Trùng Sinh Lần Nữa: Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Chương 33: Khi Nào Lấy Vợ?



Trái lại với sự nhộn nhịp của đám người Tố Yên lại rất bình tĩnh nhìn vào bản báo cáo được đặt trên bàn.

Nhiệm vụ được đề ra hoàn toàn không được hoàn thành một cách hoàn hảo, Tố Yên nhíu mày: “Nhiệm vụ cấp S đến cả đặc nhiệm cấp SS của chúng ta cũng không thể hoàn thành sao? Từ khi nào đặc vụ của tổ chức lại yếu kém như vậy…”

Tố Nghiêm Kỳ nghe được lời nhận xét của cô cũng không khỏi trầm mặt, đúng như Tố Yên nói chất lượng của đặc vụ đều đã đi xuống từ khi cô nghỉ phép.

“Chậc… em biết ngay mà.”

Tố Tần Hạo đập mạnh bản báo cáo xuống bàn, hai mắt đỏ ngầu tức giận tột cùng như thể muốn nhào lên cắn xé các vị cốt cán.

Cậu quát lớn: “Các ngươi được đào tạo lên được vị trí này rồi mà còn phải để đích thân bọn ta ra tay sao? Đến cả việc huấn luyện tốt các đặc vụ còn không làm được thì các ngươi làm được gì nữa? Khốn kiếp!”

“Câm miệng! Không thấy Boss ở đây hay sao?”

Tố Tần Hạo cơn giận lâu ngày đã lên đến đỉnh điểm muốn phát tiết liền bị Tố Yên quát một tiếng cho ngoan ngoãn trở lại.

Tố Yên thở dài nhìn Tố Nghiêm Kỳ cũng đang tức giận không kém, hắn cầm lấy bản báo cáo đập mạnh về phía tường bên kia nhất thời làm các cốt cán sợ đến trắng mặt.

“Nếu bản thân các ngươi không chịu được gánh nặng công việc gì lập tức cút xuống vị trí đặc nhiệm tinh anh!”

Lời nói được phát ra khiến một nửa số cốt cán quỳ xuống tạ tội, chỉ có những vị xuất sắc vẫn đang đứng chiễm chệ nhìn đám người kia.

Kỷ Tư vội tiến lên phía trước nhận lỗi: “Là thuộc hạ quản bọn họ không nghiêm làm không tốt chức trách.”

Đối với sự thú nhận này của Kỷ Tư càng khiến Tố Nghiêm Kỳ không nguôi giận thậm chí còn giận hơn nữa.

“Kỷ Tư! Việc của cô là nhận gửi nhiệm vụ và bên cạnh tôi làm việc chứ không phải việc quản bọn chúng. Nếu đã không làm đúng chức trách thì bị hạ một bậc không gì oan cả, cô hiểu chứ?”

Kỷ Tư cung kính: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Không muốn ngồi đây xem kịch Tố Yên trực tiếp lấy đi tờ nhiệm vụ cấp S: “Nhiệm vụ này để em, bọn họ thật vô dụng.”

Nói rồi Tố Yên ra hiệu cho Tố Tần Hạo dẫn đường đến phòng thay đồ, trước khi đi cậu không quên liếc đám người không biết điều kia một cái rồi đi.

Tố Tần Hạo dẫn Tố Yên đến một căn phòng nằm ở dưới cuối hành lang, bên trong giáp chống đạn hay đồ đặc công đều được chuẩn bị sẵn kể cả vũ khí.

“Lấy cho chị một cây súng tỉa là đủ, chị sẽ ám sát mục tiêu từ xa”

Dứt lời Tố Yên cầm lấy một bộ đồ đặc công cùng với giáp chống đạn đi vào trong phòng thay đồ, Tố Tần Hạo cũng không rảnh rỗi mà ngồi chọn cho cô một cây súng vừa tay kéo chốt an toàn bỏ vào trong túi cho cô.

Tố Yên cũng đã thay đồ xong, cô nhận lấy bao súng rồi rời khỏi tổ chức.

Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, vì là công nghệ cao nên vị trí của mục tiêu đã được hiện rõ trên mắt kính công nghệ của Tố Yên.

“Địa điểm là công ty Lệnh Khắc sao… không! Mục tiêu đã di chuyển đến tầng ba của tòa cao ốc Đỗ Kiêu rồi…”

Không thể chần chừ được giây phút nào Tố Yên cầm theo túi súng cho vào trong cốp xe ô tô rồi vào xe rời khỏi căn cứ của tổ chức đến địa điểm mục tiêu đang ở.

Thay vì trực tiếp ám sát Tố Yên đã đến sân thương của tòa nhà đối diện, để không bị phát hiện cô đã khóa lại cánh cửa sân thương và kiếm một chỗ nào đó an toàn trốn vào trong.

Sau một thao tác lắp súng toàn bộ khẩu súng bắn tỉa đều được lắp ráp một cách hoàn chỉnh, không quên lắp theo ống giảm thanh.

Nhìn qua ống nhòm mục tiêu đang ôm lấy một cô gái trẻ đang làm chuyện xấu hổ, ánh mắt cô trở nên âm trầm.

“Chết đến nơi còn mãi chơi gái sao?”

Ống nhắm của cô dần di chuyển đến gần phần đầu của mục tiêu, canh một cái thật chuẩn cô trực tiếp nhắm bắn.

Như trong dự đoán của Tố Yên, mục tiêu hoàn toàn đã bị bắn trúng, máu văng tung tóe còn cô gái kia thì sợ hãi đến mức ngất đi.

Khẽ cười nhạt cô cẩn thận tháo khẩu súng cho vào trong bao rồi mở khóa sân thượng rời khỏi tòa nhà này.

“Nhiệm vụ hoàn thành!”

Vác theo bao súng không ai biết Tố Yên đã thành công rời khỏi đây trở về tổ chức báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.

Tố Nghiêm Kỳ đưa cho cô một điếu thuốc liền bị từ chối: “Anh à, em đã bỏ thuốc rất lâu rồi… chồng sẽ nghi ngờ.”

“Con nhóc này! Bây giờ có chồng rồi khép kín hẳn.”

Khẽ mỉm cười cô nhìn Tố Tần Hạo rồi nhìn lại Tố Nghiêm Kỳ: “Không phải hai người cũng lớn tuổi rồi đó, năm nay anh đã hơn ba mươi còn thằng nhóc này cũng đã hai mươi lăm rồi còn gì…”

“Khi nào lấy vợ?”

Điếu thuốc từ trên tay Tố Tần Hạo rơi xuống: “Chị nói gì thế? Em còn trẻ mà!”

Trái lại với cậu thì anh lại mỉm cười.

“Đang theo đuổi.”