Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 36: Quấy rối



Sau khi mất trí nhớ, người mà Mạc Sương sợ phải đối mặt nhất không phải là ba, mà là em họ Mạc Thẩm Văn từ 9 tuổi đột nhiên biến thành 16 tuổi.

Khi cô sống chung với người vợ Trác Vi Lan chưa từng gặp mặt thì vô cùng tò mò và ngạc nhiên mừng rỡ, cũng trở nên càng nghiêm túc hơn, tuy dáng vẻ của ba không thay đổi nhiều nhưng cô cũng rất nghi ngờ, cô cũng không tiếp xúc nhiều với dì, nên nghe theo dặn dò của Trác Vi Lan, là cố gắng hết sức để cách xa và đề phòng.

Còn về Mạc Thẩm Văn, Mạc Sương cảm thấy bất lực sâu sắc, có một cảm giác buồn bực không thể nói thành lời.

Sao đứa bé đáng yêu trong trí nhớ của cô lại biến thành cô gái trưởng thành sớm 16 tuổi phản nghịch?

Dưới sự ảnh hưởng của tai nạn xe cộ nên Mạc Sương cho là mình chỉ có 18 tuổi, "khoảng cách tuổi tác" với Mạc Thẩm Văn đã từ 9 tuổi giảm thành 2 tuổi một cách khó hiểu, thậm chí còn không bằng một người em họ với trí nhớ hoàn chỉnh mà cô ta càng hiểu rõ về người bên cạnh.

Bây giờ, Mạc Thẩm Văn dễ dàng nhìn thấu sự mất trí nhớ của cô.

Mạc Sương không bất ngờ, lẳng lặng nhìn em họ ở trước mặt, suy tính nên đối phó thế nào.

Tiếp tục giấu giếm? Mạc Thẩm Văn thông minh như vậy, tùy tiện nhắc đến mấy vấn đề là có thể vạch trần bảy năm trí nhớ trống rỗng của cô. Trực tiếp thẳng thắn? Suy nghĩ của Mạc Thẩm Văn khiến người khác không thể đoán ra, lại là con gái của dì, lỡ như cũng có tâm tư xấu gì đó lật mặt công kích cô...

Mạc Sương khó xử, liếc nhìn Mạc Thẩm Văn đặt sách bài tập xuống.

Từ trên ghế đứng lên, Mạc Thẩm Văn không đến gần cô, lượn quanh đi tới khóa cửa phòng lại.

"Em sẽ không nói ra đâu, chị cũng không cần nói thật với em." Mạc Thẩm Văn mở miệng trước: "Em không có hứng thú với những chuyện này, chỉ muốn nói cho chị biết cậu không phải một người giám hộ tốt."

Mạc Sương yên lặng, bình tĩnh nhìn Mạc Thẩm Văn.

Xoay người lại, Mạc Thẩm Văn mỉm cười, ngón tay chạm vào nắm cửa gõ liên tục, tiết tấu nhanh nhẹn: "Em cảm thấy chị mới là một người giám hộ tốt."

Mạc Sương hiểu rồi.

Bất kể sau này như thế nào, điều bây giờ Mạc Thẩm Văn quan tâm nhất, chỉ là hai tháng này có thể ở đâu mà thôi.

Hai tháng dài như vậy, Mạc Sương có đủ tự tin để khôi phục lại trí nhớ của mình, nhưng Mạc Thẩm Văn không thể nhịn được một ngày sống chung với cậu bà ba mẹ, vội vàng muốn tìm một chỗ ở tạm thời.

Mạc Sương ý thức được trong tay có thứ để thương lượng, hơi an tâm, cô hỏi chuyện mà mình cảm thấy hứng thú nhất: "Mua hung thủ giết vợ là chuyện thế nào?"

Mạc Thẩm Văn ngồi về chỗ cũ, vừa chơi bút, vừa thờ ơ nói sự thật của quá khứ khiến người khác kinh ngạc: "Em vô tình nghe được cậu gọi điện thoại, ông ấy nói chuyện đã bị chị phát hiện, tạm thời gác lại. Em nghe một lúc, đoán được là điều tra người bịt đầu mối, cảm thấy khá vui, trở về phòng gọi điện thoại hỏi chị, chị..."

Nói tới chỗ này, Mạc Thẩm Văn ngừng lại một lát, trông cô ta muốn nói lại thôi.

Mạc Sương đặt mình vào tình huống lúc đó, đoán được tiếp theo: "Tôi bảo em giữ bí mật, đúng không?"

"Đúng." Mạc Thẩm Văn hừ nhẹ một tiếng: "Vậy mà lại không xem em như trẻ con mà lừa gạt."

Mạc Sương không nói vấn đề này nữa, tự mình truy hỏi: "Người gọi điện thoại có phải là công ty Diệu Vinh không?"

Mạc Thẩm Văn nhún vai: "Không biết, chị không xem em như trẻ con, cũng không xem em là người lớn, sao em có thể nói ra chuyện quan trọng như vậy."

"Ừ." Mạc Sương lên tiếng đáp lại bày tỏ đã nghe thấy.

"Chị họ." Mạc Thẩm Văn ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng là một người đang ở trong tình thế bất lợi, nhưng ánh mắt kiên định sáng ngời lại khiến cả người cô toát ra khí thế nếu không đạt được mục thì thề không bỏ qua, không hề thua kém người khác: "Chị có thể để ở lại đây hai tháng được không? Em đảm bảo mỗi ngày sẽ mua bữa sáng cho hai người ăn."

Mạc Sương liếc nhìn những ghi chú trên sách bài tập của Mạc Thẩm Văn, có đủ loại đánh dấu rất chỉnh tề, trông giống như một học sinh giỏi ham học và nghiêm túc, cô nghĩ đến lời của dì Phương nói về hành vi xấu xa "Dì đòi tiền nên muốn đến trường", không khỏi thở dài, cô xoa ấn đường rồi nói một lời chắc chắn: "Không cần, em học tập cho giỏi là được."

"Chị đồng ý sao?" Đôi mắt của Mạc Thẩm Văn sáng lên.

"Tôi đi khuyên Vi Lan." Mạc Sương mím môi: "Em ấy dễ mềm lòng, sẽ thỏa hiệp."

Mạc Thẩm Văn híp mắt: "Đầu của chị quả nhiên là bị đụng hư rồi."

Mạc Sương không tức giận, cười hỏi: "Tại sao lại nói như vậy."

"Sợ vợ." Mạc Thẩm Văn hừ một tiếng, dùng giọng điệu khinh thường: "Nếu là trước kia, chuyện lớn như thế này thì đâu đến lượt Trác Vi Lan nói xen vào, một mình chị đã có thể quyết định."

Đúng lúc tìm được nơi để đi vào, Mạc Sương không từ bỏ, bình tĩnh hòa nhã khuyên nhủ mấy câu: "Thẩm Văn, nếu em muốn ở lại đây, sống chung với Vi Lan thì em nhất định phải khách sáo một chút, đừng hở ra là tranh cãi."

Mạc Thẩm Văn không vui, nắm bút nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị ấy cũng không khách sáo với em mà..."

Trong lòng Mạc Sương biết hôm qua Trác Vi Lan mắng chửi người là không thích hợp, cô không thể nào giãi bày, suy nghĩ một lát thì quyết định nói chuyện với tư cách là trưởng bối, ngay cả vợ cũng đánh năm mươi đại bản*: "Tính tình của em ấy nóng nảy, nên khi tức giận sẽ nói chuyện không đúng, nhưng thái độ của em khi đối mặt với sự quan tâm của người nhà cũng có vấn đề không phải sao?"

*Có nghĩa là đối xử như nhau hoặc không phân biệt trách nhiệm và để cả hai bên cùng chia sẻ trách nhiệm.

"Biết rồi!" Mạc Thẩm Văn kéo giọng trả lời: "Em sẽ nhường chị ấy, được chưa!"

Mạc Sương thấy Mạc Thẩm Văn gào đến mức mặt đỏ tía tai, dở khóc dở cười, cô gái nhỏ trong thời kỳ phản nghịch cuối cùng cũng nể mặt, chấp nhận "Nhường": "Được rồi, em làm bài tập đi, buổi chiều tôi sẽ bảo Bác Trương đưa em đến trường."

"Không cần, buổi chiều là tiết thể dục và tự học." Mạc Thẩm Văn lại cầm sách bài tập lên, nhẹ nhàng linh hoạt xoay bút, cười híp mắt lộ ra một chút đắc ý, giống như vị tướng quân trẻ tuổi vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, còn giao nhiệm vụ cho cô: "Chị đừng quan tâm đến em, đến công ty ăn cơm trưa với Trác Vi Lan đi."

Mạc Sương cau mày: "Em..."

"Tối hôm qua... Trước khi hai người xuống lầu thì ở trong phòng làm gì?" Mạc Thẩm Văn chớp mắt.

"Thẩm Văn." Mạc Sương thu lại nụ cười nghiêm mặt: "Không nên dùng giọng điệu ăn nói đưa đẩy này để nói chuyện."

Mạc Thẩm Văn lại chế nhạo cô: "Sao chị lại đơn thuần như vậy, đùa giỡn một chút cũng không biết..."

"Làm bài tập." Mạc Sương quyết định không nói nhảm với Mạc Thẩm Văn, gõ bàn mặt bàn đọc sách, dùng biểu cảm nghiêm túc nhất để nhìn Mạc Thẩm Văn.

Mạc Thẩm Văn lơ đễnh, cúi đầu xuống lẩm bẩm một câu."Giả vờ đứng đắn."

"..."

Mạc Sương cảm thấy cảm giác thất vọng sâu sắc lại nhảy lên dọc theo sống lưng của cô, nặng trĩu, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô, đè ép khiến cô mệt mỏi đến mức không chịu nổi, không có cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực làm một người trưởng bối ở trước mặt Mạc Thẩm Văn.

Nguyên nhân cơ bản, vẫn là cô không có cách nào thay đổi được trên lập trường 25 tuổi, nếu dựa vào trí nhớ 18 tuổi mới trưởng thành thì khó mà đối đầu với sự thông minh của đứa trẻ nghịch ngợm 16 tuổi.

Mạc Sương định xuống lầu để yên tĩnh một lúc.

Lúc cô đi ra ngoài cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Mạc Thẩm Văn, dừng lại ở trên hành lang một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng vang khóa cửa lại của Mạc Thẩm Văn.

Mạc Sương khó hiểu cảm thấy dễ chịu.

Cô đi xuống lầu, vừa xuống cầu thang đã thấy dì Phương nghênh đón.

"Sao vậy?" Trong tay Dì Phương còn cầm một cây hành, vội vàng hỏi: "Thẩm Văn có ổn không?"

Mạc Sương thấy dì Phương quan tâm đến Mạc Thẩm Văn như vậy, trong lòng ấm áp: "Rất tốt, đang ở trên lầu làm bài tập."

"Vậy thì tốt..." Dì Phương thở phào.

"Dì Phương, khi dì đến trường thì gặp phải dì sao?"

"Đúng vậy, sáng nay Tiểu Mạn nhà tôi bị nôn không thoải mái, nên tôi đi đưa cháo cho nó. " Dì Phương nói đến chuyện này, lại bắt đầu lo lắng: "Thẩm Văn cãi nhau với mẹ nó ở cổng trường, rất khó coi..."

"Sau đó dì dẫn em ấy về sao?"

"Thẩm Văn đi theo tôi trở về." Dì Phương nói đến chỗ này thì yếu ớt hỏi: "Mạc tổng, Thẩm Văn nói với tôi là cô cho người đi đón nó, tôi thấy dáng vẻ của mẹ nó rất hung dữ, nên tôi đã nói dối theo, thật sự rất xin lỗi."

Mạc Sương lắc đầu: "Không sao, dì làm rất đúng."

Dì Phương lập tức vui vẻ ra mặt: "Tôi cũng biết cô hiểu lý lẽ."

"Đúng rồi, con gái dì học cùng lớp với Thẩm Văn sao." Mạc Sương hỏi thêm một câu: "Buổi chiều là tiết thể dục và tự học sao?"

Cô không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời, nhưng dì Phương lại biết rất rõ: "Đúng vậy, cho nên Tiểu Mạn không để tôi đón về nhà, nói là buổi chiều ngủ một giấc ở ký túc xá là được."

"Oh, cảm ơn." Mạc Sương an tâm: "Dì bắt đầu nấu cơm sao?"

Dì Phương cười đáp: "Chuẩn bị nấu chút cháo gà. Mọi người muốn ăn cơm lúc nào? Tôi sẽ chuẩn bị trước một tiếng, ăn nhân lúc còn nóng sẽ ngon hơn bật bàn nhiệt."

"Bây giờ mới 9 giờ, trước tiên cứ đợi một lát đi." Mạc Sương cũng không chắc chắn, dặn dò dì Phương xong thì đi lên lầu đến phòng ngủ chính, gọi điện thoại cho Trác Vi Lan.

Điều khiến cô bất ngờ là điện thoại được nối máy vang lên hai giây, thì đã bị Trác Vi Lan tắt máy.

Mạc Sương nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhíu mày, không từ bỏ gọi lại một lần nữa.

Lúc này Trác Vi Lan đã tắt máy trong một giây.

Đang họp? Đang sửa bản thảo? Hay là... Đang tức giận?

Trong lòng Mạc Sương không chắc chắn, cẩn thận gửi tin nhắn hỏi: "Vi Lan, em đang làm gì?"

Trác Vi Lan nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho cô.

"Đang cãi nhau."

Cãi nhau? Mạc Sương nhìn thấy từ ngữ này, cảm thấy có dự cảm chẳng lành: "Với ai?"

Lần này cách hai phút Trác Vi Lan mới trả lời, tin nhắn kỹ càng tỉ mỉ rất nhiều, gửi hai tin liên tiếp.

"Dì tới công ty đòi lại tiền đặt cọc."

"Chị đừng tới đây, một mình em có thể giải quyết được!"

——

Mạc Sương không tới, Trác Vi Lan tiết kiệm được thời gian nhàm chán dính lấy nhau trước lúc chia tay, nên đã đến công ty sớm hơn một chút.

Nàng thấy phòng làm việc trống không, có ảo giác "Mình thật chăm chỉ" khó mà giải thích được, nàng chào hỏi với đồng nghiệp, đến phòng giải khát đổ nước, ngồi vào trước bàn đã bắt đầu cần cù chăm chỉ làm việc.

Điều đầu tiên Trác Vi Lan phải xử lý, là tờ đơn định chế* không rõ ràng.

*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.

Mạc Sương trở thành khách hàng mới, không tính là chuyện xấu, nhưng cũng còn rất xa mới có thể nói được một chữ tốt. Giai đoạn trước, nàng có thể hẹn gặp mặt nói chuyện ở công ty, giai đoạn sau đợi khi bản thảo thiết kế và cả thành phẩm được ra mắt, Mạc Sương với tư cách là một khách hàng, lại kiên trì không xuất hiện cũng hơi quá kỳ lạ.

Trác Vi Lan có ít kinh nghiệm, hai lần tham gia định chế đều là do sự đề cử của các khách hàng không rõ ràng, nàng cân nhắc đến sự thật Mạc Sương lấy thân phận khách hàng xuất hiện ở công ty, không biết nên xử lý như thế nào mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định nhờ giám đốc Dư Chỉ giúp đỡ.

Nhưng, nàng không thể tay không đi tìm giám đốc.

Thiết kế lần trước của Trác Vi Lan đã bị đánh lừa, nên không cùng tần số với các đồng nghiệp đang gấp rút thảo luận về việc sửa đổi, nhiệm vụ định chế lần này, đã bàn bạc được một nửa với dì lại vô duyên vô cứ thay đổi người, ngoại trừ chuyện mọi người đều biết nàng bị mắng ở phòng tiếp khách ra, thì không hề có tiến triển công việc.

Nói cách khác, khoảng thời gian này nàng không làm được chuyện gì có ích, lại còn định chạy đến trước mặt giám đốc gây thêm phiền phức.

Mặt của Trác Vi Lan không dày đến mức độ đó.

Nàng thở dài, mở tập tài liệu ra chuẩn bị sửa quá trình trao đổi của dì, lại bịa đặt ý kiến thay Mạc Sương, để cho quá trình trao đổi của khách hàng được phản ánh rõ ràng trong tài liệu.

Nghĩ là nghĩ như vậy, Trác Vi Lan kết luận không có vấn đề gì với câu chuyện tự thuật dong dài khiến người khác kinh ngạc của dì, nhưng đến khi bịa ra, lại không biết bắt đầu ra sao.

Bạn học Mạc Sương 18 tuổi sẽ nghĩ như thế nào?

Biết rõ phải bịa ra, biết rõ đến lúc đó nhất định phải sửa đổi, nhưng Trác Vi Lan vẫn cảm thấy khó khăn, nhàm chán bắt đầu suy nghĩ mơ hồ—— Dường như sau khi Mạc Sương mất trí nhớ vẫn thích màu sắc trang nhã như đen trắng xám tro, nhưng không vì thế mà chán ghét những thứ dễ thương, nếu như thiết kế nhẫn cưới một lần nữa, thì cô có bằng lòng để nàng thêm những chi tiết xinh đẹp cầu kỳ hay không...

Trác Vi Lan nhìn nhẫn cưới đơn giản trang nhã ở trên tay, nhìn được thì nhìn được, nhưng trông nó vô cùng đơn giản trang nhã, ý nghĩa giống như đã nhảy qua tình yêu cuồng nhiệt của thanh xuân mà tiến thẳng tới đã kết hôn nhiều năm.

Mà cuộc hôn nhân của bọn họ, độ tiến triển từ ngọt ngào ân ái đến tương kính như tân* cũng là rất nhanh.

*là vợ chồng luôn cư xử, tôn trọng nhau như khách.

Trác Vi Lan càng nhìn càng không vừa mắt với chiếc nhẫn trên tay, cộng thêm chuyện Mạc Sương mất trí nhớ, nàng luôn cảm thấy nên đổi một chiếc nhẫn mới để may mắn, mím môi, vẽ ra ý nghĩ lúc đầu về thiết kế nhẫn cưới.

Các đồng nghiệp lần lượt tới, khiến trong phòng làm việc dần dần tràn đầy tiếng mọi người nói chuyện.

Trác Vi Lan không uống nước và tán gẫu trước khi bắt đầu tập trung tinh thần làm việc chính thức như những người khác, mà chỉ gõ chữ trên máy tính.

"Vi Lan?" Đàm Thiều Thi kinh ngạc: "Sao hôm nay tới sớm như vậy?"

Trác Vi Lan quay đầu, mỉm cười với Đàm Thiều Thi: "Muốn nhanh chóng đưa ra kế hoạch."

"Thật không?" Đàm Thiều Thi cau mày.

Trác Vi Lan cảm thấy không đúng: "Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tốt hơn hết là cậu nên giao tiếp với khách hàng rồi mới nghĩ đến chuyện đó." Đàm Thiều Thi cười gượng: "Người khách hàng kia trông rất khó nói chuyện, có thể rất hay thay đổi."

"À... Thật ra thì khách hàng đã đổi người rồi." Trác Vi Lan cảm thấy giữa bạn bè thì không có gì để giấu giếm, kéo Đàm Thiều Thi nhỏ giọng nói.

Đàm Thiều Thi giật mình: "Cái gì! Cậu mau đi nói rõ ràng với giám đốc đi!"

"Hả?" Trác Vi Lan ngây ngốc bị đẩy đi ra hai bước: "Giám đốc tới rồi sao? Mình in xong kế hoạch thì sẽ đi..."

"Tới rồi, đi nhanh đi!"

Trác Vi Lan thấy Đàm Thiều Thi kích động như vậy, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng từ sự tín nhiệm với bạn thân nên vẫn là cầm bản thảo lên đi tới phòng làm việc của giám đốc—— Đàm Thiều Thi nói như vậy nhất định là có lý do, nàng không có kinh nghiệm gì, tốt hơn hết vẫn nên nghe theo.

"Mời vào." Dư Chỉ giống như là đang chờ nàng vậy: "Chào buổi sáng."

Trác Vi Lan khóa cửa lại, hắng giọng nói: "Giám đốc, lần này khách hàng định chế có chút thay đổi..."

"Tôi biết, Mạc phu nhân đã gọi điện thoại nói với tôi rồi."

"Cái gì?" Trác Vi Lan sững sờ: "Mạc Sương gọi điện thoại cho chị sao?"

Lúc này đến lượt Dư Chỉ kinh ngạc: "Mạc Sương?"

"Chị nói Mạc phu nhân..." Trác Vi Lan phản ứng kịp: "Có phải là Mạc Dung Nghiên không?"

Dư Chỉ gật đầu: "Bà ta vừa rồi gọi điện thoại hẹn trước với tôi, nói không liên lạc được với em, nên 9 giờ rưỡi muốn tới gặp mặt nói chuyện."

Trác Vi Lan vội vàng nhìn đồng hồ, 9 giờ 07 phút, nếu dựa theo cách nói chín giờ rưỡi, sợ rằng không qua mấy phút nữa là có thể thấy dì xuất hiện ở công ty với dáng vẻ nghênh ngang với tư cách là khách hàng rồi.

"Giám đốc, thật ra thì khách hàng định chế đã đổi người." Nàng cắn răng, lược bỏ câu gián tiếp "Tôi làm việc rồi" mà nói thẳng vào vấn đề chính: "Hôm qua tôi nhận được thông báo, nên chưa kịp nói với chị."

"Đổi thành Mạc Sương?"

" Đúng vậy."

"Đã sửa lại hợp đồng rồi sao?"

"..." Trác Vi Lan sững sờ: "Sửa thế nào?"

Đúng như trong dự đoán của Dư Chỉ, nên không phản ứng quá lớn với câu hỏi ngớ ngẩn của nàng, kiên nhẫn giải đáp: "Ký hợp đồng định chế là tên của Mạc Dung Nghiên, nếu như muốn đổi khách hàng, phải ký lại hợp đồng lần nữa."

Trác Vi Lan không nghĩ tới quy trình này, khó xử: "Tôi cũng không biết, nhưng Mạc Sương đã hỏi người trả tiền... Người trả tiền đã đồng ý, cho dù dì kiên trì cũng sẽ không thể trả phí sau này."

"Nhưng bây giờ bà ta vẫn là khách hàng danh chính ngôn thuận đúng không?" Dư Chỉ thở dài: "Như vậy đi, em mau liên lạc với Mạc Sương, xem trên tay cô ấy có hợp đồng không."

Trác Vi Lan vội vàng cảm ơn giám đốc, bước nhanh tìm nơi để gọi điện thoại.

Nhưng nàng vừa ra khỏi cửa phòng làm việc của giám đốc, đã nhìn thấy dì cười híp mắt vẫy tay ở cách đó không xa.

"Vi Lan." Dì giống như là chưa từng trải qua sự khó chịu khi bị đuổi ra khỏi nhà, bước lên phía trước thân thiết muốn kéo cánh tay của nàng.

Trác Vi Lan né người tránh đi, lạnh mặt: "Mạc phu nhân, sao dì lại tới đây."

"Ây da, một ngày không gặp, dì đã nhớ đến không chịu được, quả thực không đợi được đến chín giờ rưỡi." Dì làm như không thấy dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ của nàng, vẫn tiếp tục diễn tiết mục quan hệ tốt: "Phòng tiếp khách ở bên kia đúng không? Ha ha, dì đã nhớ rồi, không cần mọi người đón!"

Trác Vi Lan nhìn dì lắc eo đến phòng tiếp khách, nắm chặt tay lại.

Nhịn nhịn nhịn, đây là phòng làm việc, các đồng nghiệp đều đang nhìn.

Trong lòng Trác Vi Lan lặp đi lặp lại những lời này, miễn cưỡng nhịn xuống, đi theo dì đi tới phòng tiếp khách, vừa đóng cửa đã chỉ vào dì hỏi: "Dì tới làm gì!"

"Hừ." Dì cũng thu lại nụ cười giả tạo: "Cô cho là tôi thích gặp cô à! Bớt nói nhảm, trả tiền đặt cọc lại cho tôi!"

"... Tiền đặt cọc?"

"Không phải công ty của các người đã bảo tôi nộp tiền bắt đầu công việc gì đó sao?" Dì liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: "Bây giờ tôi không muốn định chế nữa, các người mau trả tiền đặt cọc lại cho tôi."

Suy cho cùng đã trải qua một lần, nên Trác Vi Lan đã biết là dì không có tiền tiêu xài nên mới nghĩ cách lấy tiền đặt cọc, nàng hừ một tiếng: "Dì muốn tiền đặt cọc đúng không, được, dì đưa hợp đồng ra, chúng ta sẽ làm theo thủ tục."

Dì lập tức thay đổi sắc mặt: "Hợp đồng?"

"Đúng vậy." Trác Vi Lan biết rõ hôm qua dì ra khỏi nhà họ Mạc chỉ mang theo một bộ quần áo một cái điện thoại, còn cố ý hỏi: "Dì không có mang theo hợp đồng sao?"

Dì cắn răng, chỉ vào mặt mình nói: "Cô mù sao? Tôi là khách VIP của các người, ngay cả bảo vệ dưới lầu cũng nhận ra được, lấy lại tiền đặt cọc thì cần đến hợp đồng làm gì!"

Trác Vi Lan trợn trắng mắt: "Xin lỗi, quy trình hủy bỏ đơn hàng của công ty bọn con nhất định phải có hợp đồng, dì không thể chỉ quét mặt mà không có hợp đồng."

"Cô thì biết cái gì!" Dì tức giận: "Tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của cô!"

Trác Vi Lan nhìn thấy dì muốn xông ra, nàng tiến lên, dang hai cánh tay cản trước cửa: "Tìm lãnh đạo thì cũng như vậy thôi, không có hợp đồng thì không thể bàn chuyện!"

"Trác Vi Lan, cô đừng quá đáng!" Dì biết nếu dây dưa nói chuyện hợp đồng thì bà ta không thể thắng, nên tìm những chuyện khác cãi vã với nàng: "Chuyện hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cô đâu! Cô đuổi tôi ra khỏi nhà còn chưa đủ sao, lại còn bắt cóc con gái của tôi? Có tin tôi đi báo cảnh sát hay không!"

" Được đó! Báo đi! Đúng lúc Thẩm Văn muốn đổi người giám hộ đấy!" Trác Vi Lan nhớ tới Mạc Thẩm Văn đã nói, không cam lòng yếu thế đáp lại.

Nghe được ba chữ người giám hộ, dì lập tức có sức lực, vừa mắng vừa dùng đầu ngón tay chọt vào nàng: "Cô còn mặt mũi để nói sao? Thẩm Văn là con gái của tôi! Nó nên đi theo tôi! Cô bắt cóc nó chính là phạm pháp, là kẻ buôn người!"

Trác Vi Lan liên tục né tránh, nhưng vẫn bị dồn đến cạnh cửa, không thể lùi được nữa nên thân thể đụng vào chốt cửa, sau khi nàng rên lên một tiếng là một trận đau nhói.

Nàng khó chịu đỡ eo cau mày, đau đến rớm nước mắt.

Thấy vậy, dì cười to lên: "Không nói nữa sao!"

Bên tai vọng lại tiếng cười to đáng sợ của dì, đầu của Trác Vi Lan choáng váng, nhất thời không biết nên làm như thế nào mới phải.

Ngay lúc này, Mạc Sương gửi tin nhắn tới.

Trác Vi Lan chuyển ý nghĩ muốn kêu Mạc Sương tới, cầm điện thoại lên muốn đánh chữ.

Dì thấy vậy, lại giễu cợt: "Ây, cứu binh à? Cũng đúng, loại côn trùng hút máu vô dụng như cô, nếu rời khỏi nhà họ Mạc chúng tôi thì cô cũng không là gì cả... Chẳng trách cô lại vội vã hầu hạ Thẩm Văn, nuôi con thay tôi."

Hầu hạ?

Trác Vi Lan ngẩng đầu, thấy dáng vẻ kiêu ngạo xem thường của dì, chợt cảm thấy nếu mình gửi tin nhắn chính là nhận thua, sự tức giận dựa vào đó cũng bộc phát ra ngoài: "Im miệng!"

Lần đầu tiên nàng quát lớn tiếng như vậy, chấn động vang vọng trong phòng tiếp khách.

Dì bị dọa sợ, chưa kịp khép lại nụ cười, ngơ ngác nhìn nàng.

"Không có hợp đồng thì không có tiền đặt cọc!" Trác Vi Lan giơ tay lên, bất chợt đẩy dì trở lại: "Nếu còn ầm ĩ con sẽ báo cảnh sát!"

Dì không ngờ tới nàng sẽ động thủ, nên bị đẩy đến lảo đảo.

Trác Vi Lan dùng sức lực lớn nhất, chậm rãi hít thở sâu không chút dấu vết gửi tin nhắn lại cho Mạc Sương.

Lúc nàng gửi tin nhắn thứ hai, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.

Trác Vi Lan biết bọn họ cãi nhau đã bị nghe thấy một lần, nên người thứ ba bước vào cũng không thành vấn đề, nàng xoay người mở cửa.

Lúc nàng mở cửa thì kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy có thể là mình đã mở không đúng cách.

"Chào buổi sáng." Ba Mạc vô cảm nói với nàng: "Ba có thể vào không?"

Trác Vi Lan thẫn thờ tránh ra, khóe mắt của nàng hiện lên phản ứng càng buồn cười hơn—— sắc mặt của dì trắng bệch, hai chân như nhũn ra, ôm lấy túi run lẩy bẩy tại chỗ, sợ rằng nếu có gió thổi dì sẽ quỳ xuống rồi.

Nàng biết kết quả đã định, bình tĩnh rót ly nước cho ba Mạc và trợ lý, nhân tiện gửi tin nhắn lại cho Mạc Sương.

Ba Mạc nhìn thấy, mỉm cười nói một câu: "Vi Lan, đừng nói với Mạc Sương."

"..." Trác Vi Lan vẫn không thể chữa khỏi sự sợ hãi khi đối mặt với ba vợ đại nhân, gật đầu, gửi hai tin nhắn cho Mạc Sương.

Kết quả hoàn toàn ngược lại.

Trác Vi Lan nhìn ba Mạc uống một ngụm nước cho trơn cổ, khi tâm trạng đã tốt hơn, nàng yếu ớt nói một câu: "Ba, Mạc Sương nói... Chị ấy lập tức tới ngay."

"Cũng được." Ba Mạc nhìn chằm chằm vào người dì đang lo lắng bất an, ra hiệu cho trợ lý cầm tài liệu: "Vi Lan, ở đây có hợp đồng và biên lai chuyển khoản, con có thể đổi đơn đặt hàng định chế thành tên của ba không?"

"Có thể chứ..." Trác Vi Lan nhớ lại có chứng minh mới là ông lớn: "Con sẽ hỏi giúp ba."

"Không cần, để dì con đi làm với trợ lý." Ba Mạc trừng mắt nhìn dì: "Em muốn tiền đặt cọc?"

Dì nào dám gật đầu, giả vờ nghe lời ở trước mặt ba Mạc: "Không muốn, em sẽ đi làm thủ tục."

Ba Mạc hài lòng: "Ừ, em đi làm với tiểu Ngô đi."

Dì nghe theo đi theo trợ lý của ba, Trác Vi Lan mở cửa giúp, muốn đi dẫn đường, nhưng đi ra hai bước lại nghe ba Mạc nói: "Vi Lan, ba có chuyện muốn nói với con."

"Mời ba nói." Trác Vi Lan lập tức dặn dò đồng nghiệp, rồi trở về chỗ cũ.

Ba Mạc chờ cửa của phòng tiếp khách đóng lại, mới cầm ra một tập tài liệu khác thấp giọng nói: "Đây là tài liệu ba tra được từ công ty Diệu Vinh, con xem thử đi, rồi suy nghĩ nên làm sao để nói với Mạc Sương."

Trác Vi Lan vẫn cung kính nhận lấy, thấy trang đầu tiên là lý lịch chi tiết của một người đàn ông lạ mặt, nhíu mày: "Người này là ai..."

"Kẻ chủ mưu hại Mạc Sương."

Trác Vi Lan kinh ngạc, vội vàng nhìn cẩn thận —— trông rất trẻ tuổi, tuổi tác cũng gần bằng ba Mạc, chưa lập gia đình, trông cột nghề nghiệp được viết là không tốt, những việc từng trải lại rất phong phú, làm quản lý cấp cao ở các công ty...

Nàng xem quá cẩn thận, nên không thấy điều quan trọng nhất trong tài liệu, nàng bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một câu chấn động.

"Cũng là người đàn ông năm đó rời đi cùng mẹ của Mạc Sương."