Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 31: Trưởng thành khá tốt



Không phụ lòng mong chờ của mọi người, ngay khi những quý phu nhân nhận được trang phục do Vân Chi Lâm thiết kế, ai nấy đều vô cùng hài lòng. Không chỉ như vậy, bọn họ còn thưởng thêm cho cô không ít, những đơn hàng đầu tiên của cô thành công hơn mong đợi.

Tiếng lành thì đồn xa, nhờ có những nhân vật danh giá giới thiệu, công xưởng thiết kế của Vân Chi Lâm tiếp tục có những đơn hàng mới. Tuy không nhiều, nhưng đơn hàng nào cũng chất lượng, đa số là hàng đặt thiết kế riêng.

Vì muốn mọi người đều có thể tiếp cận trang phục của mình, Vân Chi Lâm cũng sản xuất ra một số mẫu thiết kế bình dân, mặc dù chất lượng vải không cao cấp như dành cho giới thượng lưu, nhưng vẫn là loại vải tốt và bền, mẫu mã cũng đa dạng hơn so với những nơi khác.

...

Một tháng nữa trôi qua, công việc của Vân Chi Lâm đang trên đà thuận lợi, trừ tiềnn nguyên vật liệu và nhân công ra, cô cũng đã có dư một chút. Một phần cô trả trước cho cha mẹ Cố, vì đã cho cô mượn vốn để mở công xưởng, phần còn lại cô để dành phòng thân.

Nhìn doanh thu đang tăng, Vân Chi Lâm vui vẻ mỉm cười, không nghĩ đến đời này cô có thể tự xây dựng một thương hiệu thời trang của riêng mình.

"Vân tiểu thư, tuy rằng chúng ta cũng đang khá thành công, nhưng nếu có thêm cửa hàng trên phố để quảng bá trang phục sẽ càng tốt hơn nữa!" Quản đốc của công xưởng nhìn Vân Chi Lâm nói, ông ấy tên là Thời Duy Tân, vừa mới đến đây hơn một tuần.

Ông ấy là một người làm rất có trách nhiệm, mà đời trước cô đã từng gặp qua một lần, cho nên kiếp này cô đã cất công tìm ông ấy đến để quản lý công xưởng cho mình.

"Tôi biết chứ, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa đủ tiền, thuê còn không đủ chứ đừng nói là mua. Những chỗ sầm uất thì giá vao ngất ngưởng, mà ở chỗ vắng vẻ thì lại khó tiếp cận khách hàng!" Vân Chi Lâm hai tay chống cằm, cô thở dài thườn thượt.

"Tôi dự định sau khi trả hết tiền mở công xưởng cho cha Cố, thì mới bắt đầu mở cửa hàng cho bản thân!"

"Tôi chỉ lo lúc đó chúng ta không thể cạnh tranh với nhà khác thôi, bọn họ vì muốn giành mối làm ăn với chúng ta mà không ngừng ưu đãi!" Thời Duy Tân điềm đạm nói thêm, kinh nghiệm khá nhiều, nên ông ấy cũng hiểu môi trường kinh doanh có bao nhiêu khắc nghiệt.

Chỉ cần một phút lơ là và chậm trễ, có khi lại bị đào thải khỏi giới thời trang cũng không chừng.

"Cái này tôi biết chứ! Được rồi, chuyện này tôi sẽ trở về suy nghĩ thêm." Vân Chi Lâm gật gù trả lời.

...

Buổi tối, Vân Chi Lâm sau khi làm việc xong liền trở về phòng ngủ, do bận rộn cả ngày nên vừa đặt đầu xuống gối cô liền mê man chìm vào giấc mộng.

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài rũ rượi che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn trĩu nặng mà nhắm nghiền. Hơi thở đều đặn, cánh môi hồng mềm mại khe khẽ mím lại.

Đồng hồ trên tường không ngừng kêu lên tích tắc, thời gian chầm chậm trôi qua, màn đêm yên tĩnh đến lạ.

"Kẹt." Chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ của Vân Chi Lâm bị mở ra, ánh đèn mờ nhạt bên ngoài rọi vào trong.

Tiếp đến một thân ảnh cao lớn bước vào, chậm rãi và nhẹ nhàng vì sợ làm cô giật mình thức giấc. Rất nhanh người đã đi đến bên giường lớn, động tác chậm chạp ngồi xuống, bàn tay lớn với những ngón tay thon dài giơ lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô sang một bên.

"Ngủ say như vậy hẳn là mệt lắm, đúng là cô ngốc mà, làm việc chẳng chịu nghỉ ngơi gì!" Trong đêm vắng, giọng nói trầm ấm của Cố Trạch Thần vang lên, ngữ khí cưng chiều hết mực.

Một tháng này ở quân doanh Cố Trạch Thần không lúc nào là không nhớ Vân Chi Lâm, vừa hoàn thành xong công việc anh đã vội ngồi xe trở về Cố gia thăm cô.

Chỉ cần nhìn thấy cô trong tầm mắt, nội tâm anh lúc này mới nhẹ nhàng hơn đôi chút, cô giống như môt liều thuốc an thần, chỉ khi ở gần cô anh mới có cảm giác yên bình và thoải mái.

"Ưm." Trong cơn mơ, Vân Chi Lâm vô thức níu lấy cánh tay của anh ôm lấy, tựa như đã thân thiết rất lâu.

"Đúng là muốn khiến người ta phạm tội!" Cố Trạch Thần cười nói, trong lòng không biết có bao nhiêu là phấn khích.

...

...

Mặt trời lên cao xua đi màn đêm tĩnh mịch, ánh sáng ấm áp chiếu rọi, len lỏi qua những nhánh cây xuyên vào cửa kính.

Vân Chi Lâm nằm trên giường nhíu mày khó chịu, cô dụi dụi mắt nhưng vẫn không có ý định tỉnh giấc. Hôm nay dù sao cũng là cuối tuần, cô muốn ngủ thêm chút nữa, cả tuần làm việc cũng đừ cả người rồi.

Trong tình trạng không ý thức được thân thể đang làm gì, Vân Chi Lâm choàng tay ôm lấy thứ gì đó trong tầm với. "Ưm, cái gối này hôm nay sao lạ vậy nhỉ?" Cô lười biếng thì thầm trong miệng.

Sự tò mò thôi thúc lí trí, Vân Chi Lâm vô tư vuốt ve chiếc gối ôm trong tưởng tượng. "Gối sao lại cứng thế này?"

Cố Trạch Thần cũng vì hành động vô tư của cô mà tỉnh dậy, anh chống tay nhìn xuống phía dưới, cơ bụng của anh lại đang bị cô nhóc này chiếm tiện nghi.

"Thế nào, sờ có thấy đã tay không?" Cuối cùng vì cơn bốc hỏa sắp dâng lên, Cố Trạch Thần bắt lấy cánh tay háo sắc của cô lại.

"Hả, cái giọng nói này sao nghe quen quen vậy?" Vân Chi Lâm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô khó hiểu thều thào vài tiếng, ngữ khí lộ rõ sự khó chịu.

"Khoan đã." Lúc này chợt nhận ra có cái gì đó sai sai ở đây, cô mở to mắt ra tỉnh hẳn cả ngủ. "Cố Trạch Thần? Anh, anh, anh về khi nào vậy? Còn nữa, sao anh lại nằm trong phòng em?" Cô bật dậy như một cái lò xo, cơ thể tự động lùi về sau giữ khoảng cách với anh.

Cố Trạch Thần nháy mắt nhìn cô, anh bình thản trả lời. "Anh về từ đêm qua, sợ làm em thức giấc nên không có gọi em dậy. Vả lại đây là phòng ngủ của vợ anh, sao anh không thể ở đây?"

"Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn!" Vân Chi Lâm lớn giọng phản bác. "Sao anh có thể tùy tiện như vậy chứ?"

"Khụ." Cố Trạch Thần cũng ngồi dậy, anh hướng mắt nhìn về phía bầu ngực căng tròn đang lấp ló sau lớp váy ngủ của cô, rồi đỏ mặt đưa tay lên miệng vờ ho một tiếng. "Tuổi thì có lẽ vẫn chưa, nhưng cơ thể của em trưởng thành khá tốt đấy!"

Vân Chi Lâm tròn mắt nhìn anh, lúc này cô mới nhận ra chiếc váy ngủ mỏng manh này đang bán đứng mình. Cô thẹn đến nỗi mặt đỏ như gấc, liền đưa tay ôm lấy ngực bảo vệ bản thân.

"Cái đồ lưu manh, anh nhìn đi đâu vậy hả?" Sau tiếng la hét hãi hùng của Vân Chi Lâm, một cái tát cũng theo đó hướng về khuôn mặt Cố Trạch Thần.

"Bốp."

_____🪷 To Be Continued 🪷_____