Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 71: Đường trong thủy cung (Hoàn)



Edit: Hoàng Mai

Chính là người chơi pháp sư học kiến trúc! Không đúng! Bây giờ "nó" đã là một con zombie!

Tiêu Vũ Hiết là người đầu tiên nhận dạng con zombie này. Mặc dù mặt nó đã ngâm nước đến trắng bệch, nhưng trên người nó còn treo một khối tấm chắn, đủ để thông báo thân phận người chơi. Zombie theo dòng nước một đường trôi dạt đến dải san hô, bị mắc vào giữa những khóm san hô, cúi đầu gào thét. Hai cánh tay nó hướng về phía tiểu đội đang đứng trên thuyền, tựa hồ như ngửi được mùi hương thịt người.

"Nó cũng không nhận đến ảnh hưởng!", Diệp Vân Khinh nhìn chằm chằm động tình của con zombie,"Những con san hô kia không thể khống chế thi thể!"

Đúng vậy. Nếu như nó có thể bị khống chế bởi lũ san hô, khả năng cao sẽ trực tiếp từ dải san hô vọt tới, cho thuyền nhỏ một kích trí mệnh mà không phải như bây giờ, vô vọng mắc tại đó, đối với "con mồi" là bọn họ thèm nhỏ dãi mà không thể làm gì.

"Lại thủng một lỗ rồi!" mục sư tận chức thông báo.

Thuyền tại trong đám san hô, trừ phi có người đi trong nước đẩy thuyền, bằng không thật sự không có biện pháp đi ra khỏi đại sảnh. Nhưng mà trong nước còn có bầy cá chực chờ cùng với vô vàn con san hô phiêu phiêu tán tán; một khi rơi vào trong nước sẽ nhanh chóng nhận cái chết. Ngay cả Tiêu Vũ HIết cũng không có nửa phần chắc chắn an toàn.

Đương nhiên, nếu là một mình cô thì vẫn có thể đào tẩu. Chỉ cần mặt nước có một đóa hoa, một mảnh lá cây, cô đều có thể mượn lực sử dụng khinh công chạy thoát, nhưng mà những người khác lại không được. Nếu vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng, Tiêu Vũ Hiết vẫn nguyện ý ở lại cùng bọn họ suy nghĩ biện pháp.

"Trong ba lô mọi người có thịt sống hay không?" Diệp Vân Khinh quay đầu hỏi những đội viên khác. Mọi người sờ soạng trong ba lô, mục sư tìm ra một cái chân thỏ hoang dung để giao nhiệm vụ. Diệp Vân Khinh tiếp lấy chân thỏ, suy nghĩ một chút rồi hướng tới nơi ánh đèn pin của Tiêu Vũ Hiết đang chiếu sang mà ném. Nữ thích khách Tân Miên cũng lên trên đầu thuyền xem xét tình huống, chỉ thấy một đám con trùng trong suốt bao lấy chân thỏ kia, dường như đàn cá quanh đó bị kích thích cũng bơi tới. Không đến một phút đồng hồ, khối thịt đã bị phân thực đến không còn một mảnh. Mà đây còn mới chỉ là sự tranh giành của một số lượng khá ít cá...

"Kỳ lạ! Nguyên lý công kích của chúng nó là gì?" Diệp Vân Khinh không khỏi lâm vào suy nghĩ, quay ra hỏi mục sư "Khối thịt này là tươi mới sao?"

"Đương nhiên! Túi đeo này có tác dụng giữ tươi." Mục sư không rõ chân tướng nhưng vẫn tận lực giải đáp "Tôi cắt thành miếng rồi bỏ vào ba lô."

Mọi việc đến đây cũng đã rõ. Bầy cá cùng loài san hô đều có con mồi là tươi sống mà không phải là zombie với da thịt đã bị phân hủy thối rữa. Phát hiện này khiến toàn đội ngũ có chút khó xử. Tìm khắp túi đeo cũng không có thịt sống dư thừa làm mồi. Dù sao mọi người đều là người chơi tham gia nhiệm vụ cưỡng chế, những thứ vô dụng tốn chỗ mà lại nặng họ cũng đều thanh lý trước.

"Hay là dùng lưới bắt giết lũ cá này làm mồi?" Tiêu Vũ Hiết nhớ tới vừa rồi Diệp Vân Khinh dung túi lưới bắt cá chỉnh điện, nhưng mà đối phương lắc đầu "Mắt lưới quá lớn!" Mà xung quanh bọn họ, phía dưới đáy thuyền cá lại quá nhỏ. Cũng đúng, con san hô kia nhỏ như vậy cũng chỉ có thể chỉ huy loài cá bé nhỏ này.

Ngay khi mục sư tuyên bố thuyền xuất hiện cái lỗ thứ tư, quần áo cũng không thể chặn nước chảy vào nữa thì mọi người mới cảm nhận được cảm giác nguy cơ đại nạn. Diệp Vân Khinh chuẩn bị dung pháp thuật xua đuổi bầy cá, xong khiến người khác thử xem có thể đem thuyền từ trong san hô đẩy ra không. Tiêu Vũ Hiết thì đánh giá những khóm san hô ở phụ cận đại sảnh, xem xét bản thân có bao nhiêu nắm chắc có thể đưa Diệp Vân Khinh cùng nhau đào tẩu.

"Kế hoạch như thế nào?" Nữ thích khách hỏi

"Ban đầu chúng tôi định dùng mồi nhử khiến chúng tụ lại một chỗ" Diệp Vân Khinh giải thích " Bởi vì pháp thuật chỉ có phạm vi đường kính một mét mà thôi. Nếu để chúng nó phân tán như vậy rất khó mà công kích!"

"Nếu chúng nó tụ tập lại..." giọng nói của Tân Miên quanh quẩn trong không khí, "Anh có chắc chắn sẽ giết chết toàn bộ chúng nó được không?"

"Cô nhìn thấy pháp thuật hệ lôi ban nãy tôi dùng để giết những con sứa kia rồi nhỉ?" Diệp Vân Khinh nhíu mày.

"Chỉ bằng nhiêu đó thì khó mà thành!" Cô ta bình tình nói "Anh có nắm chắc 100% sẽ giết chết hết chúng nó không?"

Tiêu Vũ Hiết hoang mang nghe bọn họ nói chuyện, phảng phất như bọn họ kỳ thực đã đạt được một thỏa thuận nào đó, mà cô lại mờ mịt không hiểu.

Diệp Vân Khinh xoay người, quan sát Tân Miên. Ánh mắt của anh ta bình tình vô cùng "Tôi có một pháp thuật cấp năm, là triệu lôi thuật cấp cao hơn – triệu lôi bạo thuật, hiệu quả mạnh hơn gấp hai. Hiện tại thanh pháp lực có thể miễn cường sử dụng, thế nhưng thuộc tính thể chất của tôi quá thấp, khẳng định không thể chịu được tác dụng phụ của nó. Thi triển sau đó sẽ hôn mê một đoạn thời gian không ngắn. Nếu như không bắt buộc phải dùng tới, tôi sẽ không"

"Hiện tại...chính là thời điểm phải dùng tới, đúng chứ?" Tân Miên mỉm cười nhợt nhạt.

Mục sư không hiểu chút nào đoạn đối thoại thần thần bí bí của bọn họ, nhắc nhở "Đáy thuyền sắp không chịu được áp lực!" Anh ta có thể cảm thụ được nền thuyền đã thấm vào tầng tầng giọt nước. Quần áo đã không có tác dụng gì, kém chút nữa bị lũ cá đụng rời ra, nhét vào cái này rơi ra cái khác. Anh ta sắp gấp chết rồi!

Nữ thích khách đi về phía đuổi thuyền, một câu nói theo gió truyền đến tai mọi người "Chuẩn bị tốt triệu lôi bạo thuật của anh!"

Trong lòng Tiêu Vũ Hiết đã mơ hồ đoán ra cái gì. Cô nhìn Tân Miên, trong long ngũ vị tạp trần.

Diệp Vân Khinh lại thực sự lôi sách pháp thuật ra. Anh ta quay ra, mỉm cười nói với Tiêu Vũ Hiết "Sau khi sử dụng pháp thuật này, anh nhất định sẽ bất tỉnh..."

"Em sẽ bảo vệ anh!" Tiêu Vũ Hiết không cần nghĩ ngợi, nói " Em còn sống, anh nhất định sẽ không chết!"

Diệp Vân Khinh càng cười tươi hơn, anh ta nhận lấy đèn pin từ trên tay cô, ánh sáng trắng chiếu rọi về phía giữa dải san hô, cũng không quay đầu lại mà chỉ ra hiệu đối Tân Miên còn đang ôm thi thể Mục Kỳ: "Phạm vi hiệu quả của pháp thuật đại khái chính là tại khu vực này"

Tiêu Vũ Hiết tránh sang một bên. Tân Miên đi ngang qua, đột nhiên nhìn cô cười "Nguyện vọng ấy...có lẽ sẽ không thực hiện nổi". Cô ta cúi đầu, tay phải vuốt ve gương mặt đã nhiễm màu trắng xanh của chiến sĩ mình " Nhưng mà...có lẽ như vậy cũng tốt"

Nguyện vọng? Tiêu Vũ Hiết lập tức nhớ lại lúc trước Tân Miên hi vọng có thể cùng với người yêu cùng nhau chết, chôn chung một mộ, lại nhìn thấy cô ta đứng song vai cùng Diệp Vân Khinh, không khỏi hô lên "Nhất định sẽ có biện pháp khác mà? Có thể không cần cô chính mình..."

Mục sư nghe ra ý tứ trong lời cô, ngẩng đầu trợn tròn hai mắt

"Đây là nguyện vọng của tôi..." giọng nói Tân Miên vô cùng điềm tình "Tôi thật sự không thể, không thể một mình sống trên thế giới này mà không có anh ấy..."

Diệp Vân Khinh đem đèn pin đưa cho Tiêu Vũ Hiết, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ. Tiêu Vũ Hiết có thể rõ ràng cảm giác đến vô số tia chớp theo lời anh ta tụ tập vào cùng một chỗ. Trong đại sảnh mây đen dày đặc, chẳng cần biết dù cho thủy cung đều là một mảng tối đen, cô vẫn cảm thấy được một cỗ áp lực nặng trình trịch.

Ngay trước lúc câu chú của Diệp Vân Khinh kết thúc, Tân Miên ôm thi thể chiến sĩ từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống. Ánh đèn pin kia giống như ánh đèn nơi vũ đài, dòi theo họ. Tân Miên bơi lội trong nước cực nhanh, tựa như nàng tiên cá, thu hút một đám vừa cá vừa san hô theo sát sau đó. Sau khi thành công bước vào phạm vi pháp thuật của Diệp Vân khinh, cô ta dừng lại, xoay người đối mặt với mọi người trên thuyền. Dưới ánh đèn pin, Tân Miên ôm Mục Kỳ, lộ ra một nụ cười an tường.

Đây là nụ cười đẹp nhất mà Tiêu Vũ Hiết từng được thấy...

Nụ cười ấy chỉnh là thứ mọi người nhìn thấy cuối cùng thuộc về nữ thích khách Tân Miên. Ngay sau đó, lũ cá rực rỡ sắc màu đem hai người bao vây lấy, còn những con san hô thân mình trong suốt kia cùng tụ lại cùng nhau mà hiện ra một đám lại một đám, tụ lại xung quanh đó, phảng phất như toàn bộ thế giới dưới nước đều bị Tân Miên kinh động, mà bản thân cô ta cùng với thi thể Mục Kỳ cùng chầm chậm, chầm chậm chìm xuống đáy nước.

Chính là vào lúc này, Diệp Vân Khinh cuối cùng cũng đọc xong chú ngữ; mây đen bao phủ ở trần nhà đại sảnh chợt xuất hiện từng đạo thiểm điện sang chói, đánh xuống phía dưới nước chỗ bày cá và san hô đang tụ tập. Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng. Tiêu Vũ Hiết chỉ có thể ngửi thấy mùi cháy khét trong không khí, mục sư kịp thời theo đáy thuyền đi đến nơi cao hơn, né qua nước chảy vào, mà Diệp Vân Khinh sau khi thi triển hoàn thành pháp thuật thì lả đi, được Tiêu Vũ Hiết kịp thời đỡ được.

Cô nghe thấy thanh âm báo nhiệm vụ hoàn thành cùng một loạt khen thưởng, thế nhưng giờ phút này ai còn có tâm tình và thời gian nhìn kỹ?

"Cảm ơn mọi người," mục sư cũng nghe được thanh âm hệ thống, ở đuôi thuyền nói vọng lên "Nhiệm vụ này chủ yếu là do hai người gánh vác, tôi chẳng làm được bao nhiêu, Tính ra tôi nợ các người một mạng!"

Mục sư gửi lời mời thêm bạn tốt, Tiêu Vũ Hiết lúc này mới biết tên của anh ta -Hoa Dẫn. Hoa Dẫn trả nhiệm vụ rời khỏi nơi này trước "Địa phương quỷ quái!"

Thuyền chợt mất đi cân bằng, mà Tiêu Vũ Hiết vận chuyển khinh công, ôm Diệp Vân Khinh, mũi chân vững chắc đứng trên mũi thuyền, theo làn song dập dờn, không chút chịu ảnh hưởng.

Cô muốn biết Tân Miên tự nguyện làm mồi dẫn đã ra sao...

Sau pháp thuật cấp năm của Diệp Vân Khinh, toàn bộ dưới nước đều bị điện giật cháy đen, nhưng mà Tiêu Vũ Hiết vẫn thấy được hai bộ dạng ôm ấp chung một chỗ, dù chỉ là hai khối đen thui nhưng có lẽ, đối với Tân Miên, được cùng người mình yêu chết chung một chỗ cũng chỉnh là ước mong đã được thực hiện...

Tiêu Vũ Hiết thở dài, xin hoàn thành nhiệm vụ. Bạch quang chợt lóe, cô thành công trở lại nhà nhỏ mà lúc trước đã rời đi. Nghe được động tĩnh, Dương Hộ từ trong phòng đi lại gõ gõ cửa. Tiêu Vũ Hiết đem Diệp Vân Khinh đang hôn mê đặt lên giường, đứng dậy mở cửa.

"Hai người đã trở lại!"Dương Hộ nhìn thấy Diệp Vân Khinh nằm trên giường, lo lắng hỏi: "Cậu ấy thế nào?"

Tiêu Vũ Hiết kể lại nhiệm vụ một cách giản lược. Tử Diệu cùng anh em Thẩm Nhiên nghe thấy tiếng mà đến cũng đứng nghe hết quá trình; mấy người đều có chút thương tiếc, mà Tiêu Vũ Hiết hỏi thăm tình hình phía nam khu số năm thì câu trả lời của Dương Hộ lại khiến cô không khỏi kinh hãi.

"Còn nhớ rõ con nhện tự nhiên xuất hiện lần đó không?" Anh ta nói. "Chúng tôi theo dấu nó từ chỗ đó tìm được một cái động...Không đúng! Phải nói là một vách tường được đào ra thành một lối đi. Cũng không biết là đào từ khi nào, càng không biết là đi tới đâu. Phía trước lúc hai người chưa về, chúng tôi đang thảo luận xem nên rời khỏi, hay là đem lấp thông đạo...hoặc... đi vào đó xem tình hình ra sao."