Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 153



Editor: Nguyễn Yên Thương

Thời gian này Lưu Thiên Trạch và Khương Mật một mực gây gổ, hai người thành một đôi vợ chồng bất hoà điển hình, không thể tách rời, bởi vì hôn lễ nên không thể chia lìa, lần trước Lưu Thiên Trạch uống rượu say nhìn Liễu Mi thành Khương Mật, bốp cổ của cô rống lên thật lâu, dọa Liễu Mi sợ gần chết, lần đó Lưu Thiên Trạnh đã để lộ một vài từ.

Khi đó Liễu Mi nghe xong chỉ cảm thấy kinh hãi, chưa xác định trước nên không dám nói cho Khương Sam, thời gian này vụng trộm dò xét một phen, mới phát hiện Lưu Thiên Trạch nói chuyện cũng không phải là lời không có căn cứ.

Khương Lạc Sinh chết giống như thực sự có liên quan đến anh ta.

"Từ một năm trước, Khương Mật và Lưu Thiên đã có mối quan hệ, Lưu Thiên Trạch làm giàu không sạch sẽ đã mấy năm, ban đầu vì khai phá khu mới làm hại chúng ta tan cửa nát nhà, lần này vì lấy được gia sản nhà họ Khương, cũng xuống tay độc ác, quyền giám hộ ban đầu của cô cũng nằm trong kế hoạch của họ, nếu không thì phải chia cho Chu lão phu nhân . . . Để lách luật, Khương Mật có thể vụng trộm lấy tài sản của cô dời đi cũng là do Lưu Thiên Trạch trên dưới chuẩn bị thúc đẩy, nếu như không phải là cô phát hiện kịp thời vạch trần, lại ầm ỉ đến trên tòa án, hiện tại sợ rằng đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. . ."

"Còn có chuyện tình lần này của Khương Mật và Lưu Thiên Trạch, Lưu Thiên Trạch vốn đã chuẩn bị ly hôn với Khương Mật, ngày đó tôi nghe lén điện thoại của Lưu Thiên Trạch, người nhúng tay vào hình như là nhà họ Bạch, cụ thể vì cái gì thì Lưu Thiên Trạch rất kín miệng, tạm thời tôi còn chưa thăm dò được. . . Khương Sam?"

Liễu Mi nói một mạch mà Khương Sam vẫn không lên tiếng, Liễu Mi sợ cô trong lúc nhất thời không chịu nổi, lo lắng hỏi: “Cô có vẫn đang nghe sao? Cô. . . không sao chứ?"

"Không có việc gì." Khương Sam nói: "Cô nói tiếp đi."

Liễu Mi nghe giọng cô gống như bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Tạm thời không có gì khác, đứa bé trong bụng tôi còn một thời gian nữa mới đến ngày sinh dự tính, Lưu Thiên Trạch trông giữ tôi tương đối chặt chẽ, đến lúc đó ngộ nhỡ. . ."

Khương Sam nói: "Đừng lo lắng, đến lúc đó tôi đã có cách để cho cô thoát thân."

Cúp điện thoại, Khương Sam ngồi ở bên giường không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt xanh méc không có một chút máu, Hoắc Diệp bưng lên cho Khương Sam một ly sữa tươi nóng, nhìn dáng vẻ này của Khương Sam càng thêm lo lắng.

"Lại xảy ra chuyện gì?"

Khương Sam trầm tư chốc lát, lộ ra vẻ sắc mặt sầu thảm khác với lúc nãy, đôi mắt cô vô cùng tỉnh táo, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh, giống như người mềm yếu vừa rồi không tiếng động rơi nước mắt vùi ở trong ngực Hoắc Diệp không phải là cô.

"Hoắc Diệp, tôi muốn cậu giúp đỡ tôi."

Hoắc Diệp đang nghiêm túc nghe Khương Sam nói, lắng lắng nghe nghe sắc mặt từ từ nặng nề.

Khi Khương Sam trở lại Niết Bàn, thế nhưng chủ động kết bạn với Khương Vi, thanh danh Khương Vi không tốt, không biết quan hệ như thế nào với người ở hậu trường nên mới có thể được sắp xếp vào lần hợp vũ quan trọng hợp này, nhưng cho dù cô ta cố gắng thế nào, cũng không có cô gái cùng lứa nào chịu đến gần cô ta.

Khương Sam chủ động đến gần làm cho mọi người kinh ngạc đến bể mắt kiếng, Khương Sam làm như không biết, không chỉ lúc luyện nhảy cố ý gọi Khương Vi đến bên cạnh, lúc ăn cơm cũng thỉnh thoảng kéo cô ta đi.

Khương Vi rất phòng bị Khương Sam, nhưng không chịu nổi tính tình mềm mại của Khương Sam, giống như tất cả tình huống trở lại lúc đầu ở nhà họ Khương, Khương Vi không để ý tới cô cô cũng không ngại, lần sau vẫn giống như tiếp tục chủ động lấy lòng như không có chuyện gì.

Khương Vi bị xa lánh lâu như vậy, hầu như cũng không thể biểu hiện được cho mặt mũi mà lên mặt, Khương Sam gọi nhiều lần, cô ta cũng sẽ cùng tới một hai lần.

Thậm chí Khương Sam chủ động nói xin lỗi cô ta: "Ba mới vừa qua đời nên tôi hơi có thành kiến với mọi người, trước kia huyên náo không vui như vậy trong lòng tôi cũng khó chịu, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, tôi cũng chỉ còn mọi người là người thân, cũng không thể cả đời này không qua lại với nhau, về sau chúng ta đối xử thật tốt, cô và bà nội sợ là sẽ không tha thứ tôi trong thời gian ngắn, tôi muốn nhờ cô ở giữa giúp đỡ nói tốt một chút."

Khương Vi ngu mới có thể tin cô, hai bên kết thù kết oán sâu như vậy, Khương Sam sẽ đột nhiên quên hết ân oán trước kia như vậy? Trở về nói Khương Sam khác thường với Khương Mật, hai bên điều tra, mới biết vấn đề xuất hiện tại nơi nào.

Hình như Tần Diệc Hạo đã đá Khương Sam rồi!

Người của Lưu Thiên Trạch sắp xếp vào Cảnh Thiên đã nói rất rõ, hợp đồng ban đầu Khương Sam và giải trí Cảnh Thiên ký đã bị cấp trên trực tiếp bỏ đi không có lý do, không trách được gần đây bên chỗ nhà họ Tần yên tĩnh lại, trước đây hai nhà Tần Bạch cắn chết nhau như vậy, nhà họ Tần lại đột nhiên thu tay như vậy, một loạt động tác nhằm vào nhà họ Lưu cũng đều thu lại, hai người đối đầu lớn nhất với Khương Sam trước mắt cũng bị Tần Diệc Hạo buông tay, không phải anh đã chán ghét Khương Sam mà vứt bỏ thì còn có thể là nguyên nhân gì?

Hai người Khương Mật và Khương Vi hận không thể mở sâm banh ăn mừng.

Tức giân trong thời gian này của Khương Mật không quét mà sạch, thở dài một cái sảng khoái nói: "Không trách được cô ta chủ động tới tìm con, là sợ chúng ta trả thù cô ta sao? Làm nhiều chuyện tốt như vậy, hại chúng ta thành dáng vẻ bây giờ, cho dù nói hai câu có ích, làm chút chuyện tốt như thế thì chúng ta sẽ bỏ qua cho cô ta? Nằm mơ! Cô ta lấy lòng đến gần con, trước hết con theo ý của cô ta, chờ tiếp qua hai ngày, xác định Tần Diệc Hạo thật sự mặc kệ cô ta rồi, chúng ta mới xuống tay trừng trị cô ta."

Khương Vi cũng vô cùng hận Khương Sam, cuối cùng cô ta đã đợi đến cái ngày này, con nhóc này, nửa năm qua cô bị Khương Sam làm hại ngã từ trên đường vào địa ngục, lần lượt phản kích, lần lượt bị đánh về, cô đã sớm chịu đủ loại cảm giác bất lực này rồi! Bây giờ mặc kệ có như thế nào, Lưu Thiên Trạch còn đứng về phía bọn cô, giống nhau Lưu Thiên Trạch bị khiêu khích cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Khương Sam.

Vì vậy kết thúc một ngày luyện nhảy, lúc Khương Sam muốn mời Khương Vi cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng lần đầu tiên Khương Vi hớn hở đồng ý.

Đúng lúc Ngô Minh đi qua từ bên cạnh, Khương Sam tiện thể gọi anh ta cùng nhau ăn cơm.

Ngô Minh cũng không từ chối.

Khương Vi thấy quan hệ hai người không tệ, cũng suy đoán quan hệ của Khương Sam và Tần Diệc Hạo nhiều hơn hai phần.

Trên bàn cơm Khương Sam và Khương Vi không có chung đề tài, đại đa số đều là Ngô Minh và Khương Sam nói chuyện phiếm, nhưng chỉ cần Khương Vi vừa mở miệng đáp lời Ngô Minh, Khương Sam liền thức thời đóng chặt miệng không quấy rầy hai người, Khương Vi chưa từng thấy cô thức thời như vậy, đường cong trên khóe miệng càng lớn.
     
Ngô Minh lại không cảm thấy rất hứng thú với Khương Vi, thấy người phụ nữ này luôn không ngừng nói nhảm, Khương Sam cũng không ngăn lại, trong chốc lát trong lòng Ngô Minh liền ghét Khương Vi, Khương Vi nói chuyện anh chỉ qua loa lấy lệ đáp lại hai câu, bắt đầu để mắt nhìn Khương Sam.

"Chuyện trước đây tôi đã nói với cô, cô nghĩ thế nào rồi?"

Còn một tháng nữa Ngô Minh phải trở về, Khương Sam tránh tầm mắt quan sát của Khương Vi một chút, không tỉ mỉ nói: "Có thể, lát nữa chúng ta hãy bàn lại vấn đề này."

Ngô Minh cũng liếc nhìn Khương Vi, biết ở trước mặt người ngoài không nên nói nhiều về mấy cái này, cũng trầm mặc chuyên tâm ăn cơm.

Lại là loại cảm giác này, loại giác tệ hết biết, sắc mặt Khương Vi có chút khó coi, từ trước tới nay cô luôn là tiêu điểm của mọi người, cho dù không phải thì cô cũng luôn có biện pháp đoạt lấy sự chú ý của người khác, nhưng kể từ khi Khương Sam bắt đầu trở mặt với trong nhà, phàm là nơi có Khương Sam, chung quanh cô giống như là xuất hiện một khu vực chân không, cho dù cô làm như thế nào cũng không chen vào được.

Mấy ngày nay càng hơn thế, bởi vì luyện nhảy ở Niết Bàn, bao gồm những bạn nhảy vừa tham gia, mọi người cùng nhau luyện nhảy thái độ đối với Khương Sam đều rất tốt, vừa đến thì trở thành không khí như kiểu tồn tại có cũng được không có cũng được, như vậy quá mức sự chênh lệch rõ ràng làm sao không thể khiến Khương Vi tức giận!

Ngô Minh là người mà cả Niết Bàn đều rất xem trọng, tiền đồ tương lai chắc chắn vô hạn, Khương Vi đã sớm có ý định kết giao, nhưng người này chính là dầu muối không vào, tất cả những người trong vũ đoàn cũng chỉ có Khương Sam kà có thể nói với anh hai câu, Khương Vi nhìn tương tác giữa hai người, nghi ngờ trong lòng càng không ngừng dâng trào.

Chẳng lẽ Tần Diệc Hạo và Khương Sam trở mặt là bởi vì có liên quan đến Ngô Minh? Nếu như là bởi vì Khương Sam làm chuyện có lỗi với Tần Diệc Hạo, như vậy giữa hai người này tuyệt đối sẽ không còn đường cứu vãn rồi.

Ăn cơm xong Khương Vi làm bộ như đi trước, sau đó lại lặng lẽ đi theo sau lưng Khương Sam và Ngô Minh, hai người quả nhiên không có tách ra, lái xe rẽ bảy rẻ tám, trong chốc lát đã đến nhà họ Khương.

Khương Vi ở ngoài cửa đợi hơn một giờ cũng không thấy Ngô Minh từ nhà họ Khương ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng bị gió thổi bay của cô bỗng nở một nụ cười sảng khoái.

Tốt, cô thật không biết xấu hổ đó Khương Sam, quả nhiên là bởi vì có đàn ông khác nên chọc giận Tần Diệc Hạo, không trách được người ta không chịu giúp cô!

Khương Vi hoàn toàn yên lòng, gọi điện thoại nói đơn giản tình huống này cho Khương Mật, Khương Mật nghe được cười rất tươi, ở bên kia thấp giọng kể lại cho Chu lão phu nhân, trong chốc lát kêu trời gọi đất chửi như tát nước.

"Mẹ với conliên lạc với chú Lưu một chút, biết nhà họ Tần sẽ không trở lại đối phó chúng ta, chắc hẳn tức giận của chú Lưu với con có thể giảm đi một chút, ông ấy đi tới ở chỗ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia đã gần nửa tháng rồi, chúng ta có thể sẽ phải nghĩ cách kéo tâm tư ông ấy trở về!"

Bên này Khương Vi cúp điện thoại, lại càng không cam lòng để Khương Sam trôi qua tốt như vậy, vội gọi điện thoại cho Bạch Kỳ, kết quả vừa mới bắt đầu thì đường dây bận, gọi đi gọi lại nửa ngày cũng không có người nhận, Khương Vi hết cách rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn soạn tin nhắn.

Hành vi của Khương Sam được thêm dầu thêm mỡ vô cùng xấu xa trong tin nhắn, lại nhấn mạnh và tô vẽ quan hệ của Khương Sam và Ngô Minh có bao nhiêu bẩn thỉu không chịu nổi, chuyện không thấy lại nói giống như xảy ra ngay trước mắt.

Nhà họ Bạch bị Khương Sam làm hại, chắc hẳn bây giờ Bạch Kỳ cũng hận thấu xương Khương Sam, nhấn gửi đi, Khương Vi vui sướng thở một hơi.

Khương Sam vừa mới cúp điện thoại thì Khương Vi gọi tới ngay sau đó, Khương Sam vừa mới nói chuyện ở bên chỗ Khương Vi và Khương Mật, đang lúc trầm tư tất nhiên Bạch Kỳ sẽ không đi nhận điện thoại của Khương Vi, kết quả trong chốc lát có một tin nhắn gửi tới điện thoại di động, tròng mắt lướt qua, sắc mặt Bạch Kỳ không có thay đổi chút nào, gật đầu về phía người đối diện.

"Tôi ra ngoài nhận điện thoại."

Khi vừa ra tới, con ngươi Bạch Kỳ liền trầm xuống.

Khương Vi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là số của Bạch Kỳ, Khương Vi hưng phấn lập tức bấm nút nghe.

"Anh Bạch Kỳ, anh nhận được tin nhắn của em chưa? Em nói cho anh biết, Khương Sam cô ta. . ."

"Khương Vi." Giọng Bạch Kỳ lạnh nhạt ngắt lời của cô ta..., "Tôi ngăn không cho Lưu Thiên Trạch đuổi một nhà các cô ra khỏi cửa là có tính toán của tôi."

Khương Vi vội nói: "Anh Bạch Kỳ, em. . ."

"Chuyện của Khương Sam, các cô không cần nhúng tay nữa, làm hư chuyện của tôi, các cô sẽ vào của nhà họ Lưu như thế nào, tôi có thể khiến các cô bị đuổi khỏi đó."

"Còn nữa, về chuyện Ngô Minh mà cô nói, nếu để cho tôi biết cô tiết lộ ra ngoài một câu, cô cũng không cần tiếp tục ở lại quân nghệ."

Bạch Kỳ giọng nói vô cùng bình thản để uy hiếp, Khương Vi sợ đến mức tất cả tóc gáy trên lưng đều dựng lên.

"Anh Bạch Kỳ, em không phải, anh hãy nghe em nói, em chỉ là muốn giúp anh hả giận. . ."

"Bạch Kỳ, bác trai bảo cậu đi vào." Bên kia đầu điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nữ hơi thấp, giọng nói kia hơi quen tai, còn chưa đợi Khương Vi nghe rõ ràng, giọng nói lại đột ngột bị ngắt.

"Ục ục. . ."

Khương Vi cũng không nói xong một câu đầy đủ, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói vội vàng, tay nắm điện thoại di động của Khương Vi lập tức bị cứng lại, ngực kịch liệt phập phòng trên dưới, tâm tình vốn đang vui mừng lại rớt xuống không phanh lần nữa, vừa uất ức vừa tức giận, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.

Nhớ tới giọng nữ vừa mới vang lên ở bên kia, nước mắt trong hốc mắt Khương Vi càng thêm khổ sở cũng không dừng lại được.

Sở Phàm. . .

Là Sở Phàm, vậy mà Bạch Kỳ và Sở Phàm ở chung một chỗ, như vậy tin tức nhà họ Bạch và nhà họ Sở chuẩn bị đám hỏi là sự thật sao?

Nếu không phải là Khương Sam, nếu không phải là Khương Sam làm hại nhà họ Bạch tổn thất thảm hại, làm sao Bạch Kỳ lại đồng ý trói chặt với nhà họ Sở! Khương Vi hận đỏ ngầu cả mắt, khuôn mặt đầy nước mắt hung tợn nhìn về phía nhà họ Khương, đến bây giờ Bạch Kỳ vẫn đang cảnh cáo cô  không cho phép làm gì Khương Sam, cô ta - tiện nhân! Tại sao tất cả mọi người đều đứng ở bên phía cô ta!

Cô sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Đứng ở lầu hai Khương Sam nhìn lầu dưới qua khe hở của rèm cửa sổ, khi thấy Khương Vi trên mặt là nước mắt rời đi, mới chậm rãi xoay người xuống lầu.

Lầu dưới Ngô Minh đang nói chuyện hợp ý với Hoắc Diệp, Hoắc Diệp cảm thấy rất hứng thú với Ngô Minh, thái độ đối với anh ta và Tần Diệc Hạo quả thật giống như hai người, hai người thấy Khương Sam xuống lầu, cùng giương mắt nhìn cô.

Đôi mắt Hoắc Diệp sáng lấp lánh nhìn Khương Sam, "Sao lại đi lâu như vậy, chị mà không xuống, Ngô Minh sẽ đi đó nha."

Khương Sam xin lỗi Ngô Minh cười cười, "Xử lý chút chuyện riêng."

Ngô Minh cũng không ngại, bao dung cười cười.

Tiễn Ngô Minh đi, Hoắc Diệp đi theo sau lưng Khương Sam, "Vừa rồi trò chuyện lâu như vậy, cuối cùng tôi cảm thấy Ngô Minh không hề giống biểu hiện đơn giản ngoài mặt như vậy, gia đình anh ta làm cái gì?"

Khương Sam nói: "Không có hỏi tới, hỏi cái này để làm gì?"

Trong mắt Hoắc Diệp lóe lên sáng loáng, Ngô Minh đúng là người từ từ thủ đô, thủ đô là chỗ quyền quý tụ tập, người thâm tàng bất lộ nhiều vô kể, cậu tiếp xúc với Ngô Minh mấy lần, người này tính tình ôn hòa, nhất cửa nhất động và diễn xuất cũng không đơn giản, người đã ở trong một vòng kết nối giống như Hoắc Diệp từ lâu, xuất thân một người đều có thể nhìn ra được một chút, nhìn ra được Ngô Minh và đám người bọn họ không cùng một kiểu, người như anh ta ngược lại có mấy phần giống như con em chính trị gia.

Chỉ là Hoắc Diệp cũng không dám chắc chắn, trước hết không kể đến vòng kết nối của cậu, những con em trong quan trường quân đội như nhà họ Tần nhà họ muốn làm quan cũng khác biệt , những người đó rất kiêu ngạo, đều có cách sinh tồn của chính mình, xem như là làm cho người ta kiêng kỵ nhất cũng không dám đắc tội, hiếm có người bình dị gần gũi như Ngô Minh vậy, bình thường yêu dáng vẻ kiêu ngạo, một câu nói hận không được lượn quanh vô số đường cong cong quẹo quẹo mà nói, tiếp xúc với Ngô Minh quá thuận lợi, cẩn thận thử dò xét lại cảm thấy không giống.

Hoắc Diệp thấy Khương Sam không muốn nói nhiều về chuyện của Hoắc Diệp, từ trên mặt cô cũng không nhìn ra cô hiểu Ngô Minh bao nhiêu, tâm tư Khương Sam giấu được sâu, nhưng Hoắc Diệp luôn cảm thấy Khương Sam sẽ không chỉ bởi vì vũ mà bỏ nhiều công sức lên người Ngô Minh, cô chưa bao giờ làm việc vô dụng, Hoắc Diệp âm thầm đè nghi ngờ này lại trước trong lòng lại nghĩ tới sau này chắc chắn phải nghĩ cách điều tra lai lịch Ngô Minh mới được.

"Ngô Minh có thể dọn vào hay không, chị tính như thế nào?"

Bàn tay dọn dẹp mặt bàn của Khương Sam dừng lại, nhìn về phía Hoắc Diệp.

"Tối nay lúc ăn cơm tôi đã đồng ý, chắc là hai ngày nay nữa, anh ta không có nói cho cậu biết sao?"

Cổ họng Hoắc Diệp nghẹn lời, mới vừa rồi mình và Ngô Minh trò chuyện lâu như vậy, anh ta cũng không có để lộ ý tứ gì, việc nhỏ như vậy cũng giấu được bền chắc như vậy, người này cũng là. . .

Vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, sau mấy lần tiếp xúc này, Ngô Minh nói không ít, nhưng cậu vẫn không nghe được một chút tin tức có ích từ anh ta, Hoắc Diệp không khỏi có chút kinh hãi, một người có thể khiến người khác cảm thấy trò chuyện với anh ta thật vui lại có thể giấu kín toàn bộ tin tức, người như vậy làm sao lúc ban đầu cậu lại cho là người đơn giản, tính tình hiền hoà?

"Khương Sam." Lần đầu tiên trên mặt Hoắc Diệp hiện ra nghi ngờ từ trong thâm tâm, "Rốt cuộc chị quen biết những người nào?"

Tần Diệc Hạo, Tần Chiến, Bạch Kỳ, Lưu Thiên Trạch. . . Bây giờ lại xuất hiện Ngô Minh không rõ thân phận, trước tiên không đề cập tới Ngô Minh, nhưng mà mấy người khác thì khi tách ra ngoài bất kỳ một người nào đều không phải là nhân vật tốt hay dễ đối phó, quá trình Khương Sam và bọn họ quen biết nhìn như vô cùng tự nhiên, nhưng toàn bộ dù là ân oán hay gần gũi cũng không ngừng liên quan, nghiêm túc nhớ đến nhưng lại không thể không làm người ta kinh ngạc rồi.

Huống chi hai ngày trước Khương Sam còn đưa ra yêu cầu như vậy với cậu . .

Cuối cùng Hoắc Diệp vẫn thận trọng hỏi nghi vấn rối rắm vẫn chôn ở trong lòng.

"Rốt cuộc chị gia nhập Niết Bàn là vì cái gì?"

Đôi mi dày của Khương Sam che đi nửa đôi mắt đen, đôi mắt sắc tối tăm làm cho người ta nhìn không rõ tâm tư của cô.

"Khiêu vũ nha, không phải tôi đã nói với cậu rồi à."

Hoắc Diệp dừng một chút, lại hỏi: "Vậy. . . người sáng lập Niết Bàn, thân phận của Viên Chính Lan, chị có biết không?"

Khương Sam cười, "Hôm nay cậu sao vậy, sao lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?"

Hoắc Diệp chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Vì sao không chịu trả lời thẳng vấn đề của cậu, Khương Sam, những thứ này thật sự là vấn đề kỳ quái sao? Ngô Minh là người Viên Chính Lan tự mình xem trọng, chị phí hết tâm tư kết bạn với anh ta, thật sự chỉ là vì để chị thuận lợi tiếp nhận Niết Bàn à…

Ngày hôm sau Ngô Minh liền dọn vào nhà họ Khương, thành phố S anh đang ở cũng chỉ có một người quen là Khương Sam, Khương Sam đối với chuyện của anh dĩ nhiên là tự thân tự lực, tự mình rút ra thời gian đi mua tất cả dụng cụ sinh hoạt với anh.

Trong ngày Ngô Minh chuyển vào nhà họ Khương, buổi tối hôm ấy Khương Sam liền nhận được vài cuộc gọi điện thoại, có Bạch Kỳ, cũng có Tần Chiến, không biết Lương Thụy có được tin tức từ nơi nào, cũng gọi điện thoại tới đây, Khương Sam cũng không nhận, bọn họ cũng chưa gọi lại.

Hai ngày này Cảnh Thiên hành động rất lớn, thâu tóm vài công ty nổi danh lâu đời, hướng đi lại càng làm người ta kinh ngạc, nhưng càng nổi tiếng vẫn là ông tổng Tần Diệc Hạo xuất quỷ nhập thần của Cảnh Thiên, nhân vật huyền thoại trong gia đình quân nhân này đã trở thành tiêu đề trên các diễn đàn lớn trong nhiều tuần.

Một không dựa vào tin đồn, không dựa vào tai tiếng mà có thể toàn quyền hấp dẫn được tầm mắt của mọi đàn ông, tạp chí có anh có thể bán được bán hết trong khoảnh khắc. Lúc trước Tần Diệc Hạo kiểm soát nghiêm khắc, kinh doanh một công ty giải trí thế nhưng anh lại ghét nhất là có người lấy anh làm đề tài dư luận, cơ hội báo chí tạp san có sự xuất hiện của anh rất ít, nhưng anh lại đổi tính trong thời gian gần đây, mặc dù vẫn không chịu tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, nhưng đăng tin tức của anh thì cũng không bị ngăn lại.

Khương Vi cầm một quyển tạp chí cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Khương Sam.

"Khương Sam, đến cùng là cô và Tần Diệc Hạo có chuyện gì xảy ra, cô có xem mấy đợt tạp chí gần đây không?"

Khương Sam đang nói chuyện với Ngô Minh, nghe xong thì quay lại, tầm mắt nhìn tới chỗ tạp chí, nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt trong chốc lát, Khương Vi hài lòng trong lòng càng thêm vui vẻ.

"Bên cạnh Tần Diệc Hạo xuất hiện một người phụ nữ thần bí, tôi xem mấy đợt gần đây, phàm là ở chỗ có Tần Diệc Hạo thì đều có cô ta, cô biết cô ta không?"

Ngón tay Khương Sam nắm thật chặt, giọng nói có chút khô khốc, trải qua mấy ngày nay, lần đầu tiên thái độ có chút lạnh nhạt với Khương Vi, "Không biết."

Ngô Minh nhìn hai người một cái, không lên tiếng.

Khương Vi ngọt ngọt ngào ngào khoác lên cánh tay Khương Sam, "Cô xem, tôi đây không phải đang quan tâm cô sao, lạnh nhạt như vậy làm gì? Anh ta tìm người phụ nữ khác, không phải là cô cũng có Ngô Minh rồi sao?"

Khương Sam tức giận rút tay ra, hấp tấp nói: "Cô chém gió gì đây!"

Khương Vi cười bí hiểm, đến gần bên tai Khương Sam, ánh mắt của mang nét cười đầy thâm ý nhìn sắc mặt của Ngô Minh.

"Được, cô cũng đừng lừa gạt tôi, tôi biết rõ Ngô Minh đã vào nhà họ Khương, tôi biết rất rõ hai người các người xảy ra chuyện gì."

Sắc mặt của Khương Sam khó coi, cắn răng nói: "Tôi không biết cô đang nói gì."

Khương Vi thích xem dáng vẻ nhếch nhác mà không biết làm sao của cô, lập tức càng thêm xác định giữa Khương Sam và Ngô Minh có quan hệ ám muội, ác ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt lại dùng quan tâm che lại.

"Cô nói không thì là không, tôi tìm cô là vì chuyện khác." Khương Vi kéo Khương Sam sang một bên, " Tôi có thể thấy những gì cô quan tâm đến tôi những ngày này. Cô nói đúng. Hãy để những điều đã qua trôi qua, bà ngoại và mẹ cũng nghe nói cô muốn quay lại là chuyện tốt, cũng khuyên tôi nên thả lỏng quan hệ với cô."

Khương Sam chợt ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua mừng rỡ và cảm động, Khương Vi vừa mỉm cười một cái, kiềm lại sự không kiên nhẫn và chán ghét nói tiếp: "Ngày mai biểu diễn rồi, tôi nghe nói phó đoàn trưởng chuẩn bị để cho cô và Ngô Minh làm múa chính?"

Khương Sam đàng hoàng lắc đầu một cái, "Còn chưa xác định đâu, phó đoàn trưởng có ý nghĩ này, thầy Mục còn chưa đồng ý, bảo là muốn chọn lại trong đoàn múa nữa, lúc này hội diễn bộ đội có rất nhiều quan lớn cấp quan trọng trong quân đội, không thể xem thường."

Khương Vi nghe được Khương Sam nói Trương Băng quả nhiên có ý này, trong lòng đã tức tối rồi, cô ta căn bản là không nghe vào được lời giải thích phía sau của Khương Sam, đè nén sự không cam lòng đang không ngừng dâng trào xuống, Khương Vi cười giả lả nói: "Nếu là phó đoàn trưởng đề nghị, vậy cô được tuyển cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn rồi, tôi và ột vài người bạn từ nhóm nhảy trước muốn ăn mừng trước với cô, buổi tối gọi cô cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm được không?"

Khương Sam nhìn cô ta một cái, "Tối mai là biểu diễn rồi, tối nay đi không được tốt lắm."

Kương Vi khuyên nhủ: "Ăn một bữa cơm mà thôi, có có cái gì không được, hay là thái độ của cô đối với tôi cũng chỉ là làm bộ làm tịch?"

Khương Sam cụp mắt, "Làm sao có thể chứ, phải gọi những người khác sao?"

Khương Vi liếc mắt nhìn Ngô Minh đứng ở cách đó không xa, "Đều là bạn bè trước kia, cô gọi ai tới đều không thích hợp, đến lúc đó tôi đi đón cô, sáu giờ tối, đừng quên nha."

Nói xong cũng không để Khương Sam có cơ hội cự tuyệt, lại nhấn mạnh lần nữa, "Một mình cô tới nha, chúng ta chuẩn bị tiệc mừng cho cô lâu rồi, cũng không thể không cảm kích được."

Tiếng nói vừa dứt, người đã đi tới phòng tập nhảy.

Khương Sam cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng Khương Vi vui thích như vậy, không nhúc nhích.

Gần đây cô ăn cơm không ngon, thân hình vốn đã thon gầy giờ lại gầy thêm mấy phần, đôi mắt mù sương kia thật sâu và dày, nếu như lúc đầu cô còn thỉnh thoảng có thể lộ ra một hai phần vui vẻ hoặc tức giận hay lời nói háo hức, bây giờ cho dù là cô cười trong mắt cũng nhìn không ra một phần nụ cười.

"Cần giúp không?"

Ngô Minh ở một bên nhìn một hồi lâu, mặc dù không nghe được hai người nói chuyện gì, nhưng mà có thể nhìn ra Khương Vi là không có ý tốt.

Khương Sam có chút ngoài ý muốn với sự chủ động nhúng tay của Ngô Minh, lắc đầu một cái, "Cám ơn anh, không cần đâu."

Tôi biết rõ nên xử lý như thế nào, con mồi đã chui vào, tôi biết rõ nên xử lý như thế nào.

Cảnh Thiên

Gần đây tính khí Tần thiếu gia lại trở nên bất ổn như trước kia, không, ở trong mắt Tần Liệt, mặc dù Tần thiếu gia áp chế, thế nhưng sự thù địch trong xương đó dường như sâu sắc hơn, đối với cái này trừ trong lòng run sợ bên ngoài Tần Liệt lại có chút sầu lo.

Tần Liệt cầm trong tay tài liệu đã tra ra, có chút không dám vào đi, ở cửa ra vào chần chừ nửa ngày, đột nhiên trong phòng làm việc truyền đến một giọng nam trầm thấp.

"Chuẩn bị đứng ở đó đến lúc nào?"

Tần Liệt kinh sợ nhảy dựng, lại không dám trì hoãn, lúc này mới nín thở im lặng đẩy cửa.

Không khí trong phòng làm việc có sự đè nén không nói ra được.

Tần Diệc Hạo không nâng mắt, giọng nói nghe không ra quá nhiều cảm xúc, "Chuyện gì."

Tay cầm tài liệu của Tần Liệt không ngừng nắm chặt, nhưng vượt qua cũng là một đao, dựng thẳng cũng là một đao, cuối cùng vẫn là cắn chặt hàm răng nói: "Bên này. . . Không tra được thân phận của người đó."

Đầu ngọn bút dừng lại, Tần Diệc Hạo chậm rãi ngước mắt, giọng nói nghe vào coi như bình tĩnh, thế nhưng tầm mắt ép người nhìn qua khiến thân thể Tần Liệt lạnh mấy phần, "Cái gì gọi là không tra được."

"Người được phái đi thủ đô đã dùng hết mọi cách, không tra ra được lai lịch của Ngô Minh."