Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Chương 32: Thế Lực Đằng Sau



Sáng sớm hôm sau khi bình minh chỉ vừa mới ló dạng, chiếc điện thoại trên tủ của Tố Yên đã rung lên một cách dữ dội, kéo dài đến năm mười phút rồi tắt. Một lần nữa điện thoại của cô lại rung chuông, Tố Yên mệt mỏi vì bị

đánh thức.

Cô ngồi dậy vò đầu rồi với người đến cầm lấy chiếc điện thoại, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc của thằng em trai báo đời của Tố Yên.

“Alo, Tiểu Hạo! Em có biết là bây giờ mới có năm giờ ba mươi phút 39 giây không hả?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thập phần hối lỗi của Tố Tần Hạo: “Thôi xin lỗi chị mà! Tại bây giờ bên tổ chức đang gặp vấn đề nên anh hai kêu chị đến.”

Tố Yên im lặng một lúc lâu rồi đáp lời: “Được, chờ chị một lát.”

Dứt lời cô trực tiếp ngắt điện thoại chuẩn bị rời giường thì cánh tay bị một lực kéo lại, Tố Yên hoàn toàn lọt thỏm vào trong lòng Lệnh Khắc.

Hắn đem theo giọng ngái ngủ: “Còn sớm mà… mau nằm xuống ngủ với anh…”

Cố gắng sức lực thoát ra khỏi cái ôm của Lệnh Khắc không thành cô thở dài đành phải dơ tay đầu hàng, Tố Yên xoay người lại ôm lấy hắn giọng điệu thủ thỉ.

“Ngoan, buông em ra! Em có việc một lúc thôi sẽ trở về với anh… cũng đã vài ngày rồi Tiểu Khắc không đi làm đúng chưa? Chuẩn bị đi tí nữa em chở anh đến công ty.”

Lệnh Khắc mếu môi không nỡ nhưng dưới cái ánh mắt nghiêm nghị của cô cũng đành buông tay chịu trói rời giường chuẩn bị đồ đi lên công ty.

Thoát khởi cái ôm của Lệnh Khắc khiến cô thoải mái hơn, người gì mà ôm chắc thế không biết.

Mười lăm phút sau.

Tố Yên cũng đã xong xuôi, nhìn Lệnh Khắc lịch lãm trong bộ vest trắng không khỏi làm trái tim cô trở nên nhộn nhào, mái tóc xù xù thườngngày được hắn vuốt keo gọn gàng làm gương mặt anh tuấn kia còn xuất sắc hơn hết.

“Lệnh Phu Nhân sao lại ngẩn ngơ rồi.”

Tố Yên giật mình hồi thần thì gương mặt hắn đã dán sát cô, khoảng cách quá gần khiến Tố Yên càng nhìn rõ ngũ quan của hắn, sống mũi cao đẹp với đôi lông mi dài trông rất cuốn hút.

Nhất thời cô cũng chìm vào trong cái sắc đẹp kia, hai người trao cho nhau một nụ hôn buổi sáng rồi vội vã xuống lầu.

Từ phòng bếp đến phòng khách vẫn không thấy bóng hình Đỗ Ý Như thì Tố Yên biết chắc cô bé kia đang ngủ trên phòng rồi.

Lần này Lệnh Khắc đã đảm nhận vị trí lái xe, hắn thuần thục mở cửa rồi thắt dây an toàn cho cô tựa như một thói quen.

Lái xe đến công ty hắn, Lệnh Khắc đổi vị trí ghế lái cho Tố Yên rồi xuống xe, trước khi Lệnh Khắc vào công ty cô không quên bồi cho hắn một nụ hôn.

“Chiều em đến đón anh.”

Lệnh Khắc ôn nhu: “Anh chờ…”

Cuối cùng thì đường ai nấy đi, việc ai nấy làm.

Tố Yên lái xe đến một bìa rừng hoang vắng, xa xa có một hai người đang đứng bên cạnh gốc cây như thể đang canh gác.

Đi đến gần hai người họ Tố Yên lấy ra thẻ thân phận của mình, nhất thời hai người canh gác liền cúi đầu chào rồi kéo một cành cây.

Dưới mặt đất mở ra là một chiếc cầu thang, cô gật đầu rồi đi xuống bên dưới.

Đứng trước lối vào là Tố Tần Hạo đang đứng chờ cô: “Chị đã đến! Chị đi theo em.”

Tố Yên gật đầu đi theo sau Tố Tần Hạo, cô chợt nhớ về quá khứ với sự si tình của bản thân trước khi chết cô đã ủy thác an nguy của Lệnh Khắc giao cho hai anh em mình.

Cũng bởi vì thế mà sau một khoảng thời gian khủng hoảng công ty hắn hoàn toàn vẫn không gặp vấn đề gì, kẻ thù cũng không hề kéo đến.

“Đã đến rồi.”

Đứng trước cửa phòng hội nghị Tố Yên trầm mặt đi vào bên trong, trước mắt cô là một chiếc bàn dài ai ai cũng đã ngồi đầy đủ nhưng chỉ duy nhất hai chiếc ghế hai bên lãnh đạo là để trống cho Tố Tần Hạo và Tố Yên.

Trước sự ngạc nhiên của các cốt cán mới và sự mừng rỡ của cốt cán cũ Tố Yên sải bước ngồi vào vị trí bên cạnh lãnh đạo.

“Anh trai! Em đã trở về.”

Tố Nghiên Kỳ mỉm cười: “Tốt lắm, mừng phó bang chủ trở về.”

Lời nói của Tố Nghiêm Kỳ nhất thời làm các cốt cán mới ngạc nhiên, các vị cốt cán cũ thì vỗ tay nhiệt mình.

Một vị cốt cán trông cũng lạ mắt đập bàn phản đối: “Tôi phản đối, dù sao tôi cũng là chỉ vào sau các vị cốt cán cũ 1 năm sao tôi lại không hề biết đến cô ta?”

Tố Tần Hạo gương mặt âm trầm, ánh mắt hiện rõ sát ý hướng về cậu kia.

“Được rồi! Tôi xin nghỉ phép 4 năm để chăm sóc cho chồng? Không biết vị kia có ý kiến gì sao?”

Tố Nghiêm Kỳ thở dài: “Đủ rồi, em gái tôi không cần các người ý kiến.”

Lời nói nhất thời khiến toàn thể các cốt cán hoảng hồn, mặc dù có vài người biết Tố Yên là phó bang chủ nhưng việc cô là em gái của lãnh đạo bọn họ đều không hề biết đến.

Trái lại với sự nhộn nhịp của đám người Tố Yên lại rất bình tĩnh nhìn vào phương án được đặt trên bàn.