Trường Đăng

Chương 7



Edit: Smuk

Beta: greakk



Đầu tháng 1, công ty tổ chức buổi dạ hội cuối năm, ông chủ cố ý mời hết nhân lực trong công ty tới tham gia.

Quan Khiết và Chu Chân cũng được gửi thiệp.

Chu Chân cầm danh sách, thấy được tên của Lâm Trinh Trinh, đầu tiên xùy một tiếng, sau đó bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Sao lại mời cô ta cơ chứ.”

Lâm Trinh Trinh là nghệ sĩ công ty mới kí hợp đồng, cô ta học song song ở hai trường đại học, nửa năm trước bắt đầu phát sóng trực tiếp theo chủ đề làm đẹp.

Nội dung lẫn phương thức phát sóng đều trùng với Chu Chân, nhưng lại không tìm ra bằng chứng cô ta sao chép.

Suốt khoảng thời gian đó lúc nào cô ta cũng treo câu yêu thích mến mộ Chu Chân bên miệng, cố ý làm quen, bắt đầu xây dựng hình tượng “Tiểu Chu Chân”, sau khi cọ nhiệt được thì quay qua trả đũa, điên điên khùng khùng nói rằng Chu Chân bắt chước mình.

Diện mạo Lâm Trinh Trinh thiên về kiểu nhu nhược, yếu đuối, nội dung xây dựng theo kiểu thuần khiết, tự nhiên, từ đó hấp dẫn không ít fans yêu thích sắc đẹp, mặc dù đã có người ở khu vực bình luận tố cáo sao chép, nhưng cũng bị fans của Lâm Trinh Trinh mắng ngược lại.

Dần dà, đạo nội dung thành thói quen, cũng không còn ai thảo luận.

Hoặc quá đáng hơn, bọn họ đổi trắng thay đen, vu tội cho Chu Chân sao chép nội dung.

Cho dù có người biết Lâm Trinh Trinh bắt chước người khác, vậy mà cứ làm như hợp tình hợp lý cãi lại một câu: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, bắt chước một chút thì có sao đâu?”

Chu Chân không quá quan tâm việc này, mặc dù biết Lâm Trinh Trinh làm vậy, cô cũng chẳng thèm để ý.

Lý do Chu Chân thực sự ghét Lâm Trinh Trinh là bởi Dương Cạnh Văn.

Chu Chân từng vì đi xem Dương Cạnh Văn thi đấu mà đã từ chối hai buổi phát sóng trực tiếp công ty tổ chức cho.

Sau khi Lâm Trinh Trinh biết việc này, lúc livestream cố tình bâng quơ vài câu để mọi người đoán già đoán non Chu Chân là người não tàn, vì một trò chơi râu ria vớ vẩn mà buông bỏ hai buổi phát sóng cùng với cả chục nhân viên công tác, hao phí tiền của hơn một tháng chuẩn bị.

Lời vừa thốt ra, mọi người đã kéo đàn kéo đống sang trang chủ của Chu Chân mắng cô điên khùng.

Có người thậm chí còn chạy qua tài khoản Quan Khiết hỏi rằng việc này có thật hay không

Quan Khiết vì thế mới biết cô gái này mặt mũi thanh thoát, hiền dịu hóa ra lòng dạ lại tâm cơ đến vậy.

“Tôi vốn dĩ không định đi, nhưng cô ta muốn tới, tôi cũng tới!”

“Lần trước tôi còn chưa tính sổ với cô ta. Cướp sản phẩm, cướp khách hàng, còn tranh đại ngôn tôi không nói đến, lại còn chạy qua Weibo của Dương Cạnh Văn muốn thêm Wechat, thế thì quá đáng lắm rồi đấy!”

“May mà tôi phát hiện, bằng không hai người bọn họ sẽ ——”

Chu Chân tức giận bất bình nói vài câu, lại ôm cánh tay Quan Khiết làm nũng, ý đồ lôi kéo cô cùng đi dự tiệc, “Tây Tây cậu đi với tôi được không?”

Quan Khiết không cưỡng được viên đạn bọc đường mang tên Chu Chân, lại nghĩ đang muốn tìm ông chủ để bàn về chuyện hợp đồng nên thuận thế gật đầu đồng ý.

Chu Chân thấy Quan Khiết cho phép, như thể có thêm tự tin, cả người tràn đầy tinh lực, quay người bắt đầu rối rắm xem nên mặc đồ thế nào mới có thể chặt chém Lâm Trinh Trinh.

Thử bộ này xong lại thử bộ kia, như thể hận không mua thêm đồ để hôm nay có thể thử tiếp vậy.

Quan Khiết nhìn đến hoa cả mắt, Chu Chân lại cứ lôi kéo hỏi ý kiến.

Đổi đến bộ cuối cùng, quần áo trên giường Chu Chân đã chất thành đống, nhặt lại chiếc váy trắng kiểu dáng cổ điển ban đầu cô ấy thử, giơ ra phía trước vừa ướm vừa lẩm bẩm: “Tôi vẫn cảm thấy cái váy này đẹp nhất, hôm đó mặc nó vậy.”

Quan Khiết: “……”



Buổi tiệc được tổ chức tại quán bar trên bến Thượng Hải, Quan Khiết không thấy thư mời cho nên chẳng rõ địa chỉ, chờ tới lúc đến nơi mới biết là quán bar Chúc Chính mới tiếp quản.

Tên quán bar đã đổi thành “DEMON”, bên trong cũng trùng tu lại.

Hiệu quả chỉnh sửa khá tốt, bàn ghế hoàn toàn là đồ mới, đèn chiếu hay quầy bar cũng đổi hết, khiến cho những chỗ không hợp lý ban đầu trở nên xinh đẹp, tinh tế hơn.

Nếu không phải đang ở Thượng Hải, Quan Khiết còn hoài nghi có phải mình đã quay về quá khứ hay không, quay về Bắc Kinh, quay về DEMON của vài năm trước.

Khi đó, cô chưa thay đổi, Chúc Chính cũng chưa ngồi tù, bọn họ đều đang ở trạng thái tốt nhất, tràn đầy khí thế tuổi trẻ.

Lúc Quan Khiết cùng Chu Chân bước vào, Trần Xuyên đang đứng ở quầy bar rót rượu, chỗ quầy bar còn có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cô ấy nằm bò lên bàn, hai má đỏ ửng, trong miệng nói không ngừng điều gì đó.

Không thấy bóng dáng Chúc Chính.

Quan Khiết chưa nghĩ ra nên chào hỏi Trần Xuyên thế nào, chuẩn bị giả vờ im lặng rời đi, nào biết mới vừa đi hai bước, ở sau lưng Trần Xuyên đã gọi lại: “Chị Khiết.”

Chu Chân phản ứng lại trước, quay đầu nhìn Trần Xuyên đang đứng phía sau quầy bar, thấy cậu nhìn chằm chằm về hướng mình, Chu Chân nhẹ lay cánh tay Quan Khiết rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Tây Tây, có người kêu cậu kìa. Rất đẹp trai đấy.”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Quan Khiết lúc này mới xoay người, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt đầy săn sóc của Trần Xuyên.

Giống như ngày tháng còn ở Bắc Kinh, cậu ấy cũng thân thiết như vậy, rất giống…

“Sao chị lại tới đây?” Trần Xuyên ngừng lại công việc trong tay, tập trung nhìn về phía Quan Khiết.

Khoảng thời gian này quán bar sửa chữa đương nhiên sẽ không mở cửa đón khách, Quan Khiết cũng không cần tới hát.

Tuy rằng không đi làm, nhưng tiền lương thì vẫn đúng hạn gửi vào tài khoản.

Quan Khiết không muốn hỏi, chỉ là nhắn tin nhắc nhở Lệ Lãng sao lại trả tiền cho cô làm gì.

Vị thiếu gia nào đấy đầu tiên sửng sốt vô cùng, sau đó mới nói không phải anh ấy làm.

Quan Khiết lúc này mới rõ người chuyển tiền là Chúc Chính.

Tiền lương trong thẻ đã tăng gấp đôi, Quan Khiết có ý muốn liên lạc với Chúc Chính, muốn hỏi rằng rút cục anh muốn thế nào.

Nhưng đến lúc chuẩn bị ấn vào dòng số quen thuộc, Quan Khiết lại không còn dũng khí mà thoát ra.

Cho nên, việc này vẫn chưa giải quyết được.

Cô gái trước mặt Trần Xuyên còn đang nói gì đó, thấy được cảnh này, đôi mắt tràn đầy bất mãn nhìn về hướng Quan Khiết.

Quan Khiết coi như không biết, chỉ đơn giản nói vài câu qua loa với Trần Xuyên sau đó theo Chu Chân vào phòng.

Cũng không chú ý tới ánh mắt cô gái kia nhìn chằm chằm bóng lưng mình hiện lên vẻ oán giận.



Hai người đi vào, trong phòng đã khá đông người, hầu hết toàn những gương mặt mới.

Trừ mấy blogger có chút danh tiếng, còn lại đều là người công ty mới kí hợp đồng.

Hai cô gái vừa mới bước đến cửa, ánh mắt trong phòng đã đổ dồn về phía họ.

Người phản ứng đầu tiên là ông chủ, lúc nhìn thấy hai cô, ông chủ đứng lên, tươi cười giới thiệu.

“Đây là trụ cột của công ty chúng ta Chu Chân, còn có vị này chính là cô gái làm nghệ thuật đầy khí phách Tây Tây. Hai năm trước suýt nữa công ty đã phá sản, nhờ hai vị này tương trợ cứu giúp. Hiện tại mọi người mới có cơ hội ngồi đây…..”

Ông chủ điển hình cho những người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi giàu tình cảm, lúc trước công ty gặp khó khăn sắp phá sản, vì tìm ra đường đi, ông từng ba lần đến mời Quan Khiết ký hợp đồng.

Quan Khiết lúc ấy cũng chật vật, đàm phán qua quýt với ông chủ vài điều kiện liền làm hợp đồng.

Kí kết xong, lập tức tập hợp một đoàn đội nhỏ.

Trong đó gồm 4 người: Chu Chân, Quan Khiết, đại diện Dương Lệ Hoa và ông chủ.

Bốn người đồng cam cộng khổ trải qua ngày tháng gian nan nhất của công ty, nói rằng cô và Chu Chân là nhà đồng sáng lập hay gì đấy quan trọng hơn cũng không ngoa.

Mặc dù công ty từng lâm vào tình trạng lấy trứng chọi đá một lần, Quan Khiết cũng không nghĩ tới chuyện đổi nơi làm việc, cứ như vậy ở lại, chẳng ngờ đến bây giờ cũng gọi là ổn định.

Trong khoảng thời gian khốn khó ấy, Chu Chân từng bông đùa rằng có khi ông chủ còn nghèo hơn cô, công ty có thể sống sót trên mảnh đất tiền tài như Thượng Hải cũng thật kì diệu.

Thế cho nên công ty phát triển tới khi có hơn 20 võng hồng như bây giờ, Quan Khiết cảm thấy ông chủ đã cố gắng hết sức.

Giới thiệu xong, đám người mới phía dưới đều tôn trọng mà chào hỏi bọn họ, có người mang vẻ mặt tươi cười, có người nể phục cũng có người chần chờ.

Quan Khiết không có thói quen đối phó với mấy trường hợp kiểu vậy, trừ lúc ban đầu khách khí chào hỏi hai câu, toàn bộ quá trình chẳng được thêm câu nào.

Chu Chân vội vàng cùng Lâm Trinh Trinh cãi nhau, cũng không còn hơi sức quan tâm Quan Khiết.

Trong phòng bắt đầu vòng lặp kính rượu phát biểu, trong lúc ăn uống linh đình, lời nói bàn luận sôi nổi nhờ vào rượu mà tuôn ra.

Quan Khiết uống hai ly rượu, cả người nóng hầm hập, đầu cũng ong ong.

Tìm được một khoảng trống, cô thừa dịp mọi người không chú ý, đẩy ghế dựa ra, nhặt bao thuốc lên chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.

Quán bar vừa mới khai trương, khách cũng không nhiều.

Đi ra khỏi phòng, Quan Khiết tìm một góc yên tĩnh, muốn hút điếu thuốc xong lại đi vào.

Ai ngờ vừa mới bật lửa lại nghe thấy giọng nam lén lút chỗ cầu thang.

Quan Khiết thuận thế cúi đầu, thoáng nhìn hai người con trai đứng phía dưới, một người trông cao gầy mặc áo hoodie đen, người còn lại béo lùn mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu xám, tuổi tác hai người trông cũng không lớn, phỏng chừng là vừa ra trường hoặc đang làm sinh viên.

Hai người thầm thì ở góc, bí mật thương lượng gì đó.

Quan Khiết vốn dĩ không chuẩn bị đi xuống, kết quả nghe được tên của vài đồ vật không thích hợp, chần chờ dừng động tác, không nói một lời đứng tại chỗ nghe toàn bộ câu chuyện.

“Lấy đâu ra vậy? Lỡ bị phát hiện thì sao?”

“Khẳng định sẽ không bị bắt, tôi đã chọn lọc chỗ mua, tốn không ít tiền. Không phải cậu thích Vũ Vi sao. Nhân cơ hội lần này làm đi, chờ đến lúc cô ấy tỉnh lại liền đổ lỗi do rượu say. Cô ấy cũng uống nhiều, khẳng định không nhớ rõ chuyện gì. Như vậy, cậu không nói, tôi không nói, ai biết sự thật?”

Nam sinh khoác áo bóng chày nhìn quanh bốn phía, lấy ra một túi zip bé tẹo đưa cho cậu trai mặc áo hoodie.

Đối phương tiếp nhận cái túi, vẫn còn chút chần chờ: “Như thế không tốt lắm thì phải?”

“Có gì không tốt. Dù sao đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cô ấy có không thích cậu thì cũng là của cậu rồi. Nếu cậu không muốn thì để tôi lấy lại vậy?”

Nói xong nam sinh khoác áo bóng chày liền duỗi tay vờ đưa tới.

Cậu trai mặc hoodie đen lập tức nắm chặt đồ vật trong tay, hạ quyết tâm gật đầu: “Tôi thử xem sao.”

Trước khi rời đi hai chàng trai đó cũng không quên ngoái đầu lại đầy cảnh giác.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Quan Khiết vẫn luôn đứng trong góc tối không ra ngoài, tới tận khi họ biến mất chỗ góc rẽ Quan Khiết mới dập tàn thuốc, sắc mặt nhạt nhẽo đi xuống.

Cô không sốt ruột trở lại phòng, ngược lại đi xuống tầng một.

Vừa mới đặt chân đến nơi đã thấy hai nam sinh đó đang thả thứ gì vào trong rượu.

Khi đặt ly rượu xuống còn quan sát cô gái ngồi chỗ quầy bar.

Rắc bột vào xong, nam sinh khoác áo bóng chày thô lỗ cầm ống hút ngoáy ngoáy rượu theo chiều ngược kim đồng hồ, chờ cho bột phấn màu trắng hoàn toàn hòa tan với rượu mới đưa cho nam sinh mặc áo hoodie đen trước mặt, hất hất cằm ý bảo đối phương mau mau hành động.

Trên mặt nam sinh đó hiện lên vẻ lưỡng lự vài giây, khẽ cắn môi, che giấu cảm xúc hoảng loạn, bưng ly rượu bình tĩnh đi về phía quầy bar.

Quan Khiết thuận thế nhìn qua, liếc mắt xem cô gái không may mắt đó là ai.

Đúng là cô gái ban nãy trừng mắt với mình.

Trong miệng Quan Khiết cười nhạt một tiếng, nhịn không được suy nghĩ thế giới này thật là nhỏ.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của Quan Khiết, cô gái mẫn cảm quay đầu lại nhìn.

Khi thấy đó là Quan Khiết, khuôn mặt liền hiện đầy vẻ thất vọng cùng chán ghét quay đi. Quan Khiết thấy thế, đầu tiên cười một cái sau đó xoay người rời đi.

Đi được một nửa, Quan Khiết dừng lại vài giây, vòng ngược trở về. Lúc này đây Quan Khiết không để ý tới ánh mắt của cô gái, đi thẳng về phía quầy bar, nhanh tay cướp ly rượu mà nam sinh đó đưa ra.

“Cô định làm gì, đây là rượu của tôi.” Cô gái thấy Quan Khiết lấy rượu, duỗi tay muốn đoạt lại.

Choang một tiếng, Quan Khiết không cầm chắc, ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành, rượu đỏ trong ly theo đó mà chảy loang lổ.

Mặt mũi cô gái đỏ bừng, tức muốn hộc máu chỉ vào Quan Khiết trách cứ: “Chị gái, chị rút cục bị làm sao vậy, tôi cũng chưa làm gì chị, vậy mà chị lại chạy qua đây phá đám gì thế?”

Quan Khiết không đáp lại, quay đầu nhìn nam sinh đang chột dạ đứng bên cạnh.

Cô gái chưa nhận được lời đáp trả, càng nháo loạn lên. Một hai bắt Quan Khiết phải xin lỗi, còn muốn cô bồi thường ly rượu.

Quan Khiết nhấp môi, rũ mắt nhìn rượu vang đỏ thẫm trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Ngượng quá, tôi lấy nhầm rồi. Để tôi trả cô ly khác.”

Nói xong, tay phải Quan Khiết gõ nhẹ trên quầy bar, dùng thân thể cố tình ngăn cách nam sinh mặc hoodie đen với Trịnh Vũ Vi, lại nghiêng đầu quay qua nam sinh đó cười nhẹ hỏi: “Chàng trai, cậu không bất mãn với việc tôi làm hỏng ly rượu của cậu chứ?”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Nam sinh đó sớm đã hoảng hốt, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt cùng gương mặt kiều diễm của Quan Khiết, cậu ta đỏ mặt, ánh sáng hắt lên kính nhìn không rõ đôi mắt, yết hầu di chuyển qua một lúc lâu mới đáp lời: “Không…… Không có việc gì.”

“Tôi mới không tin! Chị chính là cố ý. Ai mà biết chị muốn làm gì.” Trịnh Vũ Vi thấy Tống Duy say mê Quan Khiết, như là bị ai đẩy ngã, cả người lập tức rống lên.

“Chị không quan tâm ly rượu bị vỡ của tôi, còn cố ý đến gần cậu ấy. Tôi thấy chính là chị có ý xấu. Tôi muốn chị xin lỗi tôi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát. Tống Duy, cậu cẩn thận chị ta ăn vạ!”

“Ở quán bar dễ dàng bắt gặp loại người thế này nhất, làm bộ muốn mời uống rượu, sau đó sẽ làm hại cậu.”

Nói xong, cô gái cầm điện thoại lên giả vờ báo cảnh sát.

Quan Khiết thấy thế, khóe miệng nhếch lên, thờ ơ nói: “Tùy cô.”

“Muốn nói xin lỗi là không có khả năng.”

Nói xong, Quan Khiết xoay người rời đi.

Cô gái đâu chịu để cô đi, nhanh nhạy kéo lấy cánh tay Quan Khiết, một hai bắt phải xin lỗi.

Nam sinh mặc áo hoodie bên cạnh vốn dĩ đã đuối lý, thấy sự việc càng nháo càng lớn, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Giọng nói Trịnh Vũ Vi oang oang, hơn nữa cứ nói không muốn tha cho Quan Khiết, rất nhanh đã gây lớn chuyện.

Trong lúc nhất thời, xung quanh có không ít người vây lại hóng náo nhiệt.

Nhìn đám người im lặng xem kịch thế này, trong lòng Quan Khiết càng thêm mệt mỏi.

Coi như cô lo chuyện bao đồng đi.

“Tùy cô thôi, cô muốn thì báo cảnh sát, tôi còn có việc, không ở lại cùng cô cãi nhau được.”

Quan Khiết gạt tay cô gái ra, xoay người định đi.

Còn chưa nhấc chân, trong đám người liền phát ra một thanh âm quen thuộc: “Quan Khiết, xin lỗi cô ấy đi.”

Sống lưng Quan Khiết chợt lạnh buốt, ngây người một lúc mới quay qua nhìn.

Người đàn ông đứng trong đám đông, gợn sóng bất kinh(*) lặp lại: “Xin lỗi đi.”

(*) Gợn sóng bất kinh /波澜不惊/ bō lán bù jīng: là một thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ dù cho có gió thổi, sóng gợn hay bất kì điều gì xảy ra cũng không chút biến động hay ảnh hưởng. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ 《Nhạc Dương lâu kí》《岳阳楼记》yuèyáng lóu jì của Phạm Trọng Yên thời kì Bắc Tống.