Trước Khi Thi Đại Học, Tôi Làm Giàu Kiến Thức Của Mình

Chương 2: Khen thưởng



Cố đại ma vương……

Thật là tốt.

Ngay sau đó, Cố Mặc Hành tước đoạt chi phiếu trong tay Trần Nhã Kỳ đi.

“Vì sao?” Trần Nhã Kỳ trừng to đôi mắt, một chút tiền này đối với hắn ta mà nói không tính là cái gì, vì sao lại tước đoạt của cô?



“Ma Vương thì phải có bộ dạng của Ma Vương chứ.” Cố Mặc Hành tỏ ra nghiêm túc.

“……” Em gái nhà anh! Không, không thể nói em gái anh được, như vậy đối với em gái Cố Mặc Hành là không công bằng. Trần Nhã Kỳ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi, không cho tiền tiêu vặt thì thôi, ai mà thèm...



“Dù sao cũng vẫn phải học với gia sư.” Trần Bách Dục mở miệng.

“Không được, em quyết định thi trường nghề.” Trần Nhã Kỳ cắn răng, học thêm với gia sư gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là làm bài tập. Làm xong rồi lại tiếp tục làm, không ngừng học với gia sư thì cũng có nghĩa là không ngừng làm bài tập.



Là một học sinh dốt, cô sống dễ dàng lắm sao? Học được thì đã rụng tóc hết rồi.

Bây giờ mái tóc của cô vừa dày vừa đen bóng thế này!



Ngày mai, cô nhất định sẽ đi nhuộm đầu bạch kim, xem bọn họ có thể bắt cô học cùng với gia sư nữa hay không.

“Cho dù thi trường nghề cũng phải đạt điểm văn hóa.” Trần Bách Dục thấy em gái nhà mình sợ học như vậy, thật sự cũng hết sức bất lực, rõ ràng là thành tích học tập của mình và em trai đều không tệ...

“Tiền ở trong nhà đều là để trưng hay sao?” Trần Nhã Kỳ không vui, “Mọi người quyên góp cho một trường nào đó, rồi nhét em vào đi.”

“Đừng có đọc tiểu thuyết quá nhiều.” Trần Bách Dục xoa đầu em gái mình, “Tất cả các trường chính quy đều trực thuộc sự quản lý của Bộ Giáo Dục. Nhà chúng ta không có năng lực lớn đến mức thông đến chỗ Bộ Giáo Dục đâu, hay là em ra nước ngoài học?”



Lại nhắc đến chuyện này, là khinh thường thứ tiếng Anh sứt sẹo của cô, Trần Nhã Kỳ liền nghĩ sao mình lại có người anh như vậy...

Cố Mặc Hành nhìn bộ dạng túng quẫn của Trần Nhã Kỳ, cười cười, cô gái nhỏ năm xưa đã trưởng thành rồi, xinh đẹp động lòng người, và vẫn lanh lợi hoạt bát như cũ.

“Cầm đi.” Cố Mặc Hành cuối cùng vẫn trả tờ chi phiếu kia lại cho Trần Nhã Kỳ.

“Cảm ơn anh Cố.” Trần Nhã Kỳ không gọi đại ma vương nữa, mà ngọt ngào gọi anh Cố, “Khi nào tổ chức tiệc mừng em ra trường, sẽ mời anh tới.”



Trần Nhã Kỳ vui vẻ chạy lên lầu, nếu không cô sợ đại ma vương sẽ lấy chi phiếu đi một lần nữa.

Về đến phòng, Trần Nhã Kỳ mở cặp sách, mở ra iPad tiếp tục xem tiểu thuyết, học sinh dốt không muốn làm bài tập.

Hì hì, đừng tưởng cắt đường truyền internet, thì cô sẽ không có cách nào xem tiểu thuyết, vẫn có bảng lưu offline kia mà, chỉ là không thể nạp thẻ tương tác với tiểu thuyết cô hâm mộ thôi.

Lúc trời chạng vạng ba mẹ vẫn còn chưa trở về, Cố Mặc Hành đã đi khỏi từ lâu, anh hai và anh ba của Trần Nhã Kỳ đều có mặt ở nhà. Cô không muốn đi xuống lầu, cho nên một mình trốn ở phòng ăn, lý do chính là cô bé hay sinh viên đại học hàng hiệu bọn họ đả kích sâu sắc, sinh ra cảm giác chán học, cô rất hậm hực.

“Kỳ thi lần này nếu vượt qua được một người thưởng 300.” Anh hai Trần Bách Dục tung đòn sát thủ.



“Xếp hạng cả năm à!” Ánh mắt Trần Nhã Kỳ sáng lên, từ khi cô vào lớp 12 cho tới nay, người nhà quản lý tiền tiêu vặt của cô một cách rất nghiêm khắc, cô muốn gì bọn họ sẽ trực tiếp đi mua. Cho nên bọn họ sẽ không mua những đồ vật không cần thiết, để cho cô yên tâm học hành.

Trần Nhã Kỳ cũng không hiểu được vì sao bọn họ phải làm vậy?

Cứ luôn miệng nói rằng sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, lỡ như một ngày nào đó trong nhà bị phá sản, Trần Nhã Kỳ tốt xấu gì cũng vẫn có bằng cấp lận lưng, có thể ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm.

Trần Nhã Kỳ còn có thể làm gì bây giờ, thấp cổ bé họng, chỉ có thể nghe theo bọn họ. Trước kia còn gọi người ta là cục cưng, bây giờ đã là đồ ngốc.

“Không gian tiến bộ rất lớn.” Anh ba nhìn về phía Trần Nhã Kỳ, “Có đến 2.000 cái tên để mà vượt qua, nếu xếp hạng nhất, 2000 nhân cho 300, lập tức lấy được 600.000, có phải rất phấn khích không?”



“Phải, rất phấn khích, đặc biệt phấn khích.” Trần Nhã Kỳ cắn răng, “Nhưng mà nếu rớt hạng thì…”

“Em còn có thể rớt được bao nhiêu?” Anh ba cười nhạo, “Bây giờ em đang xếp hạng 23 từ dưới đếm lên, em chỉ có thể thụt lùi đến hạng chót hoặc áp chót, nhiều lắm thì là 20 người nhân cho 300, cũng chỉ mới 6000. Tiền lì xì của em đâu phải chỉ có bấy nhiêu, vụ mua bán này rất có lời đấy.”

“……” Trần Nhã Kỳ cắn đầu đũa, lại bị người ta châm chọc.

Trần Nhã Kỳ quay đầu nhìn về anh hai cô, chớp chớp đôi mắt, bộ dạng đáng thương vô cùng. Một đôi mắt to ngập nước, nỗ lực chớp i hai cái, nhấp môi.

“Nếu muốn đóng phim, chờ sau khi thi đại học rồi đóng.” Trần Bách Dục nói.

“Đầu tiên phải xem kịch bản đã.” Trần Nhã Kỳ móc iPad ra, “Bộ tiểu thuyết này rất tốt, tác giả cũng rất nổi tiếng…”

“Được.” Trần Bách Dục cầm iPad của Trần Nhã Kỳ đi.

“Anh hai, của em mà.” Trần Nhã Kỳ cường điệu.

“Em còn có điện thoại.” Trần Bách Dục nói, “Chờ em tiến bộ đi.”

“……” Trần Nhã Kỳ nghĩ mình vẫn còn quá mức non trẻ, cứ như vậy mà bị anh hai lừa lấy iPad đi, “Quyển tiểu thuyết đó đặc biệt rất hay, nhất định phải mua đấy. Nếu không thì đến lúc em tiến bộ, các anh lấy gì khen thưởng em.”

Anh ba nhà họ Trần còn đang ăn canh, suýt chút nữa thì cười đến mức phun nước canh ra ngoài. Bộ dạng em gái nhà mình ngốc nghếch như thế, còn có thể tiến bộ sao?

Nhưng mà chính là người trong nhà chắc chắn sẽ hỗ trợ cho hướng phát triển mà em gái muốn, có gia cảnh giàu có, sau này có đi đóng phim cũng sẽ không bị người ta bắt nạt.

Chờ xem, chờ sau khi thi đại học, có lẽ em gái sẽ bắt đầu hẹn hò, thừa lúc còn trẻ tuổi xinh đẹp, đám công tử hào môn kia vẫn còn chưa kết hôn, sớm chọn được đối tượng là tốt nhất.

Anh ba nhà họ Trần quá hiểu tâm tư người lớn nhà mình, con gái không cần quá giỏi giang, sau này cho của hồi môn nhiều hơn một chút, tìm một người trong sạch cho em gái là được.

Đây là một phế vật ăn no chờ chết điển hình!

“Nhìn cái gì, ghen tỵ em đẹp hơn à?!” Trần Nhã Kỳ trợn trắng mắt, cầm đũa tiếp tục lùa cơm.

“Là ai giúp người khác đưa thư tình cho anh?” anh ba nhà họ Trần nhướng mày.

“……” Trần Nhã Kỳ cảm thấy cần phải tuyệt giao với ông anh này một ngày.

Bị anh hai lấy đi iPad, bị nhị ca trào phúng, này tiểu nhật tử quá đến thật khó.

Trần Nhã Kỳ cảm thấy nhân sinh của mình quả thực vô vọng, cũng may lớp 12 vẫn còn một nửa học kỳ. Cô về tới phòng, mở sách hóa học ra, muối Kali Natri Amoni muối đều…

Hôm nay bài tập dường như có chút đơn giản, Trần Nhã Kỳ nhìn đề bài, vừa xem một cái, trong lòng liền có một đáp án.

Đúng rồi, chính là đáp án này!

Xoẹt xoẹt xoẹt, Trần Nhã Kỳ đã làm xong bài tập hoá, kế tiếp là môn khác.

Cán giáo viên thật là biết sắp xếp, một môn học một tờ bài tập, chỉ sợ bọn họ làm xong hết...

Giáo viên muốn bọn họ nhảy vào Địa Trung Hải, cô biết có một thầy giáo đầu trọc, nghe nói là bị học sinh làm rụng hết tóc. Một lớp có nhiều học sinh như vậy, giáo viên còn phải điên đầu đến mức nào.

Giờ phút này, Trần Nhã Kỳ đã quên cảnh tượng nằm mơ tối hôm qua, không hề suy nghĩ đến trí lực của mình sao lại đột nhiên tràn trề như vậy.

Cô đó, chính là học sinh kém, không ít lần tùy tiện chọn A-B-C-D, có đôi khi còn là đáp án nào vừa mắc thì chọn cái đó, chỉ kém chưa cầm cục tẩy ném lên rồi lựa chọn.

Buổi tối, chưa đến 9 giờ, Trần Nhã Kỳ đã làm hết tất cả các bài tập, còn nhân tiện chụp ảnh, post lên news feed.

#bài tập hôm nay thật là dễ! Khuôn mặt mỉm cười.jpg# phía dưới nhanh chóng có người like và bình luận, là các học sinh kém hâm mộ lẫn nhau.

“Đơn giản mà, ba dài một ngắn chọn ngắn, không biết thì chọn C.”

“Không phải màu lam thì là màu trắng, đoán mò thôi.”

“Tôi á, còn chưa chép bài tập, không biết phải làm thế nào.”

_________

Khi Trần Nhã Kỳ nằm trên giường lướt xem bình luận của những người này, cô chỉ cười.

Đồng loạt trả lời cho mọi người: Hôm nay bắt đầu không chép bài tập của ai, tự mình làm!

Vì 600.000 kia, vì tác giả của mình, vì giới giải trí mình yêu thích, cô phải nỗ lực.

Nếu không nỗ lực, thì sau này chính là cô theo đuổi thần tượng, chứ không phải là người khác theo đuổi cô. Nếu bây giờ cô nỗ lực thì mới có thể lấy lại thứ ở trong tay anh hai, còn moi thêm được một chút tài nguyên, chờ khi những ngày tháng này kết thúc, kỳ thi đại học kết thúc, cô sẽ bước trên con đường mà mình đã chọn, trở thành người chiến thắng.

Nghĩ đến cảnh tượng, một đám người hâm mộ đứng ở dưới sân khấu phất cờ họ reo, còn cô đứng trên sân khấu một cách xinh đẹp rạng rỡ.

Tiền tài cứ ầm ầm mà chảy vào túi, chỉ cần cô không tìm đường chết, không phạm pháp, thì có thể vui vẻ an nhàn phát triển trong giới giải trí. Giới giải trí chính là ngành sản xuất có lương cao chót vót, những người ở tầng đáy thì đừng nói tới, bọn họ luôn rất khổ sở, nhưng coi có hai anh, có ba mẹ, bọn họ sẽ là hậu thuẫn kiên cố cho cô.

Một ngày mới bắt đầu, giáo viên tiếng Anh đã lâu không kiểm tra bất ngờ, cũng không trả bài từ mới. Đến giờ tan học của lớp 12, chủ yếu vẫn là giải đề, không ngừng giải đề. Mang bài tập về nhà làm trước ngày có tiết trên lớp, đến nhà trường quy định ít bài tập, giáo viên sẽ tìm thêm bên ngoài.

“Lấy bài tập hôm qua của các em ra.” Trình độ Anh văn của giáo viên tiếng Anh rất tốt.

Học phí ở trường này rất đắt đỏ, trình độ của các giáo viên tất nhiên cũng phải cao. Dạy học bằng song ngữ, các giáo viên làm sao có thể kém được.

Chỉ là trong một môi trường dạy bằng song ngữ, thì vẫn có học sinh yếu kém ví dụ như Trần Nhã Kỳ.

Giáo viên tiếng Anh giảng hết đề này đến đề khác, Trần Nhã Kỳ lần lượt nghe từng cái một, vì tiền, cô phải nỗ lực.

Trong đầu Trần Nhã Kỳ hiện lên hình ảnh mấy xấp tiền mặt đỏ rực rỡ, treo ở bên cạnh anh hai anh ba của cô ngồi chồm hổm bên cạnh mà chảy nước miếng, còn thỉnh thoảng cầm một cây gậy gỗ chọc chọc vào cô. Giống như nếu cô không lấy những tờ tiền đó thì anh hai sẽ cầm đi mất.

Học sinh trong cùng một lớp, mọi người tất nhiên có sự hiểu biết về nhau.

Khi một người bạn học ở bên cạnh Trần Nhã Kỳ nhìn thấy tư thế nghiêm túc nghe giảng bài của cô, liền sợ đến ngây người.

Suốt cả một buổi sáng, Trần Nhã Kỳ đều nghiêm túc nghe giảng bài như vậy.

“Cậu nói xem, bây giờ tớ mới bắt đầu đọc những quyển sách đó thì có còn kịp không?” Trần Nhã Kỳ hỏi một người bạn của mình, “Thật ra chủ yếu cũng chỉ dùng một số công thức.”

“Nếu cậu là Einstein, có lẽ là có thể.” Lâm Tô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà phòng học.

“……” Trần Nhã Kỳ nghĩ thầm mình sao có thể là nhà bác học thiên tài Einstein được, cô chỉ là một học sinh bình thường, “Einstein thì sao chứ, không phải cũng thi rớt sao?”

“Có sao?” Lâm Tô hỏi.

“Có lẽ, có lẽ… Ai mà biết được.” Trần Nhã Kỳ nhún vai, học sinh kém với cô không cần phải biết đến cuộc đời của nhân vật Einstein kia.

“Tuần sau là thi tháng rồi đấy.” Lâm Tô nhắc nhở Trần Nhã Kỳ, “Không sao đâu, không tiến thì lùi thôi mà, có lo lắng cũng không được gì. Hay là tìm một vài người bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cậu, bảo bọn họ tiếp tục giữ vị trí phía dưới cậu đi.”

“ m hiểm, thật thật là âm hiểm…” Trần Nhã Kỳ lắc đầu, “Bỏ đi, bọn họ về nhà nhất định mông sẽ nở hoa.”

Trường học quản lý học sinh rất nghiêm khắc, học sinh không được phép yêu sớm. Dù vậy, đám học sinh vẫn lén lút viết thư tình, thậm chí còn có người tỏ tình công khai ở phòng tuyên truyền của nhà trường, cuối cùng bị giáo viên mời nói chuyện.

Trần Nhã Kỳ không có dự định yêu đương sớm, người nhà sẽ sắp xếp cho cô một anh chàng ưu tú, đến lúc đó cô chỉ việc đi chọn phi là được.

Tiền đề là, sau khi kỳ thi đại học kết thúc.