Trước Khi Thi Đại Học, Tôi Làm Giàu Kiến Thức Của Mình

Chương 1: Xếp hạng đếm ngược



Là một học sinh kém, mỗi ngày đều nằm mơ nên thi vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh, là điều không thực tế chút nào. Nhưng nằm mơ cũng là một biện pháp trấn an tinh thần, như vậy học tập cũng nhẹ nhàng hơn.

Thời buổi hòa bình, suy nghĩ đến lực công kích, lực phòng ngự, tốc độ…v…v cũng đều không có việc gì, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được, học tập thì không như vậy.

Điểm, điểm, điểm, đều phải xem trí lực.

Sáng sớm, Trần Nhã Kỳ tỉnh lại, là vì cười mà tỉnh.

“Cười đến choáng váng.” Trần Nhã Kỳ xuống lầu ăn cơm, bị anh ba mình cười chê.



Anh hai Trần Nhã Kỳ, sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã ra nước ngoài du học, tốt nghiệp đại học xong thì vào làm trong công ty gia đình.

Anh ba cô còn đang học đại học, là trường đại học trọng điểm trong nước.



Còn Trần Nhã Kỳ, học kém nhất nhà, theo như những gì anh ba cô nói, được tại ba mẹ bọn họ quá mong muốn có một cô con gái, ba lại uống rượu quá nhiều, mẹ thì là sản phụ cao tuổi, hai người cộng lại mới ra một đứa ngốc thế này.

Ba anh em chỉ có cô là ngốc nhất.

“Nằm mơ thấy được hạng nhất, hiện thực thì là hạng nhất từ dưới đếm lên.” Anh ba Trần Nhã Kỳ cắn một miếng bánh mì, đẩy một hộp sữa tới trước mặt em gái “Uống nhiều một chút cho thông minh.”

“Không phải hạng nhất từ dưới đếm lên, là hạng 23 từ dưới đếm lên.” Trần Nhã Kỳ cắn răng, làm gì đến mức hạng nhất, phía sau cô vẫn còn hơn hai mươi người. Bốn bỏ năm lên, cô chính là trung bình, làm sao lại là tệ nhất được.



“Ban của em, hai mươi lớp, một lớp 50 người, tổng cộng là hơn 1.000 người, hạng 23 từ dưới đếm lên, thì không phải là hạng nhất từ dưới đếm lên trong lớp hay sao?” Anh ba nhướng mày.

“……” Trần Nhã Kỳ tức giận đến ngứa răng, lập tức đứng dậy đuổi đánh anh ba mình.



Ngặt nỗi Trần Nhã Kỳ không chạy nhanh bằng anh, anh ba cô đã cầm bánh mì chạy đi mất.

Ba mẹ không ở nhà, anh hai đi làm từ sớm, anh ba liền bắt nạt cô.

“Hạng chót thì sao chứ, em vẫn còn mỹ mạo!” Trần Nhã Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thể lực không đủ, đuổi không kịp anh ba, ngày nào cũng chỉ biết ức hiếp em gái, không biết xấu hổ.

Trần Nhã Kỳ mở điện thoại di động, gửi một cái tin nhắn trong group “Cục cưng yêu nhất nhà”.

Cục cưng: anh ba bắt nạt con!

Ông già có cháu gái: bắt nó lại.

Bà già có cháu gái: trừ tiền tiêu vặt của nó.

Anh hai: Phát bài thi rồi à?

________

Trần Nhã Kỳ cảm thấy hôm nay không phải là ngày tốt để nói chuyện, anh hai cô đã phá hủy đội hình nói chuyện phiếm tốt nhất.

Cục cưng yêu nhất nhà, đúng vậy, cục cưng này chính là Trần Nhã Kỳ.



Nhà họ Trần chỉ có một đứa cháu gái, được cha mẹ, ông bà nội, cô chú dì dượng yêu chiều trong lòng bàn tay.

Cục cưng lớn lên rất đáng yêu rất xinh đẹp, chỉ là chỉ số thông minh có hơi khiêm tốn, EQ cũng không phải quá cao.

Cục cưng: cái này chẳng phải là do anh hai và anh ba đã giành hết tất cả gen ưu tú đi rồi hay sao, huhuhu.

Anh ba: Chúng ta không phải sinh ba nhé, cảm ơn!

Cục cưng: A, đáng ghét.

Đang lúc Trần Nhã Kỳ dự định đánh chữ bùm bùm, thì tài xế tới gọi cô, “Cô tư, đến giờ đi học rồi.”

“…” Học hành thật đáng ghét, lần nào cũng đối xử tệ bạc với cô, không khác gì mẹ kế, đáng lý ra phải nhẹ nhàng với cô như mối tình đầu, chỉ là mối tình đầu quá mức mông lung, không thể xem rõ được.



Một ngày mới bắt đầu, Trần Nhã Kỳ đeo cặp sách, mặc đồng phục nhà trường, đi vào phòng học. Cô ngồi vào chỗ ở hàng ghế phía sau, lấy một chiếc gương ra soi mặt, ối chà, hôm nay vẫn đẹp quá đi, chờ sau khi vào đại học sẽ đi làm người mẫu, khuấy động giới giải trí mới được.

Nhà có điều kiện như vậy, tài nguyên chuẩn cmnr, ông trời nhất định là đã sắp xếp cho mình vào showbiz.

Với chiều cao này, khuôn mặt non mịn này, làm người mẫu, hoặc là hot girl đều được.

Ông trời đã lấy chỉ số thông minh của cô, tất nhiên phải cho cô sự xinh đẹp.

Nhưng mà Trần Nhã Kỳ không chú ý một nữ sinh khác đang nhìn mình, người này là một cô gái xuyên sách. Cô gái này biết cốt truyện trong tương lai, Trần Nhã Kỳ là nữ chính dạng bình hoa di động, không có chút kỹ năng diễn xuất nào, chẳng qua chỉ là nhà có điều kiện, nam chính sẽ yêu một nữ chính như thế hay sao?



Nếu như nam chính là thành phần trung bình kém trong xã hội từ từ vươn lên, còn có thể nói là vì thích bối cảnh gia đình của Trần Nhã Kỳ, ngặt nỗi bản thân nam chính đã sinh ra trong nhà phú hào. Cô cũng đã từng nghi ngờ bởi vì Nam chính lớn hơn nữ chính tám tuổi, cũng xem như một anh trai già nhà giàu, cho nên mới thích tươi non mọng nước.

Còn cái gì gọi là xử, cái gì gọi là nam chính trước kia chưa từng có phụ nữ….

Rất có thể không phải nam chính không muốn có, mà là tác giả muốn như vậy.

Sau khi Dương Lệ Lệ xuyên sách, trở thành bạn học của Trần Nhã Kỳ, cô ngó trái ngó phải, cũng đều không cảm thấy Trần Nhã Kỳ ưu tú gì cả. Đây không phải chỉ là một học sinh kém, con tốt lót đường sao, bề ngoài xinh đẹp một chút, có tiền một chút căn bản là vô dụng, không thể đứng ở bên cạnh nam chính được.

Trần Nhã Kỳ quay đầu liền thấy Dương Lệ Lệ đang nhìn mình, Trần Nhã Kỳ thè lưỡi với cô, “Đừng sợ, cậu không có diện mạo xinh đẹp xuất sắc, nhưng cậu có thành tích học tập xuất sắc mà.”



Không sai, Dương Lệ Lệ luôn ở trong top 10, chẳng qua là bản thân nguyên chủ đã học giỏi, còn bản thân Dương Lệ Lệ thì đã quên hết tất cả các kiến thức phổ thông từ lâu, cho nên phải một lần nữa học tập điên cuồng.

“……” Người này làm gì có khí chất ưu nhã, nam chính chắc chắn là bị mù rồi, Dương Lệ Lệ quay đầu, những người khác cũng mù rồi.

Trần Nhã Kỳ không hề tức giận vì hành động của Dương Lệ Lệ, cô học kém thì sao, bị các học sinh xuất sắc khinh bỉ thì sao, cái này chỉ là chuyện bình thường thôi mà.

Ai mà không biết trong nhà cô có tiền, họ Trần cũng rất phổ biến, là họ lớn trong thành phố này. Huống hồ trường học cũng có quá nhiều người giàu, đi học có kẻ đưa người đó, đây là mặt bằng chung.

Nếu người khác không biết mình có tiền, thì người ta nịnh nọt mình làm gì, có ích lợi gì đâu chứ...

Đây là những gì mà anh ba Trần Nhã Kỳ đã nói, không cần em có tiền, chỉ cần em đẹp. Điều này là rất nguy hiểm đối với con gái, cô vẫn nên tiếp tục soi gương thôi.

“Gương thần gương thần, mau hiển thị bài thi đi.” Trần Nhã Kỳ duỗi tay chọc chọc vào gương, không muốn về nhà lại nói bài thi bị gió thổi đi mất, người trong nhà sẽ hỏi chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp sẽ ghi điểm rành mạch, xếp hạng cũng rõ ràng.

“Ngu xuẩn!” Dương Lệ Lệ nghe thấy những gì mà Trần Nhã Kỳ vừa nói, âm thầm mắng một câu.

Tiết đầu là tiết văn học… lại bắt đầu bằng ngôn ngữ phiên dịch văn chương, cứ qua mỗi một câu, đều có nhiều lớp ý nghĩa khác nhau, có còn để người ta sống hay không.

Một đề thi sẽ có mấy phần như vậy, làm một câu 5 - 6 điểm, quan trọng là phải xem từ ngữ chính. Nếu đúng từ ngữ chính, là có thể đạt điểm, sai từ này thì không có điểm.

Chuyện chuyền giấy hỏi bài, là chuyện rất thường thấy ở các học sinh kém, còn có cả chuyện xem sách bên ngoài và chơi điện thoại trong giờ học.

Trần Nhã Kỳ dự định lấy iPad của mình ra nhìn xem, cô muốn tìm kiếm tiểu thuyết online chất lượng tốt nhất, mua bản quyền chuyển thể thành phim, diễn vai nữ chính, hahaha!

Thầy giáo dạy văn đã không còn sức lực quản lý đám học sinh kém ngồi ở hàng sau nữa, bây giờ đã là lớp 12 mà bọn họ vẫn còn chưa biết tự giác.

“Hình như giọng thầy hôm nay đặc biệt êm trai nhỉ...” Trần Nhã Kỳ phát hiện mình nhớ rất kỹ những gì thầy nói, rõ ràng mình còn chuẩn bị xem tiểu thuyết sao lại nhớ kỹ như vậy?

Ha ha ha, mình thật là thiên tài, lần này thi cử nhất định sẽ lấy được hạng ba mươi từ dưới đếm lên, chứ không phải là hai mươi ba nữa.

Sự sung sướng trong lòng học sinh kém, những người khác không thể hiểu được.

Nội tâm Trần Nhã Kỳ hoạt động rất nhiều, một cô gái không khác gì bình hoa, ngốc một chút cũng không sao sẽ có cha mẹ và các anh chăm sóc.

“Lớp bên cạnh có một học sinh đẹp trai mới chuyển tới, đi xem không?” Một nữ sinh hơi béo đi đến bên cạnh Trần Nhã Kỳ.

“Đi cùng với cậu để anh ta liếc mắt một cái là chỉ nhìn thấy tớ thôi sao?” Mối quan hệ giữa Trần Nhã Kỳ và Lâm Tô rất tốt, một người vô cùng xinh đẹp, một người có nét trẻ con bụ bẫm, “Nếu vậy ngại lắm.”

“Có gì mà phải ngại chứ, đây là cách tốt nhất để giám định tra nam đấy.” Lâm Tô nghịch ngọn tóc, “Không có cậu ở bên cạnh, làm sao biết được cậu ta trọng sắc hay là trọng nội hàm?”

Phục!

Sở dĩ Trần Nhã Kỳ và Lâm Tô có thể trở thành bạn tốt, chính là vì tính tình hai người rất hợp nhau.

“Nếu vậy thì không được vậy chẳng phải nói rằng tớ rất ngốc hay sao...” Trần Nhã Kỳ suy tư một lát.

“Không sao đâu.” Lâm Tô nhìn về phía ngực Trần Nhã Kỳ, nhìn về phía eo nhỏ, rồi lập tức giơ móng vuốt ra, tập kích eo cô, “Thon thon một tay có thể ôm hết.”

10 phút giải lao qua nhanh, cuối cùng bọn họ cũng không kịp chiêm ngưỡng dung nhan anh chàng đẹp trai lớp kế bên.

Bây giờ đã là lớp 12, thế mà còn có học sinh mới chuyển tới điều này chứng minh trường bọn họ rất tốt. Trần Nhã Kỳ và Lâm Tô đều biết như vậy, dù bọn họ là học sinh kém, nhưng cũng là máy bay chiến đấu trong số học sinh kém, nếu bọn họ học ở trường khác, kiểu gì cũng phải là hạng một trăm từ dưới đếm lên

Buổi chiều chạng vạng về đến nhà, Trần Nhã Kỳ liền phát hiện một anh chàng cực kỳ đẹp trai ở trong nhà mình. Chỉ là khí chất của anh chàng này quá nghiêm túc, Trần Nhã Kỳ quyết định lén lút chạy lên lầu, không quấy rầy khách.

“Chạy đi đâu?” Trần Nhã Kỳ bị anh hai Trần Bách Dục của mình bắt lại.

“Hôm nay không phát bài thi, không cần gia sư đâu.” Trần Nhã Kỳ chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô tội uất ức nhìn anh trai, chỉ sợ anh chàng đẹp trai kia là do anh hai mình mời từ đâu về, “Đừng có nhìn anh, anh không cứu được đâu.”

Trần Nhã Kỳ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ôm đùi Trần Bách Dục, “Anh để cho em vui vẻ vượt qua năm lớp 12 gian nan này đi có được không...”

“……” Trần Bách Dục cũng không biết em gái mình học được động tác này từ đâu, một đại tiểu thư con nhà giàu, mà lại tùy tiện như vậy. Bạn tốt của anh vẫn còn ở chỗ này, em gái cũng không sợ mất mặt, “Đứng lên đi, đừng làm mất mặt.”

“Mất mặt cái gì nữa?! Từ đầu đã không có mặt mũi rồi.” Trần Nhã Kỳ nói, sau đó ngẩng đầu, “Anh hai, em đứng lên anh cho em tiền tiêu vặt nhé?”

“……” Trần Bách Dục rất muốn mắng người.

“Khụ khụ.” Người ngồi ở trên sofa đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Nhã Kỳ còn đang ôm đùi anh mình, đưa một tờ chi phiếu tới trước mặt Trần Nhã Kỳ.

“Một ngàn…” Trần Nhã Kỳ chụp lấy chi phiếu, dụi dụi mắt, “Một ngàn tệ?”

Ối, đây là khinh thường cô đấy, lấy một tờ chi phiếu ra, mà chỉ viết có 1.000 tệ? Không biết cái gì gọi là lãng phí chi phiếu à…

“Ừ.” Cố Mặc Hành gật đầu, “Tiền của tôi đều cho vợ tương lai.”

“Cho nên anh mới bủn xỉn như vậy sao?” Trần Nhã Kỳ mở to hai mắt, nhưng cô vẫn cầm chắc tờ chi phiếu trong tay, ruồi bọ dù nhỏ thì cũng vẫn có thịt, còn có thể để dành trả tiền bản quyền cho các tác giả.

“Được rồi.” Trần Bách Dục vung ngón tay ra búng lên trán em mình, “Đây là bạn của anh Cố Mặc Hành, lúc trước em còn…”

“Cố đại ma vương!” Trần Nhã Kỳ ngạc nhiên, không xong rồi, tên ma vương chỉ số thông minh siêu cao, đã từng nghiền áp vô số cậu ấm cô chiêu kia đã tới rồi. Hắn tới đây, hắn sẽ trở thành kinh thế kỳ tài, hắn là tổng giám đốc bá đạo hào môn, hắn đem theo… chi phiếu giá trị nhỏ tới...

Trần Bách Dục & Cố Mặc Hành:…