Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 87: Trở lại mặt đất 5



Trên đường trở về, Tiêu Vũ Hiết tính thời gian từ lúc tận thế tới nay. Bởi vì mọi người đều trên đường chạy trốn, rất ít khi thống kê ngày, cô chỉ có thể dựa vào sự thay đổi của thời tiết để phán đoán. Kiếp trước, thời kỳ chuyển giao mạt thế, khi mà mùa mưa chuyển thành mưa tuyết cũng, chính là sau khi Triệu giáo sư chết được nửa tháng, tuyết tiếp tục rơi đến nửa năm. Đó là thời gian khá là rộng rãi, tất cả mọi người đều cố gắng tăng thực lực, được gọi là ánh rạng đông.

Nhưng mà, cái bọn họ đợi đến không phải là bình minh là là càng đêm hắc ám. Sau khi mùa tuyết rơi qua đi, mùa xuân tới, vạn vật phát triển, động thực vật dần di cư về phía công trình kiến trúc của con người, ý đồ biến địa cầu thành nơi mà con người chưa từng xuất hiện. Khó được là những thực vật chịu chung sống hài hòa với động vật, cùng đối kháng nhân loại. Bọn chúng giống như được nhận cùng một mệnh lệnh nào đó, đó là phải tiêu diệt toàn bộ nhân loại vậy.

Nếu thế giới này chính là một trò chơi, Tiêu Vũ Hiết đang nghĩ tới lời Triệu giáo sư. Có lẽ sau khi nhân loại toàn bộ diệt vong, trò chơi này mới có thể nghênh đón kết cục của nó. Nhưng mà, trải qua một lần tuyệt chủng, cô không khỏi nghĩ, nếu như sau kết cục này lại là bắt đầu cuộc chơi mới... Tựa như cô đã từng vậy, vậy thì đến khi nào mới là kết thúc?

Cô tinh mắt nhìn thấy một khối đất màu đen đột ngột hiện ra trên nền tuyết trắng nõn, bèn chầm chậm hạ xuống, một tay nâng cửa hầm, bên trong ló ra ánh lửa hồng hồng. Cô bước xuống, đầy người tuyết lạnh và gió khiến Tử Diệu run cả người, cơ hồ cố gắng cuộn mình lại, chỉ hận không thể nhét bản thân vào trong đống lửa.

"Em về rồi." Diệp Vân Khinh bọc trong áo bông mỉm cười chào hỏi: "Vất vả, mau tới sưởi ấm nhé."

Dương Hộ yên tĩnh ngồi bên cạnh đống lửa, lau sạch bùn đất trên vũ khí, anh ta dịch sang bên cạnh một chút, để Tiêu Vũ Hiết có thể ngồi cạnh Diệp Vân Khinh.

"Anh đã thăm dò được trên diễn đàn, căn cứ người sống sót cách chúng ta gần nhất. Khoảng mười đến hai mươi người, chúng ta có thể tới đó tìm hiểu tình hình. Mặt khác, anh còn mời người trên diễn đàn, có rất nhiều người ở đế đô hưởng ứng. Dù sao, tất cả đều muốn sống tiếp."

Nói tới đây, ánh lửa chiếu tới đôi mày nhíu lại của anh ta: "Đáng tiếc, người vẫn rất ít, hơn nữa, trong đế đô có không ít nhà cao tầng, thanh lý chúng rất tốn thời gian. Anh còn chưa nghĩ nên cắm rễ ở đế đô hay là chuyển sang những thôn khác."

Đế đô có ưu thế của nó, nhưng hiện tại nó đã sớm biến thành một tòa thành không, có lẽ còn có không ít người sống sót du đãng ở đó, nhưng bọn họ ở đế đô to lớn đó chẳng khác gì giọt nước trong biển cả. Bảo mệnh thì được, để trùng kiến gia viên? Quá khó khăn.

Mà những thôn khác thì sao? Lại cùng căn cứ người sống sót có gì khác biệt chứ, đến mùa xuân, vẫn bị những động thực vật đông đúc nghiền ép thành bụi bặm.

"Có lẽ chúng ta có thể tới địa phương khác." Tiêu Vũ Hiết đề nghị, vắt óc nghĩ ra nơi di trú cuối cùng của nhân loại – hoang mạc băng nguyên. Đáng tiếc, cũng chỉ có thể tránh né nhất thời. Cô từng thấy đám người ở đó vì thiếu hụt sự tiếp tế của không gian dị độ mà chết khát trong hoang mạc, hoạc bị gấu bắc cực và sói đoạt đi sinh mệnh. Khi đó, nhân loại như bị mang theo buff cừu hận, bất kỳ động thực vật nhìn thấy bọn họ sẽ nhào lên luôn, cô thậm chí còn nhớ rõ có một người bị cỏ dại bình thường trong sơn động cắt đứt yết hầu trong lúc ngủ.

"Tránh né không phải là cách giải quyết vấn đề." Diệp Vân Khinh lắc đầu: "Đầu tiên, chúng ta trốn tới nơi khác, ví như cao nguyên. Chúng ta có thức ăn nước uống trong không gian dị độ, không cần lo nghĩ vì sinh hoạt, mọi người có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhân loại khi đó sao? Bị thấp thỏm, lo âu, tuyệt vọng bao phủ, mà không có chuyện gì để làm, tôi tình nguyện để bọn họ ra ngoài thanh lý thực vật và zombie còn sót lại, còn hơn là sống trong hoàn cảnh như vậy."

"Cực khổ mới có thể luyện ý chí." Anh tổng kết lại một cách ngắn gọn: "Dù chúng ta phải rời khỏi, cũng phải là bị bắt buộc rời đi, nếu không, tôi lo mọi người chẳng mấy chốc sẽ thoát ly khỏi trạng thái chiến đấu, trở lại bộ dáng bình thường yên lặng trong văn phòng. Khác biệt chính là, lúc này không có sự yên bình như trước tận thế."

Anh nói rất có lý. Tiêu Vũ Hiết không khỏi cảnh tỉnh bản thân. Kiếp trước, cuộc sống của cô và những người còn sống sót trong hoang mạc có vẻ "an toàn" này, chỉ có số ít người mới tự giác rèn luyện thân thủ, hầu hết đều không có nghị lực đó. Tựa hồ bọn họ cho rằng mình sớm muộn gì cũng chết, chạy trốn cũng chỉ có thể khiến bản thân sống lâu hơn một chút, còn không bằng "hưởng thụ sinh hoạt trước mắt". Trong tình thế như vậy, cũng khó trách khi gặp phải sinh vật nhỏ yếu mà bọn họ cũng không còn dư sức để chống trả.

"Vậy anh định làm gì?" Cô hơi nghiêng người về phía Diệp Vân Khinh, chăm chú hỏi.

"Đầu tiên." Diệp Vân Khinh phác họa ra địa đồ đế đô: "Chúng ta cần tìm một nơi khá an toàn, không nên quá nhiều nhà cao tầng, đồng thời cũng gần đại lộ, thuận tiện rút lui..."

Anh tô vẽ trên mặt đất, những người khác ngẩn người trước đống lửa, nghe gió bấc gào thét bên ngoài, cuốn lên từng đóa hoa tuyết nhỏ. Tiêu Vũ Hiết đứng dậy di chuyển cửa hầm, trông thấy bầu trời chẳng biết lúc nào đã trở nên u ám âm trầm, bắt đầu rớt xuống từng mảng tuyết to bằng bàn tay.

"Tuyết bắt đầu rơi." Tiêu Vũ Hiết lẩm bẩm: "Không biết trận tuyết này sẽ rơi trong bao lâu."

Trận tuyết này hạ ba ngày, đoàn người Diệp Vân Khinh cũng ở trong hầm ngầm ba ngày., Bọn họ không thể không quét dọn sạch sẽ tuyết đọng ở miệng hầm thì mới có thể cho không khí lưu thông vào. Nhờ những không khí lạnh này, rễ nấm và những nhóm thực vật khác chỉ phát triển được chút xíu, không thể so được với mùa mưa lúc trước.

Sau khi tuyết tạnh, bọn họ mặc áo lông dày ra khỏi hầm. Trong ba ngày này, Diệp Vân Khinh nói chuyện rất nhiều với những người sống sót còn lại ở đế đô. Bọn họ chọn một khu vực khác thích hợp ở biên giới thành thị, cũng triệu tập những người khác tiến về nơi đó.

"Có lẽ, chúng ta có thể gặp được người cùng đồng hành ấy chứ." Diệp Vân Khinh lạc quan nói: "Hi vọng khi chúng ta tới, nơi đó không phải trống rỗng."

Nhưng khó khăn trước mắt bọn họ là, làm thế nào di chuyển giữa những tầng tuyết dày cộp này.

Nếu bốn người dùng xẻng xúc tuyết thì bao giờ mới xúc hết được. Còn nếu lội nước thì sao thể duy trì sức khỏe không bị sinh bệnh cảm. Lúc này, điều khiện chữa bệnh nghèo nàn, mà pháp thuật hỏa cầu lại rất tiêu tốn pháp lực và vật liệu thi pháp. Bọn họ cũng không thể dùng hết vật liệu vào chuyện đi đường được.

Diệp Vân Khinh yên lặng lấy ra hai khối ván trượt tuyết, và hai cây gậy.

"Đây là Dương Hộ làm giúp anh ở trong không gian dị độ." Anh dùng dây thừng thắt trên gỗ buộc vào giày mình, dùng khinh thân thuật với bản thân, hai tay khẽ chống gậy, cả người đứng trên tầng tuyết đọng. Ván trượt tuyết có chút dẹp xuống, biểu hiện thể trọng không hề nhẹ của anh, chỉ thấy anh có chút trượt về phía trước, bịch một tiếng, rơi vào trong tuyết, tạo ra một cái hố tuyết không nhỏ.

"Thật không được à?" Tiêu Vũ Hiết nghi ngờ nhìn Diệp Vân Khinh đang giãy giụa trong hố tuyết, và Dương Hộ đang cố gắng vươn tay để kéo anh ta ra, Tử Diệu mặc thành quả cầu còn đang đứng run lẩy bẩy ở một bên.

Cuối cùng Diệp Vân Khinh cũng được kéo ra ngoài, anh vừa lau tuyết trên mặt, vừa lộ ra nụ cười có chút trẻ con: "Ha ha ha, em thấy được không? Lúc nãy anh rớt vào trong tuyết đó, nếu Dương Hộ không kéo anh, có khi anh đã bị tuyết vùi lấp rồi, đúng là chẳng buồn cười chút nào."

Tiêu Vũ Hiết nhún vai, rất bất đắc dĩ.

Bình thường thì cách này chắc chắn là không có tác dụng, nhưng sau khi Tử Diệu và Diệp Vân Khinh dùng hai thuật khinh thân thì cuối cùng bọn họ cũng có thể dùng ván trượt tuyết hoạt động. Tất nhiên là Tiêu Vũ Hiết chẳng cần đến thứ này, nhưng vì tỏ ra như bọn họ, cô vẫn thân thiện nhận lấy ván trượt nhỏ hơn một chút mà Dương Hộ đưa cho.

"Chúng ta trượt một đoạn ngừng một đoạn, không thể đứng trên tuyết quá lâu, nhất là không thể ngã sấp xuống." Diệp Vân Khinh truyền thụ kinh nghiệm bản thân; "Dừng lại quá lâu sẽ rớt xuống, ngã xuống thì mọi người nhìn thấy rồi đó, nhất định phải cẩn thận."

Tiêu Vũ Hiết khẽ chống hai tay xuống cán trượt tuyết, trượt đi thật xa như một vận động viên ưu nhã. Diệp Vân Khinh nhìn động tác nhẹ nhàng của cô, không khỏi hỏi Dương Hộ: "Em nhớ hình như còn chưa thi triển thuật khinh thân cho cô ấy mà."

Dương Hộ chần chừ gật đầu, lại lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không nhớ rõ.

Họ cẩn thận đạp vào tuyết, hướng mục tiêu đi vòng quanh. Không thể không nói, loại vận động này tựa hộ khiến bọn họ tìm lại được tính trẻ con trước tận thế. Nếu không phải không đúng lúc, Tử Diệu thật muốn chê cười bộ dáng hưng phấn như sắp muốn chơi trò ném tuyết của Diệp Vân Khinh kia.

Lấy đế đô là trung tâm, bọn họ đi vòng quanh về hướng bốn lăm độ. Đi càng xa, nhà càng nhiều, bởi vậy không cần lo lắng chỗ qua đêm, trên đường vừa đi vừa nghỉ khoảng sáu bảy ngày, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ánh rạng đông khi sắp tới đích.

Cùng tiến về một hướng với bọn họ còn có hơn hai mươi "dân mạng", ngày ngày bọn họ chia sẻ hành trình của mình cho nhau, bởi vì khoảng cách gần, trước một ngày bọn họ tới đã có hai đội ngũ tới trước.

"Mẹ, bọn họ đang làm gì vậy?" Trong một căn nhà, một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi tháo kính viễn vọng xuống, hỏi mẹ mình. Hai người đang nhìn bốn người trượt tuyết về phía một hướng khác.

"Trượt tuyết." Bà ta chỉ trả lời một câu đơn giản, khóe môi yên lặng nhếch lên, tựa như nhớ lại điều gì đó, mãi sau mới cảnh cáo: "Con không thể làm như thế, Giai Giai, sẽ chết cóng."

Giai Giai cầm khung cửa sổ nhìn ra ngoài: "Bọn họ trông rất tự do, rất vui sướng."

Một tiếng "xoạt" vang lên, bà ta kéo màn cửa rách rưới lên.