ánh mắt hằn lên tia lửa gằn giọng.

Nghe câu này của hắn, Beliar cũng nhanh chóng cùng Cẩm Trúc tới

Nói xong hắn cũng đem Diễm Tinh cẩn thận nâng lên lẩm bẩm bên tai cô khi thấy ánh mắt của Diễm Tinh dần trở nên vô hồn, không có tiêu cự: “Tinh Nhi, đừng ngủ, đừng ngủ, anh xin em đấy!”

“A Tinh, cố gắng một chút, đừng buông tay!” Hạo Hiên ở bên cạnh, tay mặt Diễm Tinh không cho em gái nhắm mắt.

Mà đầu óc Diễm Tinh khi này đã gần như rơi vào trạng thái mê man. Lúc trước vì lo lắng cho Tần Phong nên cô mới cố gắng chống đỡ. Nhưng hiện tại cô biết hắn đã không sao, ý thức cũng cần buông lỏng. Tai cô ù ù, không nghe rõ được tiếng nói nữa. Cô chỉ biết hiện tại, cô thật buồn ngủ. Nhưng cô vẫn nhận biết được Tần Phong đang ở bên cạnh mình, theo bản năng Diễm Tinh nhẹ giọng: “Phong…em buồn ngủ quá, em muốn ngủ!”

“Tinh Nhi, không được ngủ, em có nghe không!” Bước chân của Tần Phong nhanh hơn, gấp gáp nói. Nhưng hình như cô gái trong ngực hắn không nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt của cô càng ngày càng trở nên mông lung.

Hạo Hiên bên cạnh thấy vậy vỗ mạnh lên mặt Diễm Tinh hai cái. Anh biết, A Tinh không phải buồn ngủ, mà là con bé đang bước một chân vào cửa tử, nếu không giữ được thanh tỉnh, khả năng lớn là A Tinh không bao giờ tỉnh lại được. Có điều Diễm Tinh hiện tại gần như không biết đau là gì, mắt cô chỉ mở ra một chút rồi lại dần dần tan rã.

Rất nhanh Diễm Tinh được đưa tới phòng phẫu thuật.

“Tinh Nhi, anh ở bên ngoài chờ em, có biết hay không?” Tần Phong cúi đầu nói bên tai cô, như muốn nói cho cô biết hắn luôn chờ cô ở đây. Khi này Diễm Tinh đã không chống cự được mà ngất đi rồi. Các bác sĩ của Mục gia cũng không chậm trễ mà nhanh chóng đẩy cô vào bên trong.

“Nhất định phải cứu cô ấy!” Tần Phong nhìn Cẩm Trúc, đôi con người vốn mang đầy lãnh khí hiện tại thêm chút cầu khẩn.

“Tôi sẽ cố gắng.” Cẩm Trúc gật đầu rồi đi vào bên trong.

Tần Phong ở bên ngoài lúc này mới vô lực dựa vào tường. Mắt hắn nhắm lại, lúc sau mới mở ra. Mà Hạo Hiên cũng không còn dáng vẻ trầm tĩnh như thường ngày nữa. Anh ngồi sụp xuống đất, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.

Diệp Vô Song và Capo Sở Tiêu nhìn tình cảnh này, thở dài một hơi.

“Nếu cô ấy không may làm sao đó, sợ rằng Phong và Hiên sẽ đem cả thành phố Paris này bồi táng theo cô ấy mất.” Capo Sở Tiêu nhíu mày.

Mỗi một phút trôi qua đối với Tần Phong như có người lấy dao khoét một miếng thịt trên người hắn. Cũng vì vậy khí lạnh trên người Tần Phong ngày càng nồng đậm, như muốn đem cả thành phố này đóng băng lại vậy.

“Ngu Tư Vũ đem xác của bà ta về Death!” Thanh âm như lệ quỷ cất lên.

Cuộc phẫu thuật của Diễm Tinh từ từ trôi qua, người của Death và Mục gia bên ngoài vẫn giữ nguyên trạng thái đề phòng nhau. Đến sáng hôm sau, cảnh cửa vẫn đóng chặt mới mở ra. Cẩm Trúc đi ra bên ngoài, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tần Phong và Hạo Hiên.

“Ca phẫu thuật thành công rồi.” Cô gật đầu nói với hai người họ.

Nhưng Tần Phong và Hạo Hiên biết, nếu ca phẫu thuật thật sự thành công, Cẩm Trúc sẽ không có biểu hiện như vậy.

“Chỉ là, cô ấy mất máu quá nhiều, cộng thêm những vết thương khác, hiện tại chưa thể tỉnh lại ngay. Cần phải đưa cô ấy vào nằm trong phòng vô trùng để quan sát. Theo tôi thấy, chúng ta nên về đại bản doanh của Death càng sớm càng tốt.” Cẩm Trúc thở dài.

Thật ra, cô chưa nói cho họ biết, trong quá trình phẫu thuật, tim của Diễm Tinh đã bị ngừng một lần. Cô phải cố gắng lắm mới có thể khôi phục lại nhịp tim và mạch đập cho cô ấy, chỉ thêm một phút nữa thôi là cô ấy đã buông tay nhân thế này rồi. Đây cũng là nguyên nhân thật sự khiến Diễm Tinh chưa thể tỉnh lại ngay. Về đại bản doanh có thể gọi cha tới, khả năng Diễm Tinh tỉnh lại cũng nhiều hơn một phần.

“Trở về!” Nghe tới đây, mấy người đàn ông đang đợi bên ngoài không khỏi có chút thất thố. Họ biết từ “tỉnh lại” kia không hề dễ dàng như vậy. Lát sau, Tần Phong đứng thẳng người dậy cất giọng khàn khàn.

“Mục Đình Sâm, món nợ này, tốt nhất định sẽ tính đủ!” Mục Đình Sâm đưa phòng phẫu thuật cho hắn là thật nhưng khiến Tinh Nhi gặp chuyện cũng là thật. Món nợ này, nếu Tinh Nhi gặp bất cứ vấn đề nào, hắn nhất định sẽ san bằng mảnh đất này. Tần Phong liếc mắt nhìn Mục Đình Sâm đang ngồi trên chiếc xe lăn đằng kia, rồi đi vào bên trong.

Nhìn cô vợ nhỏ hai mắt nhắm chặt, cô không tự hô hấp được mà phải dùng tới máy móc, hô hấp của Tần Phong cũng theo cô mà trở nên khó nhọc, hắn tới muộn một bước, là do hắn nên cô mới bị thương tới mức này. Tần Phong nâng tay vuốt ve lên da mặt mịn màng của cô, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà. Anh đưa em trở về, ở đó sẽ tốt cho em hồi phục hơn.” Nói rồi hắn cúi xuống, ở trên trán Diễm Tinh đặt một nụ hôn.

Máy bay của Death khi nhận được thông báo ngay lập tức đáp xuống bên dưới. Tất cả những thiết bị y tế đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đến khi Diễm Tinh được đẩy vào bên trong, máy bay liền cất cánh. Đoàn xe của Death cũng nhanh chóng rút khỏi nơi đây. Trong chốc lát, đại bản doanh Mục gia khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu. Nếu như không có mùi máu tanh nồng và một màu đỏ đến chói mắt kia, thì chắc không một ai nghĩ được nơi đây đã từng có một trận đại chiến lớn đến thế nào.