Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Chương 22: Ám Muội



Trở về nhà Lệnh Khắc không để Tố Yên bước xuống xe mà trực tiếp bế cô lên ôm vào lòng đi thẳng vào trong nhà mặc cho Tố Yên có dãy dụa bao nhiêu.

“Lệnh Khắc! Mau buông tôi ra, tôi bị thương ở tay chứ không phải ở chân.”

Trước sự khước từ của Tố Yên hắn không hề buồn bã hay có ý định thả cô xuống mà mặc kệ nữ nhân kia trực tiếp bế cô lên trên phòng.

Mở cửa phòng Lệnh Khắc đặt cô xuống giường đi lấy cho Tố Yên một bộ đồ ngủ rồi bản thân hắn lại trực tiếp cởi áo tại nơi.

Chiếc áo sơ mi trắng được cởi ra làm lộ rõ cơ bụng sáu múi săn chắc, đồng tử Tố Yên giãn ra nhìn thân trên của hắn gương mặt ửng hồng.

Lệnh Khắc vừa tính cởi thắt lưng thì ánh mắt lại nhìn đến nữ nhân hai má ửng hồng đang nhìn hắn tựa như con mồi ngon trước mắt.

Thú tính nổi lên hắn từng bước chậm rãi tiến đến gần Tố Yên, hai cánh tay săn chắc chống lên giường. Gương mặt anh tuấn được phóng đại rõ trước mắt cô khiến Tố Yên tỉnh mộng nghiêng mặt né tránh.

Chạm nhẹ lên gò má xinh xắn Lệnh Khắc nhỏ giọng: “Mau đi tắm… nếu lâu hơn một chút anh liền không kìm được mà…”

Gương mặt Tố Yên tức khắc đỏ ửng bởi giọng nói khàn khàn của nam, tay chân cũng trở nên luống cuống cả lên vội cầm lấy bộ đồ một mạch chạy vào trong nhà tắm.

Nhìn bóng lưng nữ nhân đang vội vã chạy vào nhà tắm Lệnh Khắc không khỏi ngẩn người.

“Thì ra em vẫn vậy… chỉ có anh là thay đổi.”

Thời gian cũng trôi qua được nửa tiếng, Tố Yên sau khi tắm xong cũng không ngại mà đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu là chiếc khăn bông đang lau tóc.

Gương mặt có chút đỏ lên vì hơi nóng của nước, những giọt nước nhỏ giọt từ những lọn tóc ướt át rơi xuống trên xương quai xanh hiện hữu như một cảnh xuân đầy ý nồng.

Lệnh Khắc lúc này cũng đã thay một chiếc quần ngủ không hề mặc áo làm lộ phần thân trên trần chuồn, cơ bắp săn chắc cùng với xương quai xanh yêu nghiệt ấy vậy mà vẫn không khiến Tố Yên lần nữa đỏ mặt.

Lệnh Khắc rời giường nhận lấy chiếc khăn bông dịu dàng dìu cô ngồi xuống giường nhẹ nhàng lau khô mái tóc của người thương.

Cho đến khi mái tóc của Tố Yên khô hoàn toàn trời cũng bắt đầu sấm chớp đổ mưa, tiếng chớp lớn đến mức làm cho Lệnh Khắc giật mình mà đè cô ở dưới thân.

“Mau tránh ra…”

Tố Yên bị nam nhân đè xuống không khỏi tức giận nói lớn, ánh mắt kiên định lại không hề lọt vào mắt của Lệnh Khắc.

Trước mắt hắn là Tố Yên đang nằm dưới thân hắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kết hợp xương quai xanh quyến rũ, khi nãy vì bất ngờ bị Lệnh Khắc đẩy xuống mà một bên áo của cô đã bị tuột xuống làm lộ rõ cảnh xuân xinh tươi.

Cảnh xuân trước mắt làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được, Lệnh Khắc hơi thở trở nên khá dồn dập kéo theo là tiếng thở dốc đầy ám muội.

Bàn tay lớn không an phận chạm lên vùng gò má đi dần đến xương quai xanh chậm rãi chạm đến chiếc bụng phẳng lì chậm chạp luồn tay vào bên trong áo.

Mỗi nơi bàn tay lớn lướt qua đều để lại cho Tố Yên một sự khoái cảm không thôi, cơ thể đã bị sờ cho mềm nhũn hoàn toàn sụi lơ không một chút phòng bị trước mặt nam nhân.

Yết hầu nam nhân nhẹ nhàng lên xuống, bàn tay to lớn dần chạm đến cặp hoa anh đào nhỏ, nhẹ nhàng nắn bóp như nâng niu một bé búp bê sứ, sợ mạnh tay lại vỡ vụn.

Tiếng thở của Tố Yên cũng dần chở nên dồn dập xen vào đó là những âm thanh thoải mái vô cùng.

Đôi môi không yên cũng bị Lệnh Khắc hôn lấy, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau Tố Yên liền biết bản thân đã không thể khống chế được chính mình nữa.

Hai tay nhỏ ôm lấy cổ Lệnh Khắc nhẹ nhàng hôn lên rồi lại cùng hắn quấn lấy nhau không rời.

“Chịu đau một chút… anh sẽ nhẹ nhàng.”

Chất giọng khàn đặc ngập tràn tình ái đang cố gắng kìm nén đi sự vội vã của mình, Lệnh Khắc tiếc nuối rời bỏ hương vị ngọt ngào từ đôi môi kia mà chậm chạp di chuyển xuống nụ hoa anh đào hồng hào mà ngậm lấy.

Bất ngờ bị tấn công ở nơi nhạy cảm Tố Yên bất giấc cong người ôm lấy cổ hắn, miệng vẫn nỉ non.

“Ngô… Tiểu Khắc, đừng ngậm…”

Tiếng nỉ non nhỏ bé đến tai hắn tựa như lời mời gọi, Lệnh Khắn cắn nhẹ lên nụ anh đào khiến Tố Yên giật bắn người.

Bàn tay hư hỏng của hắn một bên nhào nặn nụ anh đào còn lại, một bên di chuyển xuống nơi vùng tuyệt mật.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cả hai hoàn toàn đã thoát y, trên người không còn một chút mảnh vải. Bàn tay chỉ vừa chạm đến vùng bụng dưới đã bị cánh tay non nớt giữ lại.

“Đừng… ngô, đừng chạm.”

Lệnh Khắc mỉm cười dời khỏi nụ anh đào đang sưng tấy kia di chuyển sang nụ anh đào còn lại khiến Tố Yên không kìm được giọng nữa mà la toáng lên.

Nữ nhân mất cảnh giác hắn lại càng dễ dàng, bàn tay hư hỏng đã chạm vào nơi tuyệt mật đầy nhạy cảm.