Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 88: Ngẫu nhiên gặp cừu địch 1



"Tên?" Một tay Tử Diệu cầm quyển vở dày, một tay chấm vào mực nước nhạt màu, viết xuống tên người đăng ký trên quyển vở: "Tuổi tác?"

Sau khi đăng ký tiểu đội này xong, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi một hồi, nằm dài trên ghế không nhúc nhích. Tiêu Vũ Hiết thấy bộ dáng này còn tưởng hắn ngất đi rồi: "Cậu không sao chứ?"

"Vẫn ổn." Tử Diệu lau mặt, lộ ra nụ cười khổ: "Cảm giác từ lúc mưa to đến này, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều người tụ tập ở một chỗ như vậy."

Đã nửa tháng trôi qua từ ngày bọn họ tới nơi ở tạm này, trong nửa tháng này, bọn họ và hai tiểu đội khác dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ thực vật ở những tiểu khu gần đó, bọn họ dần dần có chút danh tiếng ở đế đô và diễn đàn game. Ngày càng có nhiều người sống sót tới gia nhập, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, từ mấy chục người đã mở rộng đến hơn trăm người, mỗi ngày đều có người sống sót từ những nơi khác chạy tới không ngừng, chỗ bọn họ dần dần trở thành nơi ở của "phái chủ chiến" trong đế đô.

Tương phản với họ là phái chạy trốn, đương nhiên, chính bản thân bọn họ không tự gọi mình như vậy, bọn họ chỉ cho rằng bản thân "bảo tồn thực lực, lên kế hoạch có hiệu quả cho tương lai", kế hoạch rời đi đế đô, tới nơi an toàn hơn để sống.

Trên thế giới không có hai lá cây giống hệt nhau, đám người đó không có khả năng suy nghĩ thống nhất, Diệp Vân Khinh có cái nhìn rất thoáng với vấn đề này, cũng công bố nếu bọn họ không sống nổi ở đế đô nữa, có thể tìm lại những "người mở đường" đã dò đường trước cho bọn họ này, những người mở đường khác cũng đối ý kiến này tỏ vẻ hoan nghênh. Mặc dù quan niệm sống của bọn họ khác nhau, nhưng bọn họ vẫn đều hi vọng nhân loại có thể vẫn sống tốt về sau.

Trước khi Tiêu Vũ Hiết rời khỏi gian phòng kia, bọn họ còn đang trong phòng họp dùng "giọng quan", nắm tay vì lần trò chuyện có thể là cuối cùng này, cô thật sự không chịu được cái kiểu... trong như nghiêm túc đàng hoàng, thực tế lại vô cùng hoang đường trong hoàn cảnh như thế này.

"Vậy cậu có thể tới giúp tôi." Tử Diệu cười híp mắt nói, hắn gọi với ra ngoài với một tiểu cô nương: "Bảo người kế tiếp tới."

Tiêu Vũ Hiết tựa vào cửa sổ, bâng quơ đánh giá những người sống sót đang chờ đợi xếp hàng bên ngoài, trên mặt bọn họ còn nhuốm vẻ sầu bi và mê mang với con đường phía trước, còn có chút hiếu kỳ với căn cứ. Nhưng cô bỗng đứng lên đột ngột, tìm một tư thế ẩn nấp, chăm chú đánh giá bên ngoài.

"Em tên...Giai Giai?" Diệp Vân Khinh hỏi: "Chỉ mình em sao?"

Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi này sững sờ gật đầu, cô ta hít mũi một cái, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt; "Em, em trộm tới đây, mẹ em, hôm qua chết rồi." Nói tới đây, cô khóc rống lên.

Tử Diệu không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lễ phép thở dài, khẽ nói vài câu an ủi, còn không quên ghi chép trên sổ đăng ký và nói với người phụ nữ đang đứng canh ở cửa: "Mang cô bé đi kiểm tra một chút." Hắn quay đầu bảo Giai Giai: "Bây giờ em an toàn rồi, trong căn cứ cấm đánh đấm ẩu đả, người vi phạm trực tiếp trục xuất."

Người phụ nữ đỡ Giai Giai từ cửa sau ra ngoài, nhưng lúc này, Tiêu Vũ Hiết bỗng nhanh chóng rời khỏi phòng, Tử Diệu tưởng cô đi quan tâm cô gái kia, cũng không chú ý; "Kế tiếp."

"Chào ngài." Người tới mỉm cười ngây thơ vô tội: "Tôi là Chu Thiên, bốn người đằng sau là đội hữu của tôi."

"Chu Thiên?" Tử Diệu lặp lại: "Tên này nghe là lạ, anh không có một cô em gái tên Chu Thất đấy chứ?"

"Ngài nói đùa." Chu Thiên chỉ mỉm cười.

Tử Diệu bảo một người đàn ông khác dẫn hắn đi vào làm kiểm tra. Sau khi Chu Thiên rời khỏi không lâu, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên xuất hiện.

"Cô gái nhỏ kia sao rồi?" Tử Diệu hỏi cô.

Tiêu Vũ Hiết sửng sốt một chút mới trả lời hắn. Giai Giai và mẹ cô bé cùng một người phụ nữ mà cô bé gọi "dì", là nô lệ tình dục cho hai tiểu đội mười người, mẹ cô bé luôn lấy lý do cô còn vị thành niên để trì hoãn thời gian những gã đó xâm phạm cô bé. Ngay tại tuần trước, lão đại của đội ngũ ép Giai Giai phát sinh quan hệ, bị mẹ cô bắt gặp mà cắt ngang, trong cơn tức giận gã đã đánh mẹ cô thành trọng thương, nằm trên giường bệnh năm sáu ngày. Mấy ngày nay, Giai Giai luôn phải ở trước mắt mẹ mình, mẹ cô cũng phải thời thời khắc khắc nắm chặt tay cô, nếu không sẽ không thể ngủ được. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mẹ cô luôn bảo cô chạy trốn, nhưng cô không yên lòng mẹ nên vẫn chần chừ. Cuối cùng, mẹ cô ho khan buộc ga giường thành dây thừng, buộc cô nhảy xuống bên dưới, mỉm cười đứng trước cửa sổ nhìn cô rồi mới ngã xuống.

Mặc dù Giai Giai chạy trốn được nhưng cô cũng bị thương không nhẹ, đi trong tuyết ba giờ mới tới căn cứ này, khi kiểm tra thân thể cho cô phát hiện những vết bầm tím và xây sát, ngẫu nhiên còn ho khan một chút.

"Có lẽ chúng ta có thể giúp cô bé trị liệu chút." Tử Diệu thở dài thật lòng cảm thấy tiếc thương cô bé: "Người bất hạnh có đủ loại bất hạnh."

Tiêu Vũ Hiết nhìn hắn, giật giật môi, không biết phải nói thế nào.

"Cậu sao vậy?" Tử Diệu chú ý tới sự khác thường của cô, kỳ quái hỏi.

Tiêu Vũ Hiết quyết định nhắm mắt nói thẳng luôn: "Vừa rồi cậu tiếp đãi người đàn ông thoạt nhìn rất vô hại kia..."

"Chu Thiên?" Tử Diệu có ấn tượng khắc sâu với cái tên này: "Anh ta thế nào?"

"Hắn chính là Trần Thiên." Nói xong câu đó, Tiêu Vũ Hiết lập tức im lặng, nhìn Tử Diệu từ ngây người, giật mình, đến phẫn nộ. Môi hắn và cả thân thể run rẩy, cố gắng đứng lên nhưng phẫn nộ khiến hắn lảo đảo, suýt nữa té ngã sau chiếc bàn. Hắn cố gắng khống chế tâm trạng, thở thật sâu, hốc mắt đỏ lên.

"Hắn..." Hắn che lồng ngực mình, trừng to mát, tiếng nói như khóc như cười: "Hắn chính là...Trần Thiên."

Tiêu Vũ Hiết im lặng gật đầu.

Lần đầu tiên thấy cô đã nhận ra, dù đối phương đã ngụy trang, đeo kính đen, tóc đầu đinh, nhưng cô vẫn nhận ra cái kiểu đấy, kiểu lão sói cố gắng giả dạng thành bé thỏ trắng, thật sự quá mức quen thuộc.

"Đây chính là nguyên nhân lúc nãy tôi không nói cho cậu biết." Tiêu Vũ Hiết mím môi, nói; "Hắn không biết A Kha còn có em trai, hiện tại, cậu mới chính là người ẩn tàng trong tối."

Tử Diệu im lặng gật đầu, Tiêu Vũ Hiết không thể không nói rõ hơn: "Trong căn cứ cấm nội đấu, dù cậu là người tiểu đội chúng ta, Diệp Vân Khinh cũng sẽ đuổi cậu đi, dọn tuyết là một cơ hội tốt, cậu phải tỉnh táo một chút."

Cô có chút hối hận không nói cho Diệp Vân Khinh trước, trông Tử Diệu không giống như người có thể tỉnh táo lại.

Tử Diệu đặt vở xuống, cố gắng ức chế sự khác lạ trong giọng nói; "Tôi đi tìm Vân Khinh thương lượng, cậu..."

"Tôi phải giảm bớt tần suất xuất hiện, để phòng đả thảo kinh xà. Người trong căn cứ đều biết tôi là Tiêu Tiêu."

"Vậy thì tìm một cái khác "Tiêu Tiêu" ra." Trong văn phòng, Diệp Vân Khinh nêu ra đề nghị này: "Hai người có người đáng giá tin tưởng không?"

Người đáng giá tin tưởng... Tử Diệu nghĩ một lát, lắc đầu.

"Phải gọi Thẩm Nhiễm ra." Diệp Vân Khinh khẽ gõ tay lên bàn: "Còn có Thẩm Nhiên, mặc dù nơi này không nhất định an toàn, nhưng dù sao cũng khá hơn so với mặt đất."

Liệu tới kịp không? Tiêu Vũ Hiết và Chu Thiên từng quen biết, hắn cũng không phải kẻ dễ bị lừa gạt.

"Nếu thật không được." Cô nói với Diệp Vân Khinh: "Em có thể ra ngoài tránh né chút, mọi người nhân lúc này đẩy một Tiêu Tiêu khác ra, may mà em rất ít lộ diện bên ngoài, người từng gặp được em không nhiều."

Tiêu Vũ Hiết là một người từ đầu tới cuối đều chiếm vị trí bảng xếp hạng đệ nhất, vị trí của cô không thể lay động, lâu đến mức khiến người chơi khác cũng phải nghi ngờ liệu có phải bảng xếp hạng có bug không. Diệp Vân Khinh tiếp nhận người sống sót nhiều ngày như vậy rồi, cũng từng gặp không ít người chơi trên bảng xếp hạng, bọn họ vô cùng khắc khổ, ngày nào cũng huấn luyện. Nhưng anh ta ở chung với Tiêu Vũ Hiết lâu như vậy, cũng chẳng thấy cô huấn luyện nhiều gì cả.

Nhưng không thể nghi ngờ thực lực của cô. Lúc đầu Diệp Vân Khinh vốn định dùng cô làm chiêu bài hấp dẫn càng nhiều người tới, nhưng không nghĩ xuất hiện kẻ chen ngang Trần Thiên này, làm rối loạn cả bàn tính của anh ta.

"Thật ra chúng ta cũng không cần cảnh giác như vậy." Tiêu Vũ Hiết nói muốn đi, Diệp Vân Khinh lập tức mở mang đầu óc: "Khi đó em cũng tỏ vẻ không quen A Kha mà? Trong mắt hắn, em chắc gì đã phải tìm hắn báo thù. Em ở lại, thân phận giáo đồ Diệt thế giáo của hắn khẳng định khó mà giấu được, hoặc là vứt bỏ thân phận này để dung nhập, hoặc là kiên trì dùng thân phận đó rời đi. Nếu hắn rời đi, chúng ta sẽ có cách để hắn không thể trở lại, quan trọng là, phải theo dõi hắn thật kỹ, nhất định không được đánh rắn động cỏ." Câu cuối cùng, anh ta nhìn Tử Diệu mà nói.

"Mặt khác." Diệp Vân Khinh chuyển sang nhìn Tiêu Vũ Hiết: "Nếu em gặp hắn, cứ coi như không nhận ra, Nếu hắn gọi lại em, em cũng cứ tỏ ra bình thường. À không, anh phải an bài thời gian địa điểm để em ngẫu nhiên gặp hắn, thế thì anh có thể quan sát tâm lý của hắn... Lúc này thì được nhỉ."

Trần Thiên đã tới được đây, chắc chắn đã lừa được không ít người, chắc gì đã nhớ kỹ A Kha và Tiêu Vũ Hiết. Nhưng để phòng ngừa, Diệp Vân Khinh vẫn xếp hắn và danh sách tất sát, cũng chuẩn bị gọi đoàn người Thẩm Nhiên tới.

Dựa theo kế hoạch của anh ta, Tiêu Vũ Hiết sẽ "ngẫu nhiên" gặp được Trần Thiên vừa nghe được đoạn đối thoại và sinh ra hứng thú với cao thủ bảng xếp hạng ở trên đường tới thao trường. Còn anh ta và Tử Diệu sẽ trốn ở ký túc xá thao trường để quan sát động tĩnh của Trần Thiên.

"Quan trọng nhất là giữ bình tĩnh." Tiêu Vũ Hiết quay về chỗ ở từ thao trường như thường ngày, cô đắm chìm trong tâm pháp nội công của mình, cho đến khi cô cảm giác được tiếng bước chân thoáng qua, ngừng sau lưng cô.

Cô vẫn vững vàng đi về phía trước.