Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 154



Editor: Nguyễn Yên Thương

Thành phố S về đêm là một thành phố đầy ma lực, dù vào mùa đông, ngay cả trong những thời khắc lạnh giá nhất, ngay cả thời khắc giao thừa cũng không thể làm chậm đi sự ồn ào và hỗn độn quyến rũ

Huống chi còn những người cũ đã rất lâu không có gặp mặt, vì vậy sau khi ăn cơm xong có người lưu luyến không rời mà không chịu đi, đề nghị đi hát gần như là chuyện đã rồi.

Từ khi ra khỏi nhà hàng, Khương Sam nhắc nhở một câu sau cùng, "Tối mai còn có biểu diễn, tối nay đi cũng không thích hợp, nếu không thì dứt khoát giải tán như vậy đi."

Khương Vi cười ha hả cười ha hả nói không sao, sau đó những người khác cùng nhau ồn ào, Khương Sam cũng không nói cái gì, đôi tay cầm túi bị mấy người vây quanh kéo về hướng KTV.

Khi đang ca hát, Khương Vi thân mật lôi kéo Khương Sam, "Đẫ lâu không có chơi chung sảng khoái như vậy, đi toilet với tôi chứ?"

Vừa nói xong, cũng không cho Khương Sam cơ hội cự tuyệt, một đôi tay như mảnh khảnh bỗng dưng bộc phát ra sức lực cực lớn, Khương Sam bị sức lực của cô ta dễ dàng kéo lên, Khương Vi cho rằng có lòng dạ muốn hòa hoãn quan hệ ở trước mặt nhiều người như vậy, Khương Sam tuyệt đối sẽ không từ chối mình, làm bộ dáng vẻ như vui sướng, lôi cô xoay người rời đi.

Quả nhiên Khương Sam không có chống cự gì, trước khi ra khỏi cửa liếc nhìn vách tường phản chiếu đen nhánh, Khương Sam không khỏi nhíu mày, một cô gái trong đó căng thẳng nhìn tới chỗ hai người Khương Sam và Khương Vi.

Cô ta là, Khương Sam suy nghĩ một chút, hình như là phó đoàn múa trước kia của cô, quan hệ không tệ với cô, lần tụ hội này cô ta cũng là người đề xuất.

Lúc hai người đi từ toilet ra, trên hành lang có một người đàn ông cao gầy đội mũ lưỡi, cúi đầu, vành nón che nửa gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái mũi và đôi môi thật dày.

Đột nhiên Khương Vi nâng giọng lên, "Khương Sam, đi về tôi muốn mời cô hai ly, mới vừa rồi cô một mực không uống rượu đấy."

Khương Sam không lên tiếng.

Khương Vi lại nhấn mạnh kêu tên của cô, "Khươg Sam, sao cô lại không để ý tới tôi."

Khương Sam ngước mắt cười cười, "Đang suy nghĩ một chút."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã xoay người rời đi.

Lúc trở lại phòng KTV, bên trong chơi còn cuồng nhiệt hơn nữa, mấy cô gái líu ríu hưng phấn túm tụm lại với nhau, phó đoàn múa lòng không yên ngồi một bên, nghe được hai người trở lại rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn sang, Khương Vi nhìn phản ứng rõ ràng của cô ta, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc xéo cô ta một cái, phó đoàn múa khẽ cắn môi dưới, vội cô gắng làm ra vẻ mặt tươi cười tự nhiên.

"Sao lại đi lâu như vậy?"

Khương Vi nói: "Phòng vệ sinh nhiều người, hôm nay giống như mọi người cả thành phố S ra ngoài vậy, nơi nào cũng đều đầy người, thật may là tôi đã đặt phòng trước."

Đầu ngón tay phó đoàn múa run rẩy, bưng gấp hai ly rượu tới đây, "Hai người các cô cho tới bây giờ cũng không uống, nhất là Khương Sam, cũng quá không cho mặt mũi mấy người bạn cũ này rồi đó."

Khương Vi dẫn đầu nhận lấy ly rượu, cười tủm tỉm nhìn Khương Sam, "Tôi mời cô một ly?"

Khương Sam cũng nhận lấy cái ly, chỉ là nét mặt có chút khó xử, "Hai ngày nay kỳ sinh lý đến, bụng không thoải mái, mới vừa ăn cơm cũng quá cay. . ."

Khương Vi bất mãn, "Một ly rượu mà thôi."

Khương Sam hơi mím môi, bất đắc dĩ thở dài, bưng ly rượu hướng tới khóe miệng.

Tầm mắt Khương Vi chăm chú nhìn chằm chằm miệng của cô.

Lúc gần đi đến, đột nhiên Khương Sam biến sắc, chợt dừng lại tay.

Phó đoàn múa sợ đến mặt mũi trắng bệch, rất nhanh nhìn Khương Vi, Khương Vi cũng có chút căng thẳng, trên mặt vẫn còn bình tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt hỏi, "Sao vậy?"

Khương Sam để ly rượu xuống, "Dạ dày đột nhiên có chút đau, chờ một chút nữa đi, trước gọi ly nước nóng làm ấm dạ dày đã, rượu này tôi sẽ chậm rãi uống tiếp."

Phó đoàn múa và Khương Vi đồng thời thở dài một cái, Khương Vi nói: "Tôi đi gọi giúp cô?"

Khương Sam cảm động nhìn cô ta, "Khương Vi, tôi thật sự cám ơn cô."

Khương Vi vừa đi, phó đoàn múa ở bên cạnh Khương Sam quả thật như đứng trên đống lửa, nhất là vẻ mặt giờ phút này của Khương Sam, giống như nhìn mà không phải là nhìn, vẻ mặt kia và lãnh đạo đội múa ban đầu tương tự biết bao, phó đoàn múa không chịu nổi hành hạ này, quay người lại chạy đến chỗ mấy người bên cạnh còn đang bận ca hát.

"Tôi đi chọn bài hát một chút."

Phó đoàn múa vừa đi, Khương Sam khóe môi, không nhanh không chậm thay đổi vị trí ly rượu, một người trăm phương ngàn kế, một người có tật giật mình, một đời trước của mình chính là bị hủy ở trong tay người như vậy, nhớ tới cũng là đáng đời, nhẹ dạ cả tin, không hiểu rõ người khác.

Khương Vi tự mình bưng đồ uống nóng trở về, quan tâm đặt ở trong tầm tay Khương Sam, "Mau thừa dịp còn nóng mà uống đi, tôi tự mình nhìn chằm chằm bọn họ làm nóng."

Khương Sam cười ha hả, "Cô đi được một lát thì dạ dày tôi lại không đau nữa."

Khương Vi cho là Khương Sam đang đùa mình, mặt hất sang một bên, ngay lập tức Khương Sam nói: "Uống cùng nhau đi."

Sau khi Khương Vi nghe được, lúc này mới ép sắc mặt khó coi xuống, sắc mặt lần nữa khôi phục dáng vẻ cười khanh khách, cô ta bưng lên ly rượu của mình lên trước.

"Một ly này mừng tình cảm chị em nhiều năm của chúng ta."

Khương Sam cũng bưng ly rượu lên, khóe miệng cười yếu ớt, "Ừ, kính tình chị em nhiều năm như vậy."

Uống rượu xong Khương Vi che giấu tính lại mời Khương Sam thêm một ly, Khương Sam cũng không còn từ chối, hai người liền uống 3 ly mới dừng lại.

Mới vừa uống rượu xong, bên chỗ phó đoàn múa liền mở miệng nói mình đau đầu muốn đi trước, còn kéo một cô gái theo mình, những người khác còn chưa chơi đủ, dáng vẻ hơi tiếc nuối, vẫn là Khương Vi mở miệng trước.

"Sau này vẫn còn có cơ hội tụ họp, hình như Khương Sam cũng có chút không thoải mái, tôi theo cô ấy nghỉ một lát lại đưa cô ấy trở về."

Dù sao người tổ chức tụ hội và mời khách cũng mở miệng phải đi, những người khác cũng không tiện nói nhiều liền dừng lại, giải tán trong chốc lát, Khương Sam nửa khép mắt tựa vào trên ghế sa lon, Khương Vi nhìn hai mắt cô.

"Tửu lượng kém như vậy? Tôi đi mua chút thuốc giải rượu cho cô nha?"

Khương Sam không nhìn cô ta, có cũng được không có cũng được "Ừm" một tiếng.

Thái độ Khương Vi có chút giễu cợt, không ngờ thuốc này hiệu quả nhanh như vậy, thật may là cho tất cả mọi người giải tán trước, nhưng không chờ Khương Vi hài lòng xong, vừa đứng lên thì một trận hoa mắt chóng mặt xông lên, Khương Vi vội vịn ghế sa lon, ngất xỉu này tới nhanh đi cũng nhanh, một lát sau thì tốt hơn rất nhiều, Khương Vi ngầm coi thường, không hiểu tại sao chỉ 3 ly rượu mà bản thân lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhìn hai mắt Khương Sam hoàn toàn đã khép lại, Khương Vi sợ làm chậm trễ đến chuyện quan trọng, chịu đựng cảm giác chóng mặt đi tới cửa.

Chốc lát, đột nhiên cửa truyền đến một tiếng kinh hô của phụ nữ, tiếp theo đó là âm thanh té ngã trên đất, âm thanh dìu đỡ, âm thanh giãy giụa và giọng kinh hô sau khi bị che miệng lại.

Chờ hỗn loạn ngắn ngủi bên ngoài ổn định lại, Khương Sam nửa tựa vào trên ghế sa lon mới chậm rãi mở mắt ra.

Ở trong phòng bao riêng ngồi một lát, người đàn ông lúc đội mũ lưỡi trai đứng ở trong hành lang lúc nãy đi vào. "Đã làm xong."

Màu sắc ánh đèn còn đang không ngừng lóe lên, sang rực, Khương Sam nói: "Lúc đến gần cô ta có để lại nhược điểm gì không, cần xử lý gì nói cho tôi biết."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười lắc đầu một cái, "Ngài chớ xem thường chúng tôi, chuyện của Hoắc thiếu giao cho không có người nào dám lơ là, ban đầu Khương Vi vừa nói muốn tìm người, chúng tôi cũng đã theo phân phó của ngài làm bộ như vô tình gặp được cô ta, cô ta sẽ không nghi ngờ."

"Ừm." Nét mặt Khương Sam lạnh lùng, giống như là đang hỏi thức ăn hôm nay là ngọt hay là cay, "Cô ta tìm mấy người đối phó tôi?"

Người đàn ông đổi mũ lưỡi trai nghe câu hỏi có chút lúng túng, cười khổ nói: "Sáu, nói là cần phải khiến ngài bỏ biểu diễn ngày mai, cũng dặn dò chuẩn bị dụng cụ quay chụp."

Lúc này Khương Sam mới cười, đời trước Khương Vi cũng làm chuyện giống vậy, nhưng lúc đó chẳng qua là bỏ thuốc rồi sau đó tìm một người hãm hại mình mà thôi, đời này là bởi vì bị mình ép đến nóng nảy? Khiến bọn họ tổn thất quá lớn? Vậy mà tức nước vỡ bờ, thật sự làm ra chuyện như vậy.

"Ba ngày nữa thì thả ra."

Khương Sam cười tủm tỉm, khóe mắt có tia máu, "Hình video cũng chuẩn bị, để cho Khương Mật phát một phần đi."

Cô muốn họ cũng phải nếm trải, rằng những người thân yêu đang phải chịu nỗi đau thấu xương, đau đớn đến tột cùng, cảm giác sống không bằng chết.

Ở một gian phòng, Khương Vi đã sắp bị hù dọa điên rồi, mười người vạm vỡ âm trầm đứng ở trong phòng, có hai người đang điều chỉnh thử Camera, mấy người nắm kéo cởi quần áo trên người mình, cô ta có ngu nữa cũng có thể nhìn ra tình huống bây giờ là gì, nước mắt điên cuồng dâng trào, Khương Vi sợ vỡ mật muốn thét chói tai ra tiếng, cô ta muốn cầu xin tha thứ, muốn chạy trốn, muốn mở miệng mắng to, nhưng thân thể mềm nhũn, trong cổ họng giống như bị chận lại, không nhúc nhích được chút nào, cũng không gọi ra được một chút âm thanh.

Nhưng cố tình thần trí lại thanh tỉnh chưa từng có, tình hình như vậy khiến thần kinh càng thêm căng thẳng, sợ hãi thật lớn như từng đợt sóng đánh tới!

"Người phụ nữ này dáng dấp không tệ, lúc chụp hình cho một đặc biệt, thật là vừa khóc thôi đã thấy thương."

"Ha ha, nhìn gương mặt này chắc chắn sẽ làm được vẻ mặt vô cùng lay động, đến lúc đó truyền tới trên web không biết là muốn đưa tới bao nhiêu người thèm thuồng."

Những người đó giống như là sợ cô ta không đủ hoảng sợ, vừa thô lỗ sờ loạn lên người cô ta, vừa nói những lời thấp kém làm nhục, nhưng cho dù Khương Vi có né tránh đều làm không được, ánh mắt hoảng sợ oán hận, nước mắt đã sớm dính đầy mặt.

Sau đó dưới thân chợt truyền đến đau đớn như tê liệt thì kèm theo cả nhà trong phòng cười ầm, giống như bị giật mình Khương Vi như cá chết khát bỗng dưng không tiếng động há to miệng, mắt trừng lớn giống như là muốn cởi vành mắt ra!

"Bốp!"

Quạt hương bồ (quạt làm từ lá cây hương bồ) tựa như bàn tay hung hăng quăng tới đây! Phát ra một tiếng nổ!

"Làm ra biểu tình chán ghét như vậy cho ai thấy thế! Cho tôi cười sao! Giả bộ trinh tiết liệt nữ gì chứ!"

Khương Vi hận không thể bất tỉnh, hoặc là dứt khoát chết đi cho xong rồi, cũng không cần trơ mắt nhìn hành hạ vô cùng cực khổ này mà cũng không lực phản kháng.

Ngày hôm sau quả nhiên không thấy bóng dáng Khương Vi ở Niết Bàn, đợi cho tới trưa, thầy biên đạo Niết Bàn không thể không kêu người thay thế bổ sung lên, đây coi như là Khương Vi hoàn toàn mất cơ hội tranh thủ đã lâu.

Đến buổi tối, trước khi hội diễn bắt đầu, vẫn không có tin tức của Khương Vi, người của Niết Bàn không biết tối hôm qua Khương Vi đi nơi nào, Khương Mật lo lắng điên cuồng về chuyện này nhưng cũng chỉ có thể hỏi từ người khác, tìm không ra con gái lập tức Khương Mật khí thế hung hăng hướng qua Khương Sam như muốn giết chết cô!