Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 89: Ngẫu nhiên gặp cừu địch 2



"Hắn nhận ra." Diệp Vân Khinh đưa kính viễn vọng cho Tử Diệu: "Hắn chần chừ một chút, hình như còn định lên chào hỏi."

Nhưng Tiêu Vũ Hiết lại không có ý muốn thả chậm bước chân chút nào. Trong mười mấy giây khi Trần Thiên do dự, cô đã đi rất xa. Lúc này lại chạy lên bắt chuyện không khỏi cũng quá gây chú ý, hắn băn khoăn tại chỗ thật lâu rồi mới dời khỏi tầm mắt bọn họ.

"Hắn đi." Diệp Vân Khinh bảo Dương Hộ trong kênh đội ngũ: "Anh bảo thích khách đi theo hắn, xem hắn có nói chuyện với người khác, tìm hiểu tin tức hay không?"

Dương Hộ "ừ" một tiếng, bọn họ đã kinh doanh ở đây hơn nửa tháng, biết mấy cái thích khách kín miệng, sẽ không đi nói lung tung.

Theo Diệp Vân Khinh, trước khi Trần Thiên chưa có động tác gì, trước khi việc này kết thúc, anh còn rất nhiều việc phải xử lý: Sắp xếp những người sống sót tới đây, nghiên cứ địa hình xung quanh, hoàn thiện tư liệu động thực vật.

"Đúng vậy, chúng tôi gặp phải một cây bồ công anh héo chết." Những người sống sót ở bên ngoài theo thường lệ báo cáo lại với phòng ghi chép, Tiêu Vũ Hiết vừa hay đi ngang qua. Cô nhận ra đầu lĩnh – Cố Thần, đội ngũ trước kia của Tử Diệu, nhưng đội viên của anh ta đã đổi một nhóm, cái người có dáng dấp cao lớn "Đại Tráng", Tiểu Man tết tóc đuôi ngựa, còn có ông lão Trâu Văn Bân mà Diệp Vân Khinh từng giới thiệu cho anh ta cũng không thấy bóng dáng, tuy vậy cháu gái Trâu Đồng Đồng của ông lão vẫn ở trong đội ngũ. Cô và một nữ hài lạ mặt nằm rất gần nhau, dường như đã quen biết rất lâu rồi.

Không biết do tác dụng của thiếp mời trên diễn đàn của Diệp Vân Khinh, hay là căn cứ người sống sót khác không còn nhiều, Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy tiểu đội Cố Thần ở đây thì cũng khá ngạc nhiên, dù sao trước tận thế bọn họ đã lập đội ngũ, chiếm ưu thế hơn người bình thường, con đường phía trước hẳn là dễ đi hơn người bình thường mới đúng. Tại sao bọn họ lại đã mất đi ba đồng đội rồi?

Trước khi chào hỏi, cô nói với những người trong đội ngũ mình trước: "Mọi người nhìn thấy Cố Thần chưa?"

"Cố Thần? Anh ta cũng tới sao?" phản ứng đầu tiên của Tử Diệu: "Bọn họ tới đây lúc nào vậy? Nói không chừng họ có thể giúp chúng ta trong chuyện của Trần Thiên."

Bọn họ đã làm nhiệm vụ một lần, Diệp Vân Khinh là người quản lý căn cứ chắc chắn đã biết rõ rồi: "Tôi biết." Anh dừng lại một chút, tiếp lời: "Cố Thần anh ta... thay đổi." Lời này như một chậu nước lạnh giội trên đầu Tử Diệu, khiến anh ta tỉnh táo lại khỏi cảm xúc hào hứng vội vàng trước đó.

Chính như Tiêu Vũ Hiết thấy, sau khi liên tiếp mất đi ba đồng đội quan trọng, tính cách của Cố Thần trở nên càng lạnh lùng. Theo lời Diệp Vân Khinh, anh ta không có gì khác biệt so với Sở Ca ở trong lòng đất, cảm giác thất bại mạnh mẽ khiến anh ta trở thành một "thi thể di động", nếu không phải là tiểu đội này còn cần anh ta, còn "bị cần", sợ rằng anh ta đã chẳng còn thiết sống nữa rồi.

"Cho nên tôi không nói cho mọi người biết." Diệp Vân Khinh giải thích: "Hiện tại người anh ta không muốn nhìn thấy nhất, có lẽ lại chính là những đồng đội và bạn bè cũ."

Nghe anh nói vậy, Tử Diệu cũng đành bỏ đi suy nghĩ ôn chuyện với Cố Thần.

Nửa tháng sau đó, căn cứ phát triển từng bước, Trần Thiên bảo trì bình thản ngoài dự liệu của mọi người. Hắn ở trong căn cứ lâu như vậy, không đi truyền giáo, cũng không hỏi thăm động tĩnh của Tiêu Vũ Hiết, an tĩnh khiến Tiêu Vũ Hiết xém chút là tưởng mình nhận lầm người. Nhưng hắn càng bình thản, Diệp Vân Khinh càng cảnh giác, cho đến khi hắn không thể không ra ngoài làm nhiệm vụ.

Mỗi người sống sót đều sẽ phải làm nhiệm vụ dọn tuyết bên ngoài, bắt buộc. Đây là cái giá phải trả khi bọn họ ở lại đây, nếu không có đội viên thì sẽ được phân công vào nhóm khác tùy vào năng lực và sức chiến đấu, năm người một đội, bình thường mỗi ngày đều có ba đến bốn tiểu đội cùng hành động, hợp tác lẫn nhau.

"Tôi phân công cậu tới tiểu đội Trần Thiên làm đội trưởng." Diệp Vân Khinh nói: "Cậu có thể kiềm chế cảm xúc bản thân sao? Nếu không được, tôi chỉ có thể cho cậu vào một đôi ngũ khác."

Tử Diệu mấp máy môi, dùng sức gật đầu: "Trong đội ngũ bọn họ có ba người." Diệp Vân Khinh gõ ngón tay lên bàn: "Người còn lại là người của tôi, khi mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, giữa các đội ngũ sẽ không cách quá xa, nếu như cậu muốn giết người thì phải tránh né tầm mắt của bọn họ. Tử Diệu, cậu nghĩ kỹ chưa? Cậu thật sự có thể ra tay sao?"

Tử Diệu nhắm mắt lại, nhớ lại khuôn mặt nụ cười của chị gái, há to miệng muốn nói gì nhưng lại phát hiện cổ họng đắng chát: "Tôi có thể."

Diệp Vân Khinh gật đầu, điền tên Tử Diệu vào, vẫn có chút không yên lòng: "Hắn khẳng định sẽ hoài nghi động cơ khiến cậu làm đội trưởng, cậu hãy nói chút chủ đề tông giáo, hắn sẽ tưởng căn cứ cảnh giác Diệt thế giáo, trước khi hắn chưa chết, cậu không nên nói chuyện của A Kha cho hắn biết. Nhớ kỹ giải quyết tốt hậu quả, người của tôi sẽ giúp cậu."

Dù Trần Thiên có giết người hay không: "Đội ngũ lãnh đạo của căn cứ đối phó với người sống sót", tin tức này tuyệt đối không thể truyền ra, người tin vào lời đồn sẽ không để tâm tới Diệt thế giáo gì đó, Diệp Vân Khinh muốn căn cứ phát triển thuận lợi, những người sống sót liên tục chạy đến thì tuyệt đối không thể xuất hiện lời đồn này.

Sau khi tiễn Tử Diệu, anh thở phào một hơi, tựa người lên ghế, Tiêu Vũ Hiết đi ra từ sau tấm bình phong, nghe anh nói: "Chuyện này còn cần em chú ý thật chặt."

Anh sẽ không bởi cái chết của A Kha làm choáng váng đầu óc, nhận định Trần Thiên là cá trên thớt. So với những kẻ trong tà giáo, Tử Diệu đơn giản trong sáng như một con cừu non, huống chi, cậu ta còn là một mục sư, chưa từng giết người sống. Dù đối phương giết chị mình, Diệp Vân Khinh cũng không dám chắc liệu Tử Diệu có thể xuống tay với hắn hay không.

Cho nên còn cần Tiêu Vũ Hiết đi theo, chỉ là cô không thể quang minh chính đại trong danh sách đội ngũ, chỉ có thể thầm theo đuôi. Nhưng Diệp Vân Khinh tin tưởng năng lực ẩn nấp của cô – ngay cả Triệu giáo sư chiếm ưu thế dưới lòng đất đều không phát hiện được cô, có cô ở đó, Trần Thiên chết chắc rồi. Nhưng Tử Diệu muốn "tự tay báo thù", Diệp Vân Khinh thân là đội trưởng cũng tỏ ra tôn trọng, thế nên anh không nhắc tới để Tiêu Vũ Hiết hỗ trợ trước mặt cậu ta.

Nhưng sang ngày tiếp theo, khi Tiêu Vũ Hiết đi theo họ từ một khoảng cách không xa không gần, cô lại thầm có dự cảm, chuyến đi này sẽ không đơn giản như trong suy nghĩ của Diệp Vân Khinh.