Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 152



Editor: Nguyễn Yên Thương

Ngoài miệng vẫn còn thêm dầu thêm mỡ nói xấu người khác, kết quả lại bị người ta vừa vặn bắt được như vậy, trong lòng Hoắc Diệp lúng túng, quả thực khó có thể nói nên lời.

Nhưng trong nháy mắt Hoắc Diệp đã phản ứng kịp, bị quần áo trên người Tần Diệc Hạo hấp dẫn.

Hoắc Diệp khiếp sợ nhìn về phía Khương Sam, "Sao anh ta lại ở trong phòng của chị?"

Huống chi trên người còn mập mờ mặc áo choàng tắm giống với Khương Sam như vậy!

Sự khó tin trên mặt Hoắc Diệp quá mức rõ ràng, Khương Sam bị cậu ta nhìn đến từ mặt đến cổ đều hoàn toàn đỏ rực!

Tần Diệc Hạo giễu cợt nhìn Hoắc Diệp, "Cậu đến được mấy ngày? Đối với chuyện này thì hiểu được bao nhiêu, lại dám ở chỗ này nói xằng nói bậy, thực quá không biết trời cao đất rộng, tôi thích tư thế gì, là nam hay nữ, lại đối với người nào, cậu còn chưa có tư cách hỏi đâu."

Hoắc Diệp nắm chặt nắm đấm, bị lời nói bóng gió của Tần Diệc Hạo làm cho tức giận sắc mặt đỏ lên, cho dù đã tiếp xúc nhiều chuyện qua bẩn thỉu hơn nữa, ở trong mắt Hoắc Diệp, Khương Sam vẫn luôn là cô gái thuần khiết như ngọc, sao cậy lại tin tưởng Khương Sam sẽ tự nguyện xảy ra chuyện không nên với Tần Diệc Hạo? Cô ấy mới vừa lên sinh viên năm thứ nhất, huống chi ba Khương mới qua đời được bao lâu? Thậm chí Tần Diệc Hạo không nói rõ ràng có thể cho Khương Sam một danh phận hay không!

Hoắc Diệp chăm chú nhìn chằm chằm Khương Sam, "Chị nói cho em biết, có phải là anh ta ép buộc chị hay không?"

Trong phút chốc Khương Sam không có lên tiếng, vẫn là Tần Diệc Hạo thay cô nói ra.

"Trước khi cậu xuất hiện, ở nơi này chỉ có hai người là tôi và cô ấy, cậu nói chúng tôi là loại quan hệ gì? Ép buộc? Thật là một đứa bé ngây thơ, loại chuyện như vậy có chỗ nào cần ép buộc, cậu có thể đi ra ngoài, hai chúng tôi đã lâu không gặp, cũng cần không gian ôn chuyện."

Nói xong Tần Diệc Hạo chạy tới sau lưng Khương Sam, anh ôm cả người cô vào trong ngực, ánh mắt trầm trầm nhìn gương mặt đang đỏ lên của Hoắc Diệp.

"Hay mối quan hệ giữa hai người đủ tốt để có thể quan sát được ngay tại chỗ, hả?"

Câu hỏi này là đang hỏi Khương Sam, bị người như vậy khiêu khích ngay trước mắt, nhẫn nại Tần Diệc Hạo đối với Hoắc Diệp đã sớm đạt tới cực hạn, ở đâu lại nhảy ra một người đàn ông dám quơ tay múa chân đối với chuyện của anh!

Khương Sam bị Tần Diệc Hạo nói có chút khó chịu, dáng vẻ Hoắc Diệp lại một bộ luôn sẵn sàng xông lên tìm Tần Diệc Hạo liều mạng, chỉ cần Khương Sam có chút chống cự, sợ là hai người sẽ đối chọi gay gắt, Khương Sam hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi Hoắc Diệp."

Hoắc Diệp không thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Sam, Khương Sam lại tăng giọng lên nói, "Đi ra ngoài!"

Sau khi Hoắc Diệp đi, Khương Sam mới đẩy Tần Diệc Hạo đang ôm mình ra, bước chân nhanh chóng lui về phía sau!

"Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì!"

Tần Diệc Hạo thấy Khương Sam tức giận, muốn đi về trước nhưng bước chân lại ngừng, "Em. . ."

"Anh đi ra ngoài đi." Khương Sam nhắm mắt lại, không muốn cãi nhau với Tần Diệc Hạo, "Em muốn yên tĩnh một chút."

Tần Diệc Hạo cười nhẹ, "Em tức giận? Tại sao."

Khương Sam lại lui về phía sau một bước, "Em biết rõ anh không thích Hoắc Diệp, nhưng anh nhất định dùng phương thức này sao? Cậu ta còn là đứa bé!"

Tần Diệc Hạo thấy lúc này Khương Sam vẫn còn che chở cho Hoắc Diệp, trong lòng nói không ra được là mùi vị gì, lúc nào thì đối xử thật lòng với bản thân như vậy? Anh tức giận, không khỏi cười lạnh nói: "Đứa bé? Đối với chuyện của cậu ta em biết được bao nhiêu, lại dám chắc chắn cậu ta là đứa bé? Em tin hay không, phản ứng mới vừa rồi cũng chỉ là giả vờ giả vịt, cậu ta đều biết nhiều việc bí mật giữa nhà họ Tần và nhà họ Bạch như vậy, em thật sự tin cậu ta không biết quan hệ giữa hai người chúng ta là như thế nào?"

Trước kia Tần Diệc Hạo đã từng nói xấu Hoắc Diệp trước mặt Khương Sam, dưới tình hình như thế tất nhiên Khương Sam sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói Tần Diệc Hạo, cô mím môi không lên tiếng, giận dữ trên mặt lại tích tụ một chút.

Tần Diệc Hạo thấy thế sắc mặt liền lạnh lại.

Dừng lại chốc lát, Tần Diệc Hạo đột nhiên hỏi "Lúc nãy Hoắc Diệp nói có người muốn vào ở nơi này, là thật sao?"

Khương Sam nói: "Còn chưa chắc chắn. . ."

Tần Diệc Hạo vốn cho rằng đây là Hoắc Diệp nói dối để chọc tức anh, nhìn phản ứng của Khương Sam, lại nhớ tới đoạn vũ khúc cực kỳ lưu luyến kia, trong lòng quả nhiên là vừa lo lắng vừa giận, việc này làm người ta không cam lòng chua xót lại một lần dâng lên, xông thẳng vào trong đầu làm anh rất đau.

Không đợi Khương Sam nói xong, Tần Diệc hạo ngắt lời cô nói: "Trước đó Bạch Kỳ đến tìm em, cũng là có thật phải không?"

Khương Sam giương mắt, "Vâng"

Tần Diệc Hạo giận cười, anh đợi cả đêm, ngay cả người ngoài là Hoắc Diệp cũng biết, cũng chỉ có anh như kẻ ngu tựa như bị lừa gạt, Tần Diệc Hạo lại hỏi, "Tại sao em chưa từng nói với tôi những chuyện này dù chỉ một câu?"

Khương Sam nắm váy thật chặt, nhìn Tần Diệc Hạo, "Anh có ý gì?"

"Đầu tiên là Bạch Kỳ, sau đó là Tần Chiến, chúng ta chỉ là không liên lạc một thời gian, hiện tại chẳng những xuất hiện một em trai ở nhà, còn xuất hiện Ngô Minh, thậm chí em còn chuẩn bị để cho anh ta trực tiếp vào ở trong nhà của em, em nói tôi là có ý gì, Khương Sam."

Đôi môi Khương Sam giật giật, không đợi nói được ra lời, Tần Diệc Hạo lại lên tiếng.

"Em không thể chăm sóc tốt cho mình sao?"

Tần Diệc Hạo đi tới trước người Khương Sam, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt nặng nề, trong lồng ngực có một tia khó nhịn quấn quanh đan vào nhau, loại này quá mức xa lạ, từ khi biết Khương Sam luôn xuất hiện cảm giác bị thất bại khiến Tần Diệc Hạo tức giận không thôi.

"Rốt cuộc em là người phụ nữ như thế nào?"

Lời giải thích của Khương Sam cứ mắc kẹt ở cổ như vậy, cô kinh ngạc nhìn Tần Diệc Hạo, cô muốn nói cho anh biết cô vốn là chuẩn bị thương lượng với anh rồi mới quyết định có cho Ngô Minh vào ở hay không, cô muốn nói Bạch Kỳ tìm đến cô, cô đã đuổi anh ta đi, cho nên căn bản là không cần phải lấy những chuyện này tới làm phiền anh, cô muốn nói bản tính Hoắc Diệp không xấu, cho dù có hiểu lầm cô cũng sẽ chắc chắn nghĩ cách để sau này hai người chúng sống tốt với nhau.

Nhưng tất cả lời nói đều bị ánh mắt lạnh bạc của Tần Diệc Hạo đóng băng lại, ở trong đó chất vấn và khinh bỉ rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức Khương Sam muốn làm bộ như không thấy cũng không làm được.

Nếu như chỉ là xem Tần Diệc Hạo làm đối tượng để lợi dụng, Khương Sam có thể thaoỉ mái diễn trò vòng vo, nếu như yêu sâu sắc Tần Diệc Hạo, Khương Sam sẽ như chó vẩy đuôi mừng chủ nhanh chóng chuyển đổi cảm xúc tiến lên giải thích.

Nhưng cố tình tình cảm hiện tại mà Khương Sam đối với Tần Diệc Hạo quá mức phức tạp, khinh bỉ trong mắt anh giống như là một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt xuyên hoàn toàn qua cả người cô, trái tim lạnh giá, thậm chí ngay cả nên mở miệng từ nơi nào cũng không biết.

Mà nhìn Khương Sam nghẹn lời trong chốc lát, lòng của Tần Diệc Hạo hoàn toàn lạnh xuống.

"Khương Sam, em biết lần này vì đối phó nhà họ Bạch, Cảnh Thiên và nhà họ Bạch đã tổn thất bao nhiêu không."

Sắc mặt của Khương Sam hơi trắng bệch, con ngươi đen nhánh dựa theo Tần Diệc Hạo, cô lại há miệng cố gắng giải thích, nhưng Tần Diệc Hạo không chịu cho cô cơ hội mở miệng như cũ.

Hết người này đến người khác, những người đàn ông lòng mang suy nghĩ gian dối không ngừng xuất hiện, Tần Diệc Hạo đã nổi giận quá độ, giận đến mức tận cùng, ngược lại Tần Diệc Hạo lại bình tĩnh.

Tần Diệc Hạo lạnh nhạt nói: "Khương Sam, có phải em xem mình rất quan trọng hay không, nếu như mà tôi thật sự muốn, có thể có vô số phụ nữ giống như em vậy, tre già măng mọc chủ động đưa tới cửa, em cho rằng em là ai?"

Sắc mặt của Khương Sam lại trắng một phần.

"Không nên luôn bày ra một bộ dáng vẻ cao ngạo, nhìn lâu, cũng sẽ chán ghét, tôi không phải là chó, em gọi là tới, đuổi thì đi, bất cứ khi nào cần thì trấn an hai cái, dùng qua rồi thì có thể tùy tiện vứt bỏ, có lẽ là từ trước cho tới nay anh đối với em thật quá tốt, cho nên ngay cả ý định đi tìm hiểu thực sự tôi là dạng gì em cũng đều chưa từng có."

Nói xong sắc mặt Tần Diệc Hạo đã bắt đầu thong thả ung dung tháo đai lưng.

Động tác ám hiệu tính cực như vậy nhất thời khiến sắc mặt của Khương Sam càng thêm trắng ra, cô lại lui về phía sau môt bước.

"Tần Diệc Hạo, anh. . ."

Khương Sam lui lại đến bên tường từng bước một, sắc mặt tái nhợt khiếp người, trừ một đôi mắt to đen nhánh bên ngoài, cả khuôn mặt đã không có chút huyết sắc nào.

Tần Diệc Hạo nhếch khóe môi, lộ ra một màn cười châm chọc.

"Ban đầu là chính em chủ động ám chỉ với tôi trước, bây giờ lại diễn xuất như vậy cho ai xem? Lần đó ở Lãi Viên, cũng không phải là tôi chủ động tìm em."

Con ngươi Khương Sam hung hăng co rụt lại, trái tim giống như là bị vũ khí sắc bén xỏ xuyên qua trong nháy mắt!

Có một số việc đã làm thì phải bỏ ra cái giá tương ứng, giữa hai bên vẫn giả bộ như không biết đạo cũng không đại biểu chuyện chưa từng xảy ra qua, Tần Diệc Hạo nói rất đúng, ban đầu ở Lãi Viên vì tránh né Bạch Kỳ, quả thực là cô cám dỗ anh trước, đây là vết nhơ cả đời cô, hoặc là nói vì lựa chọn đối phó Bạch Kỳ mà kết thành đồng mình với Tần Diệc Hạo, vết nhơ không biết xấu hổ trên người của cô đời này sẽ rửa không sạch rồi.

Cô sớm biết sẽ có một ngày sẽ gánh chịu hậu quả, cô đều sẽ trả một cái giá thật cao vì chuyện mình đã làm, chẳng qua là khi nghe được lời này từ trong miệng Tần Diệc Hạo, đầu Khương Sam vẫn bị nổ tung hoàn toàn.

Đúng vậy, Tần Diệc Hạo có loại phản ứng này mới bình thường phải không, không có lý do gì để khinh thường anh, khỏi đầu của hai người quả thực vô cùng bẩn thỉu.

Sắc mặt của Khương Sam chưa từng ảm đạm như vậy, một đôi mắt đen luôn bình tĩnh lại có vẻ như mù mờ, trong phòng sáng như vậy, nhưng mà dù một chút cũng chiếu không đến ánh mắt của cô.

Cô càng như vậy Tần Diệc Hạo càng tức giận, dù là cô chịu nói một câu dịu dàng, anh đều sẽ không tức giận giống như bây giờ, cô thể hiện sự chân thành trong phút chốc thì sẽ chết sao? Chỉ là nếu Khương Sam làm gì sau lưng anh thì mới có thể không có lời nào để nói, giọng nói của Tần Diệc Hạo thay đổi cực lạnh như kim sắc máy móc phát sáng.

"Hiện tại nhà họ Bạch hoàng tàn khắp nơi, nhà họ Bạch ốc còn không mang nổi mình ốc, trong thời gian ngắn Bạch Kỳ sẽ không tìm phiền phức cho em rồi, như vậy thời gian thực hiện nghĩa vụ của em không phải đã đến sao?"

Đứng ở trước người Khương Sam đang dán chặt vách tường, sắc mặt Tần Diệc Hạo trở nên vô cùng nguy hiểm, trong đôi mắt nhỏ dài che lấp ngọn lửa loeá sáng.

Tần Diệc Hạo chậm rãi nâng cằm của cô lên, tay dò xét đi vào theo vạt áo cô, vốn là bàn tay nóng rực không biết từ lúc nào đã lạnh giống như khối băng, tựa như sắc mặt lạnh lẽo của Tần Diệc Hạo giờ phút này.

Anh ghé sát bên tai của cô, con ngươi như chim ưng nhìn chăm chú vào cô, đầu ngón tay gông cùm xiềng xiếc ở cằm của cô để cho cô không chỗ tránh né, đôi môi mỏng giống như sẽ đưa ra răng nanh đầy chất đọc trong một giây kế tiếp.

"Cái người này sao lại không ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, em muốn tôi như vậy đối với em, phải không Khương Sam?"

Tần Diệc Hạo chống lại vẻ mặt Khương Sam, cho dù có độc ác nữa giận dữ nữa muốn dạy dỗ tâm tư của cô, nhưng cuối cùng chuyện làm nhục này vẫn không thể nào tiếp tục được, cuối cùng bị Khương Sam cũng bị chính anh không hạ quyết tâm mà tức giận sập cửa mà đi!

Khương Sam nắm vạt áo cúi đầu tựa vào trên tường, thật lâu cũng không hề đổi động tác.

Nghe tiếng động Hoắc Diệp nhanh chóng từ dưới lầu sờ soạng đi lên, thấy Khương Sam như vậy sợ hết hồn.

"Xãy ra chuyện gì?"

Khương Sam không lên tiếng, cánh môi hoa anh đào mím lại thành một đường, bờ vai thon thả đứng thẳng như cũ, lại gầy yếu giống như trang giấy bóp một cái là vỡ, sắc mặt cô thật sự là trắng bệch, mạch máu dưới da đều có thể thấy được rõ ràng, nhìn qua Khương Sam như vậy giống như đã không có nhân khí, cả người lộ ra một dòng âm u suy sụp.

"Khương. . .Sam?"

Hoắc Diệp thận trọng đến gần cô, cô như vậy thật sự là dọa người, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, giống như là sau một khắc sẽ biến thành bọt biển biến mất trước mắt cậu.

Hoắc Diệp thử vươn tay sờ sờ đầu của cô, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Diệc Hạo ức hiếp chị sao?"

Cái trán ấm áp khiến thân thể Khương Sam run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn mặt vẻ lo âu của Hoắc Diệp, Khương Sam lại cười.

"Không có, không có ai ức hiếp tôi." Khương Sam lẩm bẩm nói, giọng nói giống như muỗi, thấp đến mức không nghe nổi.

"Có thể là tôi không tốt, từ đời trước đến đời này, vẫn luôn là, vốn là như vậy. . ."

Đột nhiên Khương Sam hơi mệt, một loại mệt mỏi vội vàng lộ ra không kịp chuẩn bị ập vào lòng cô, đột nhiên tràn vào như muốn ép vỡ cô.

Sau một thời gian dài nóng vội, nhiều khi cô mơ thấy nửa đêm, cô thậm chí không thể nghĩ đến giây phút cuối cùng, ý nghĩa của sự tồn tại của mình, ý nghĩa của sự tái sinh của cô, ý nghĩa của việc cô sống trên thế giới này, cuộc sống này thực ra đã lâu rồi. Những người đã phá hủy cô không còn giống như con người và ma, và cô từ chối suy nghĩ về nhiều thứ.

Suy nghĩ nhiều, cô sẽ chết.

Giọng nói của Khương Sam quá thấp, Hoắc Diệp chỉ có thể loáng thoáng nghe được một câu ‘không có tiền đồ’ ở giữa, thấy cảm xúc Khương Sam thật sự có chút không đúng, không biết nên làm sao Hoắc Diệp thận trọng kéo cô vào trong ngực của mình.

Thân thể của thiếu niên còn lộ ra sự non nớt, thế nhưng phần sôi nổi và hơi thở trẻ trung lại xuyên qua lòng bàn tay vụng về tới đây.

"Nếu anh ta ức hiếp chị, chị nói cho tôi biết, tôi giúp chị hả giận, tôi đã sớm nói qua anh ta không phải người tốt, cách xa này loại người một chút, chị đáng giá với người tốt hơn, không nên giống mẹ. . ."

Đang nói chuyện, Hoắc Diệc đột nhiên không nói được nữa, trước ngực áo sơ mi liền ướt đẫm.

Hình như Khương Sam…khóc.

Không biết là trải qua bao lâu, điện thoại di động Khương Sam đặt ở ở đầu giường đột nhiên vang lên, Hoắc Diệp cũng không dám lộn xộn, sợ Khương Sam càng thêm đau lòng, chỉ có thể duy trì tư thế cũ, một tay giúp cô cầm điện thoại.

"Là một người tên Liễu Mi, muốn nhận không?" Hoắc Diệp thận trọng hỏi.

Khương Sam cuối xuống nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Hoắc Diệp, mặt nghiêng nhận lấy điện thoại di động.

Bên kia giọng nói Liễu Mi vừa vội vừa kinh, "Khương Sam, hình như tôi tra được nguyên nhân ba cô chết rồi! Ông ấy không phải bị tai nạn xe cộ mà bỏ mình đâu!"