Trường Đăng

Chương 6



akk



Lúc Quan Khiết trở lại phòng trọ, Chu Chân đang phát sóng trực tiếp.

Cô ấy đưa lưng về phía phòng khách, ngồi ở ghế mây ngoài ban công, bận rộn lấy sản phẩm giới thiệu cho fans, bàn gỗ bên cạnh ghế mây chất đống vỏ chai lẫn sản phẩm, trong miệng không ngừng nêu ra các đặc tính, nguyên liệu sau đó còn chèn thêm câu cảm ơn những ai tặng quà.

Phần lớn người xem đều là nữ sinh khoảng hai mấy tuổi.

Tính cách Chu Chân vốn nhiệt tình phóng khoáng khiến người ta yêu thích, hơn nữa kỹ thuật make up cũng khá tốt, lúc phát sóng trực tiếp còn thân thiện nên dễ dàng nổi tiếng, mới bắt đầu hơn nửa năm đã thu về hơn triệu fans, còn tuyệt vời hơn một quả bom tấn, thế cho nên công ty quyết tâm bồi dưỡng cô ấy vì sợ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ là cuộc sống quá mức trôi chảy, tai hại của Chu Chân luôn đến từ Dương Cạnh Văn, có hai lần thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn.

Vì việc này, ông chủ còn tìm Chu Chân nói chuyện vài lần, lúc nào cũng khuyên nhủ cô ấy đừng có đặt hết lòng tin lên người khác, phải biết chừa cho mình đường lui.

Chu Chân cũng ương bướng, sống chết không tin, cứ nói Dương Cạnh Văn sẽ tốt hơn thôi.

Quan Khiết mỗi lần nghe thấy cũng chỉ cười trừ.

Thế giới này sẽ không có người nào thay đổi theo mong muốn của người khác.

Nhưng trừ chuyện tìm được một người bạn trai tồi tệ, Chu Chân không còn khuyết điểm nào quá lớn.

Quan Khiết cũng từng hâm mộ sự thuần khiết, ngây thơ của cô ấy.

Mấy thứ đó, cô có thể tin tưởng, nhưng vĩnh viễn sẽ không có được.

Nghĩ vậy, Quan Khiết đưa mắt nhìn về phía ban công, cố tình không làm phiền Chu Chân, đổi giày xong thì đi thẳng về phòng mình.

Đi vào phòng, khép cửa lại, lưng Quan Khiết vẫn dán trên cánh cửa, lặng lẽ khép mi, nửa ngày không động đậy.

Những cảm xúc lộn xộn đó đan xen cùng hồi ức, chúng không kiêng dè gì tràn ngập trong đầu cô, chèn ép chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại.

Cảm giác kia cứ như đang diễn xiếc đi dây trên không trung vậy, chỉ cần vô ý một chút sẽ rơi vào kết cục vô định thịt nát xương tan.

Nếu giờ phút này có người hỏi cô nên đối diện với Chúc Chính thế nào, nhất định cô sẽ nói….

【 Tôi vĩnh viễn yêu Triệu Tứ tiên sinh. 】

Tôi yêu vầng trăng treo trên cao, lại vĩnh viễn sẽ không ngửa đầu hái trăng.



Rạng sáng 2 giờ, Quan Khiết nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Giãy giụa vài phút, Quan Khiết nhận mệnh đứng dậy, mở đèn lên, xốc chăn xuống giường, hành động lưu loát kéo ghế dựa ngồi ở bàn học, khom lưng lấy ghi-ta gác bên phải tùy ý gảy vài âm thanh vô nghĩa.

Điều chỉnh âm sắc xong, Quan Khiết lại cầm di động, nhấn mở Douyin, căn góc độ đẹp, chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Ngồi một lúc, Quan Khiết mở phòng livestream, vừa mới bắt đầu chỉ có mấy người trong đó, có người vào dạo qua một vòng liền đi ra.

Đoán là không cẩn thận ấn nhầm thôi.

Quan Khiết cũng chẳng thèm để ý, tự mình ôm ghi-ta dịch một khúc nhạc phổ bắt đầu đàn hát.

Nếu nói Chúc Chính là một điểm sáng ít ỏi trong cuộc đời cô, thì âm nhạc nhất định là sự cứu rỗi.

Cả đời cô qua loa, cằn cỗi, trừ bỏ âm nhạc, chỉ có hai bàn tay trắng.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Đàn một chút, Quan Khiết nhớ tới cuộc sống trước kia cùng Chúc Chính điên cuồng ở quán bar DEMON.

Khi đó là thời kỳ phản nghịch của cô, hút thuốc, uống rượu, đánh bài, xăm hình, mỗi ngày cùng Chúc Chính lăn lộn, chuyện xấu gì có thể làm đều đã thử qua.

Thế cho nên sau khi Chúc Chính đi tù, Quan Khiết còn hối hận tự hỏi, có phải do bọn họ chơi bời quá phận, khiến cho ông trời tức giận mới muốn trừng phạt?

Suy nghĩ loạn như ma, Quan Khiết mạnh mẽ dập tan hết thảy, đem toàn bộ lực chú ý đặt lên màn hình di động.

Trên màn hình, số lượng fan ít ỏi trong phòng live của Quan Khiết chẳng hề bủn xỉn hay tiếc lời thổi cầu vồng đến cô.

Có người khen cô hát hay, cũng có người khen trang sức trên người cô thật đẹp, còn có người khen hình xăm quá mĩ miều và cá tính.

Lời khen hơi lố bịch, Quan Khiết không nỡ nhìn thẳng, vẫn là nhịn không được nhắc nhở các cô gái không cần như vậy.

Lời này vừa nói ra, cảm xúc của nhóm fans càng tăng vọt, trêu đùa cô quá khiêm tốn rồi.

Nói cũng vô dụng, Quan Khiết chẳng để ý nữa.

Đàn đến bài thứ năm, trong phòng đột nhiên có người mới vào, id tên là “Triệu Tứ”.

“Triệu Tứ” vừa vào phòng live, không nói được mấy câu, trực tiếp gửi đi cả trăm phần thưởng Carnival, chọc cho đám fans bên dưới thảo luận sôi nổi.

Trong lúc nhất thời, di động Quan Khiết tinh tinh một loạt thông báo chuyển tiền.

Nhìn id “Triệu Tứ” kia không ngừng hiện lên, Quan Khiết hoảng hốt một hồi lâu mới ấn vào trang chủ của người đó.

Là tài khoản mới, chưa có bất kì nội dung gì, ngay cả khu vực thông tin cá nhân cũng trống rỗng.

Quan Khiết nhất thời không nhận ra được đó là ai.

Đáp án chuyển hướng qua Chúc Chính, nhưng ý nghĩ vừa mới bắt đầu cô liền nhanh chóng tự mình phủ nhận.

Không có khả năng là Chúc Chính, Chúc Chính sẽ không bao giờ chơi mấy trò này, càng sẽ không biết id Douyin của cô.

Khẳng định lại là một tên ngốc thừa tiền thôi.

Nghĩ thông suốt, hy vọng và do dự trong lòng Quan Khiết tan biến sạch sẽ.

“Triệu Tứ” ước chừng gửi phần thưởng gần một tiếng, Quan Khiết liền nói vài câu cảm ơn, đến cuối cùng còn nhắn tin khuyên “Triệu Tứ” không cần gửi nữa.

“Triệu Tứ” lúc này mới trả lời một câu ——

【 Tôi nhiều tiền, không có chỗ tiêu. 】

Quan Khiết thoáng nhìn mấy chữ kia, càng thêm chắc chắn người này là kẻ ngốc lắm tiền, cho nên tiện tay từ thiện một chút.

Rốt cuộc thì tình huống thế này ấy mà, các chủ phòng khác cũng đã gặp qua, vài lần còn lên hotsearch Douyin.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Dưới phần bình luận có người đề nghị hát bài 《 Cưỡi Ngựa*, Quan Khiết đêm nay bị trúng chiêu cũng không từ chối.

Uống một ngụm nước, Quan Khiết lấy ra bản nhạc của《 Cưỡi Ngựa》, ôm đàn ghi-ta bắt đầu hát.

(*) Cưỡi Ngựa:《走马》của Trần Viên, các bác muốn nghe có thể cop tên gốc của bài rồi lên youtube nhá

“Triệu Tứ” gửi quà xong liền thoát khỏi phòng live, Quan Khiết hát được nửa bài, “Triệu Tứ” lại vào.

Vừa vặn hát tới câu —— lúc khó khăn anh đi rồi đi rồi đi rồi

Fans trong phòng thấy “Triệu Tứ” vào, rất thật trân gọi một tiếng “Đại ca”.

Trong vòng một tiếng, “Triệu Tứ” trực tiếp trở thành người xem có thành tích số 1, được mệnh danh là đại ca phòng live của Quan Khiết.

【 Qua thật lâu rồi, rốt cuộc em mới ngẩng đầu lên nhìn

Anh ở bên kia bước đi thật chậm

Tùy ý bỏ mặc em trong tình huống khó khăn giữa hiện thực và giấc mơ

Qua thật lâu rồi, rốt cuộc em mới ngẩng đầu lên nhìn

Anh ở bên kia chờ đợi em kiên cường

Anh vẫn là của em của em của em】

Quan Khiết đã hát rất nhiều bài của Trần Viên, chỉ có duy nhất bản nhạc này là không dám.

Hiện giờ cất lời thế này, từng câu từng chữ đánh thẳng vào trái tim của cô.

Giọng hát của Quan Khiết khá trầm và day dứt, ngày thường hát rock’n roll còn đỡ, một khi hát thể loại tình ca, nhất định sẽ khiến người nghe rơi nước mắt.

Đối với điều này, có người nói rằng: Sợ nhất là khi Tây Tây hát tình ca, nước mắt không đáng giá, vậy mà khóc không ngừng.

Lần này cũng thế.

Khi âm điệu cuối cùng chấm dứt, fans đã ở dưới bình luận ồn ào bắt đền Quan Khiết.

Quan Khiết không hát nữa, buông đàn ghi-ta chuẩn bị ngủ.

Vừa muốn đọc bình luận, tên “Triệu Tứ” lập tức nhảy ra ——

【 Hát rất hay, khiến tôi rung động rồi. Gợi lên rất nhiều chuyện cũ. 】

Những lời này như là ma chú, lặp đi lặp lại ở trong đầu Quan Khiết.

Mãi cho đến lúc Quan Khiết tắt live, đã nằm trên giường mà câu nói đó vẫn còn ám ảnh trong đầu.

Cô thậm chí còn suy nghĩ, người đấy rốt cuộc là ai, tại sao lại lấy id là “Triệu Tứ”.

Sau lại nghiền ngẫm, người tên “Triệu Tứ” cũng rất nhiều, chắc không phải chỉ có mình anh.

Trừ mấy người thân thiết, chẳng ai gọi anh là Triệu Tứ.



3 giờ sáng, Chúc Chính ngồi trong quán bar, cầm điện thoại nhìn dòng chữ “Phát sóng trực tiếp đã kết thúc” trên màn hình, nửa ngày không có phản ứng.

Hai tiếng trước, Chúc Chính bàn xong chuyện với Lệ Lãng, ngồi lại trong phòng nghỉ ngơi.

Chợp mắt không đến 40 phút, Trần Xuyên tiễn người xong trở về.

Chúc Chính lười đi lại, đuổi Trần Xuyên về ngủ, còn anh tùy tiện thuê một phòng nghỉ lại cũng được.

Trần Xuyên không yên tâm, sợ Chúc Chính xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đi theo giữ lại, muốn đợi anh ngủ rồi mới đi.

Chúc Chính thấy thế cũng không thúc giục, tiếp tục ngồi trên sofa.

Hai người nhạt nhẽo nhìn nhau, Trần Xuyên không có việc gì làm liền lấy máy ra chơi game.

Tiếng game có hơi lớn, Chúc Chính nhíu mày khá nhiều lần.

Trần Xuyên cũng nhận thấy được cảm xúc của Chúc Chính thay đổi, trong lòng cầu cho mấy người đồng đội của mình đừng chơi thua, sau đó lặng lẽ thoát game

Có lẽ không khí quá mức nặng nề, Trần Xuyên liếm liếm môi, chủ động nhắc tới Quan Khiết.

“Chị Khiết thay đổi thật nhiều.”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

“Mấy năm nay không chừng…… Cuộc sống trôi qua không tốt lắm, trạng thái tinh thần khá kém, mới vừa rồi em cùng chị ấy nói chuyện, chị Khiết đã đánh mất sự lanh lợi của bản thân.”

“Lúc em lái xe rời đi, chị ấy ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, bộ dáng đơn bạc lẻ loi, cứ như bỏ đói bản thân lâu ngày vậy. Em nhớ hồi đó chị ấy cũng có chút thịt mà ta.”

“Hình như chị Khiết phát sóng trực tiếp trên Douyin, cũng có nhiều fans lắm, em đã tìm kiếm rồi, hơn 800 nghìn followers.”

Chúc Chính cuộn vai, thu chân lên vắt chéo, tay để ở đầu gối, lẳng lặng ngồi nghe, không nói một câu nào.

Thẳng đến lúc Trần Xuyên chủ động giơ id của Quan Khiết ra, click mở video của cô chìa ra trước mặt Chúc Chính, anh mới nhấc mí mắt lên nhìn về phía màn hình.

Là một video ngắn mà Quan Khiết quay, hình ảnh đầu đường của những con phố Thượng Hải, cùng với chút hình cut của cô, đoạn nhạc do chính cô gái tự viết.

Cuối cùng xuất hiện là một nhãn hiệu son môi.

Một video quảng cáo.

Video khoảng 15 giây, Chúc Chính phối hợp nhìn qua hai ba lần. Xem tới lần thứ tư mới quay qua hỏi Trần Xuyên: “Cô ấy dựa vào cái này kiếm tiền? Có thể kiếm được bao nhiêu?”

Trần Xuyên xấu hổ mà sờ sờ mũi, giải thích: “Còn có phần thưởng trong buổi phát sóng trực tiếp. Tốt có thể cómấy chục triệu, tệ hơn…… Khả năng cũng mấy trăm.”

Chúc Chính trầm mặc nửa giây, chủ động hỏi: “Gửi phần thưởng kiểu gì?”

“…… Anh, anh muốn gửi phần thưởng?” Trần Xuyên vẻ mặt đầy chần chờ. Đọc 𝙩hê𝒎 các chươ𝘯g 𝒎ới 𝙩ại ﹢ T𝑟𝗨𝒎T𝑟u 𝔂e𝘯.𝘝𝘕 ﹢

Chúc Chính không lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt thúc giục Trần Xuyên nhanh hành động.

Trần Xuyên do dự một lát, lấy điện thoại Chúc Chính, một lần nữa lập nick mới cho Chúc Chính sau đó kết nối với tài khoản ngân hàng.

Lúc đổi id, Trần Xuyên ngẩng đầu lên hỏi anh một câu: “Anh, anh muốn id thế nào?”

Chúc Chính nhớ tới id của Quan Khiết, yết hầu di chuyển, nói: “Để là Triệu Tứ đi.”

Trần Xuyên nghe vậy thì nhìn sang Chúc Chính, sau đó cũng chỉ dám ngậm miệng, đổi dòng chữ số chẳng có tí quy luật nào kia thành “Triệu Tứ”.

Sửa xong, Trần Xuyên trả lại di động cho Chúc Chính, chạy ra ngoài hút thuốc.

Trần Xuyên rời đi, Chúc Chính lưu loát tìm id Douyin của Quan Khiết, hai mươi mấy cái video anh đều xem hết một lượt.

Mới vừa xem xong liền thấy thông báo Quan Khiết phát sóng trực tiếp, Chúc Chính vô thức đi vào.

Lúc vào liền thấy Quan Khiết mặc một chiếc váy cotton màu nâu, lộ ra hai cánh tay, trong lòng ôm đàn ghi-ta ca hát.

Camera chỉ chiếu đến cằm, không thấy mặt. Theo động tác phập phồng, hình xăm bên cánh tay trái dần hiện rõ.

Thanh y mặt hồng, hát khắp nhân gian.

Chúc Chính trước kia thích nghe kinh kịch, không có việc gì liền lôi kéo Quan Khiết đi nghe, vô cùng yêu thích vở diễn 《 Bá Vương biệt Cơ (*).

(*) Bá Vương biệt Cơ :《霸王别姬》tôi nghĩ chắc hẳn các bác sẽ biết hoặc đã từng nghe qua bộ này. Nói về phim điện ảnh thì đó là một bộ phim chính kịch lịch sử được đạo diễn bởi Trần Khải Ca và có sự tham gia của Trương Quốc Vinh, Củng Lợi và Trương Phong Nghị.

Dần dà, Quan Khiết cũng sẽ hát vài câu.

Sau lại thấy cô có hứng thú với kinh kịch, Chúc Chính còn mời một vị đại sư chuyên về kinh kịch nhận Quan Khiết làm đồ đệ, còn cố ý làm cho cô một bộ đồ để diễn.

Bộ diễn phục kia hiện giờ vẫn để ở Bắc Kinh, ngoại trừ Quan Khiết, không có kẻ nào được chạm vào.

Cô cũng chỉ mặc đúng một lần.

Năm anh 26 tuổi, cô đã mặc bộ diễn phục đó, diễn cho anh xem một vở kinh kịch 《 Bá Vương biệt Cơ 》hoàn chỉnh.

Nhân vật cô diễn là Ngu Cơ.

Diễn xong, ngày hôm sau Quan Khiết liền đi tới cửa hàng xăm hình thanh y.

Chờ Chúc Chính hoài niệm xong, Quan Khiết vừa hát tới câu ——

【 Thế giới cô lập em

Mặc kệ nó chế nhạo

Em chỉ trầm mặc

Hiểu rõ điều gì tốt xấu】

Anh đã gặp qua đủ thể loại người, chưa từng gặp được một Quan Khiết thứ hai, độc đáo như vậy, là Quan Khiết khiến người ta vừa yêu vừa hận.