Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 32: Đã nhận được phần thưởng



Ngồi trên bàn ăn sáng, Cố Trạch Thần vẫn một thân quân phục uy nghiêm, nhưng khuôn mặt điển trai in hằn dấu năm ngón tay rõ mồn một.

Người hầu trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này liền không nhịn được mà cười khúc khích, đứng trước sự xấu hổ này, khoé môi của anh khẽ giật giật.

Vân Chi Lâm ngồi bên cạnh vẫn chưa hết tức giận, cô phụng phịu xả cơn tức lên đĩa thức ăn, giống như mèo nhỏ đang giận dỗi.

Mẹ Cố ngồi đối diện cũng chỉ biết cười trừ, chuyện này bà ấy cũng không bênh con trai được, ai bảo anh hết chuyện làm lại đi chọc giận cô.

"À, nếu Thần về rồi thì hôm nay con ở cùng Lâm Lâm đi, hai đứa cũng nên bồi dưỡng thêm tình cảm. Lát nữa mẹ có hẹn với một vài người bạn, đêm nay sẽ về trễ một chút." Mẹ Cố vì muốn cho hai người sự riêng tư, nên đã rủ bạn bè đi dạo phố.

"Vâng, mẹ đi chơi vui vẻ!" Cố Trạch Thần thích thú đáp, anh mong còn không kịp nữa là, ngày hôm nay anh chỉ muốn ở cùng cô vợ nhỏ của mình.

Chỉ có Vân Chi Lâm là không vui. "Vâng, mẹ đi cẩn thận!"

Lúc này mẹ Cố nhìn sang con trai, bà ấy nháy mắt ra hiệu với anh, ý muốn anh tranh thủ dỗ dành con dâu cho bà ấy.

Chỉ thấy Cố Trạch Thần vui vẻ gật đầu, đương nhiên là anh phải dỗ dành cô rồi, cô không vui thì anh cũng không thoải mái.

"..."

"Brừm." Xe nhanh chóng đưa mẹ Cố rời khỏi Cố gia sau bữa sáng, để lại hai người Cố Trạch Thần và Vân Chi Lâm.

Không còn việc gì nữa, Vân Chi Lâm hôm nay cũng không có ý định ra ngoài, cô xoay người tính toán trở về phòng làm việc.

"Bộp." Nhưng cô vừa bước được vài bước, đã bị Cố Trạch Thần nhanh chóng chặn lại, anh ép cô sát vào vách tường phía sau.

"Có muốn ra ngoài chơi không, anh đưa em đi?"

"Không muốn!" Cô ghét bỏ đáp

"Nhưng anh muốn! Nếu tức giận như vậy thì xài hết tiền của anh đi, em muốn mua gì làm gì đều được, miễn là em không tức giận nữa!" Cố Trạch Thần nghiêm túc đề nghị.

"Ai muốn xài tiền của anh chứ?" Vân Chi Lâm mím môi, cô xoay mặt đi chỗ khác.

"Vẫn là anh muốn!" Không để cô tiếp tục từ chối, Cố Trạch Thần nhanh chóng ôm lấy cô bế lên, động tác dứt khoát đặt cô ngồi vào xe của mình.

Vân Chi Lâm có giãy giụa thế nào cũng bất lực trước sức mạnh của anh, chớp mắt cô đã thấy bản thân ngồi ngay ngắn trên ghế xe.

"Rầm." Cố Trạch Thần ngồi vào ghế lái, anh nhanh chóng đóng mạnh cửa lại, rồi khởi động xe chạy đi, không để cô có cơ hội bỏ trốn.

Vân Chi Lâm cũng không còn gì để nói, cô ngồi tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nghĩ ngày hôm nay trời đẹp như vậy, ra ngoài hít thở cũng không tồi.

Cố Trạch Thần lén liếc nhìn cô qua kính, anh hài lòng mỉm cười, đến lúc tạo bất ngờ cho cô vợ bé nhỏ của anh rồi.

Xe thong dong chạy trên đường, chẳng bao lâu đã đến một con đường lớn sầm uất, nơi này có rất nhiều cửa hàng thời trang nổi tiếng, người qua lại cũng đông đúc.

Nếu như Vân Chi Lâm có thể sở hữu một cửa ở đây, thì thương hiệu của cô chắc chắn sẽ có nhiều người biết đến hơn nữa. Trong lòng cô dâng lên chút ghen tị, càng thôi thúc ý chí của cô nhiều hơn nữa.

"Két." Đúng lúc Cố Trạch Thần dừng xe lại trước một căn nhà lớn vừa xây xong vẫn còn đang khoá cửa, mặt bằng như thế này giá cả chắc chắn không hề rẻ.

"Này, anh đưa em đến đây làm gì?" Vân Chi Lâm trên mặt xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn, cô thắc mắc.

"Tặng quà cho em!" Cố Trạch Thần nhàn nhã trả lời. Rồi anh từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khoá, cẩn thận đặt nó vào tay cô.

Vân Chi Lâm ngơ ngác, cô nhìn chìa khóa trong tay rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh. "Cái này..."

"Mau mở ra xem thử đi!" Cố Trạch Thần nháy mắt ra hiệu cho cô.

Vân Chi Lâm trong lòng như có gì thôi thúc, cô chậm rãi tiến đến gần dùng chìa khoá mở cửa ra. Ngay khi cánh cửa vừa được đẩy ra, bên trong là một không gian rộng rãi, rất phù hợp để trở thành một cửa hàng thời trang.

"Em thấy thế nào, có thích không? Anh nghĩ là thương hiệu của em đang phát triển, cho nên rất cần một cửa hàng thế này, vậy nên anh liền cho người mua một cái!" Cố Trạch Thần thản nhiên lên tiếng, số tiền khổng lồ mà anh bỏ ra chẳng đáng là bao, miễn là cô gái nhỏ nhà anh yêu thích.

Vân Chi Lâm đôi mắt rưng rưng, cô không ngờ Cố Trạch Thần lại quan tâm đến cô nhiều như vậy. Anh giống như có đọc tâm thuật, mọi suy nghĩ của cô đều bị anh nhìn thấu.

Nơi này so với thứ mà cô mong muốn còn to lớn hơn nhiều, có thể trưng bày sản phẩm của cô ở đây thì chắc chắn thương hiệu của cô sẽ được nhiều người biết đến. Vị trí trung tâm này không biết có bao nhiêu người mong muốn, cô vui muốn khóc luôn rồi.

"Cảm động không? Hôn anh một cái đi, anh muốn nhận phần thưởng!" Trông thấy cô sững sờ, Cố Trạch Thần cố tình đưa sát khuôn mặt mình đến gần cô, tay chỉ chỉ vào gò má muốn nhận khen thưởng.

"Nơi này cần rất nhiều tiền để mua đúng không?" Vân Chi Lâm nghẹn giọng hỏi anh.

"Không đắt, tiền của anh nhiều lắm!" Cố Trạch Thần lắc lắc đầu, tiền của anh thật sự rất nhiều, dư giả để cô sống một cuộc sống sang chảnh mà chẳng cần phải làm gì.

Vân Chi Lâm im lặng, cô cẩn thận nhìn ngắm một vòng. Một vài phút sau, cô mới ngẩng đầu lên, kiểng chân cao một chút. "Cố Trạch Thần, cảm ơn anh!" Lời nói vừa ra khỏi đầu môi, cô cũng nhẹ nhàng hôn lên gò má anh một cái.

"Chụt." Âm thanh rõ ràng nhẹ nhàng như thế, nhưng lại làm trái tim Cố Trạch Thần đập nhanh một cách mãnh liệt, anh có thể cảm nhận được sự chân thành qua nụ hôn của cô, ngay khi vừa chạm vào gò má anh.

Lúc này anh hào hứng bật cười như một chàng ngốc. "Đã nhận được phần thưởng, cảm ơn vợ nhỏ!" Tiếp đến anh lại chủ động hôn lên trán cô đáp lại.

Vân Chi Lâm không hề tránh né hay có ý phản kháng, cô ngược lại ngoan ngoãn nhắm mắt tận hưởng sự dịu dàng của anh dành cho mình.

Không phải bởi vì Cố Trạch Thần đã mua cửa hàng này cho cô, mà bởi vì tất cả những gì anh làm đều xuất phát từ trái tim mình, luôn đặt cô ở vị trí đặc biệt trong trái tim anh.

Mặc kệ sau này sẽ thế nào, Vân Chi Lâm hiện tại đã có cảm giác với anh, cô không thể ngăn bản thân muốn ở bên anh nhiều hơn.

_____🏵️ To Be Continued 🏵️_____