Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 70: Đường trong thủy cung 7



Edit: Hoàng Mai

Thấy tình hình không ổn, Tiêu Vũ Hiết cũng mặc kệ nữ thích khách còn đang thống khổ gào khóc, lập tức quay đầu nói với Diệp Vân Khinh "Nếu chúng ta còn không chạy sẽ không kịp!"

Đây cũng không phải chuyện đùa. Những con san hô này nếu phá xác mà ra, mấy ngàn đến gần vạn sợi xúc tu vừa nhỏ vừa dài duỗi lại, không nói đến những người khác, liền ngay cả cô cũng không dám chắc chắn có thể toàn mạng trở về. Kiếp trước an toàn sống đến cuối mạt thế, Tiêu Vũ Hiết tỏ vẻ nếu lần này cô chết tại nửa đường thì thật là thất bại.

"Nhiệm vụ hoàn thành còn thiếu 20%!" Diệp Vân Khinh giọng nói mang hổn hển, anh ta cùng mục sư liều mạng chèo thuyền ra ngoài, nhưng đáy thuyền giống như có chướng ngại, tuy thân thuyền không chút sứt mẻ trước sự va chạm của bầy cá, thuyền cách cửa đại sảnh không đến năm mét nhưng người trên thuyền cũng chưa có cách nào tiến thêm một chút.

Tiến độ nhiệm vụ bất tri bất giác đã đạt 80%, giao điểm cũng đã mở ra thế nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ ít nhất còn cần 10% nữa. Đại sảnh này tuyệt đối là cửa ải cuối cùng. Nhưng 20% tiến độ này rốt cuộc nằm ở chỗ nào? Phiến san hô này sao? Hay là giấu bên trong bầy cá kia?

Thi thể chiến sĩ Mục Kỳ vẫn ở trên thuyền, toả ra mùi hương mà chỉ loài ăn thịt uống máu mới ngửi thấy, khiến những con cá vui vẻ điên cuồng. Mục sư không thể không đem Tân Miên kéo ra xa một chút, miễn cho bị những con cá đang vây quanh kia đâm thương. Xem bộ dạng thất hồn lạc phách của cô nàng, Tiêu Vũ Hiết cũng không thể để ra việc xử lý ném luôn thi thể Mục Kỳ.

"Thật xin lỗi...Mọi người đều rất hiểu tâm trạng hiện tại của cô" Diệp Vân Khinh lúc này mới thể hiện ra mặt lạnh lùng đúng chức đội trưởng, trực tiếp nói cùng những người khác trong kênh đội ngũ, bao gồm cả Tân Miên: "Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc bi thương khóc lóc. Mục Kỳ vì cô mà chết. Cô muốn cậu ta chết uổng phí hay sao? Nếu cô còn không thể gác lại tâm tình, phấn chấn lên, chúng ta chỉ có thể để cô cùng thi thể anh ta theo đuôi thuyền đi tới thôi, hơn nữa sau đó cùng sẽ không xen vào chuyện hai người!"

Thấy Tân Miên giống như không thèm để ý đến lời nói của anh ta, Diệp Vân Khinh nhìn Tiêu Vũ Hiết ý bảo cô đi qua kéo cô ta từ giữa thuyền ra ngoài. Thế nhưng lúc này cô ta lại chụp lấy tay Tiêu Vũ Hiết đang vươn ra, cự tuyệt mọi người đến gần. Đang lúc vội vàng nguy cấp, Diệp Vân Khinh nhắm mắt lại, tại trên kênh đội ngũ bày tỏ "Nếu như cô ta lại giãy dụa, liền trực tiếp đem ném xuống đi! Tôi cũng không phải đang nói đùa!"

Tân Miên khựng lại một chút, rõ rang đã đem lời nói của anh ta để lọt vào tai. Cô khịt khịt mũi, còn mang theo thanh âm nức nở nói "Tôi biết rồi!". Thái độ oán hận trong đó khiến Tiêu Vũ Hiết không khỏi nhíu mày.

"Giúp tôi chú ý cô ta một chút" Diệp Vân Khinh nói chuyện riêng với mục sư.

"Thuộc tính của thích khách so với tôi thì cao hơn." Mục sư tỏ vẻ bất lực trần thuật lại sự thật.

Diệp Vân Khinh thở dài "Nơi này không còn ai nhàn hơn anh. Anh không làm ai làm? Cô ta nếu có chút động tác nhỏ nào thì cứ động thủ, không cần phải cố kị gì cả, chuyện đó cũng không phải là chuyện mất mặt gì!". Anh ta biết có cũng có vài người liền tình đến tận thế đều vẫn cứ giữ cái dáng vẻ "là đàn ông thì không thể đánh phụ nữ", đáng tiếc anh ta cũng không thuộc bộ phận này. Nếu nữ thích khách thật sự làm ra chuyện gây bất lợi, anh cũng sẽ không vì cô ta là nữ mà thương hương tiếc ngọc.

Mục sư chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ. Lúc này, bên trong nước, một con lại một con san hô theo dòng nước chui ra lội đến. Con san hô thập phần nhỏ bé, chỉ khoảng vài milimet, cần kính hiển vi chứ mắt thường không cách nào nhìn thấy được rõ lắm. Theo lý thuyết, sinh vật bé như vậy hẳn không thể gây ra thương tổn hay nguy hiểm tới nhân loại; nhưng mà sau khi biến dị, chúng nó có thể dựa vào đặc điểm đó mà thần không biết quỷ không hay đâm vào da thịt, thậm chí tiến vào trong thân thể con người.

Tiêu Vũ Hiết tựa lên tấm ván gỗ đầu thuyền, mượn ánh sáng đèn pin hướng vào nước nhìn. Những con san hô kia tựa như vô tình mà giấu sau bãi đã san hô; dù sao lũ cá này cũng có thể dễ dàng giết chết đám san hô này – tóm lại nơi thủy vực đã trở thành thiên hạ của chúng nó.

"Thật sự quá nhỏ" Cô nhíu chặt mi "Căn bản không thể nhìn rõ."

"Không biết pháp thuật hệ lôi có thể giết chúng nó hay không?" Diệp Vân Khinh lại đi theo một lối suy nghĩ khác. Trong nước thì công kích vật lý bình thường rất khó đem lại hiệu quả. Ngay cả Tiêu Vũ Hiết võ công cao cường cũng không chắc có thể ở trong nước một kích đâm trúng mục tiêu. Hơn nữa vật lý công kích bình thường chỉ có thể một lần giết một, không bằng hiệu quả quần công. Nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ, an toàn về nhà, bọn họ tất yếu phải dùng đến pháp thuật.

Đáy thuyền lực va chạm càng lúc càng mạnh, mục sư thậm chí có loại cảm giác thuyền sắp bị bọn cá đâm đến ngã từ trên thuyền xuống, " Lũ yêu quái này hẳn chỉnh là kẻ thù truyền kiếp với chúng ta! Chúng nó nhỏ như vậy, cũng chẳng phải là động vật ăn thịt – cá hình như không là động vật ăn thịt đi? Thế nào một đám lại một đám phấn đấu quên mình như vậy? Đúng là có bệnh.."

Anh ta còn chưa nói hết câu, đáy thuyền pằng một cái xuất hiện một lỗ nhỏ, mục sư lanh lẹ lấy từ trong ba lô ra quần áo đem lỗ chặn lại, hướng về phía đầu thuyền hô "Thuyền bị đâm thành lỗ rồi!"

"Tôi đã biết!", Diệp Vân Khinh lấy ra một lọ thuốc nước bổ sung ma lực, nhìn pháp lực trị bản than thăng dần lên tới 70%, lắc đầu nói "Pháp lực của tôi chỉ đủ thi triển ra hai lần pháp thuật cấp bốn, nhưng mà phạm vi chỉ có một mét đường kính vòng tròn. Những con san hô này phân tán khắp nơi, rất khó đem chúng nó toàn bộ giêt chết."

"Hơn nữa, bầy cá này có vẻ rất có tổ chức. Tôi hoài nghi chúng nó có một thủ lĩnh, hoặc nếu không, chúng nó toàn bộ đã bị con san hô biến dị ký sinh. Chỉ có lý do này có thể giải thích tại sao cá heo không dám vào đại sảnh, hơn nữa tại sao những con san hô này dám từ trong chỗ ẩn thân đi ra ngoài cùng với thiên địch của mình là cá!" anh ta cẩn thận đánh giá bầy cá như ẩn như hiện giấu sau bãi đá san hô. Chúng nó giống như bầy sói có huấn luyện, tìm kiếm sơ hở của con mồi. Có thể tưởng tượng, một khi thuyền bị phá, lũ cá này khẳng định se hàng loạt nhào lên, đem bọn họ xé tan xác làm bữa chính.

Mục sư thở dài, "Điều này chúng tôi cũng biết, nhưng thuyền đều đã bị phá ra cái động!" Hơn nữa anh ta cũng chẳng còn quần áo trong ba lô để mà bít lỗ.

"Để tôi giúp anh", lúc này, nữ thích khách đứng chỗ đuôi thuyền tựa như vừa thoát ra từ trong nỗi bi thống, một lần nữa trở nên bình tĩnh. Cô ta hôn lên trán thi thể người yêu mình, sau đó quyết tuyệt đi đến giữa thuyền, dừng lại ở chỗ mục sư, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, hỏi "Hiện giờ chúng ta cần để cho thuyền không hỏng phải không?"

Mục sư gật đầu, ánh mắt chằm chặp nhìn phía đáy thuyền.

Mà đầu thuyền, Diệp Vân Khinh đang tìm phương pháp hữu hiệu để đem những con san hô tụ tập lại một chỗ nhằm trực tiếp hạ pháp thuật. Như vậy, không có con san hô ra lệnh, bầy cá vốn bị ký sinh sẽ giải tán. Nhưng không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, Tiêu Vũ Hiết cũng đã tinh tường nhìn đến một cỗ thi thể theo dòng nước trôi vào – đại sảnh này chỉnh là nơi có nền đất thấp nhất trong toàn bộ thủy cung.

Cô chiếu đèn pin về phía thi thể đang bị dải đá san hô chặn mất đường trôi.

Đang khi Tiêu Vũ Hiết nỗ lực từ gương mặt trắng bệch của đối phương để tìm kiếm thân phận người đó thì...

Đột ngột, đôi mắt thi thể kia bừng mở, trong cổ họng "nó" phát ra tiếng hét.