Trường Yên Như Mộng

Chương 46: Ăn quỵt



"Công tử lần đầu đến đây sao? Công tử cần gì cứ nói với ta, đảm bảo Xuân Hương Lầu sẽ làm công tử vừa lòng."

Mấy cảnh này cô đã xem trong phim rồi, rất nhanh liền chỉnh lại tâm thế, hạ giọng trầm hơn một chút.

"Vậy được, để xem nơi này của bà có giống tin đồn hay không."

Cô được Dung ma ma đưa lên lầu hai, chọn bàn chữ Thiên, nơi này là chỗ ngồi tốt nhất, chính là dành cho khách vip đó. Cô ngồi xuống nhàn nhã uống trà, Cẩm Tú bên cạnh rót trà cho cô.

"Em cũng ngồi đi."

"Nô tỳ không dám ạ."

Cẩm Tú vội cúi đầu, một nô tỳ nhỏ bé như cô sao dám ngồi ngang hàng với chủ nhân.

Cô nhìn Cẩm Tú cũng biết con bé nghĩ gì, cái nơi này thật quá nhiều phép tắc.

"Thế em định đứng đó đến bao lâu."

"Dạ nô tỳ đứng được ạ."

Phận nô tỳ như bọn họ, quay năm suốt tháng dù nắng hay mưa đứng mãi cũng thành quen. Cũng vì vậy, nhiều người khi về già chân không đi nỗi còn mang bệnh.

Cô nhìn Cẩm Tú nhất quyết không chịu ngồi, cô biết đứng quá lâu sẽ không tốt cho xương cốt bèn gọi tiểu nhị mang một chiếc ghế nhỏ để ở phía sau.

"Lúc nào mỏi thì ngồi xuống, bằng không về già không đi nỗi đừng có đổ lỗi tại ta."

Cẩm Tú cảm động sắp rơi nước mắt, khẽ gật đầu. Công tử nhà cô đúng là quá tốt, còn biết đứng lâu về sau sẽ sinh bệnh. Cô đúng là may mắn lắm mới được theo hầu công tử.

Cô đưa cho Cẩm Tú một cái bánh, bản thân cũng cầm lấy một cái vừa ăn vừa xem. Tiếng đàn du dương vang lên, trên đài từng người từng người bước ra, áo lụa thướt tha, dáng người uyển chuyển. Từng tiếng chuông bạc rung lên theo nhịp điệu mỗi bước chân, mỗi cái lắc hông xoay người điêu luyện. Cô chưa từng được xem màn múa nào đặc sắc đến vậy. Cho đến khi màn múa kết thúc, Dung ma ma tươi cười đi đến chỗ cô.

"Không biết có làm công tử vừa lòng không?"

"Không tệ."

Nhận được câu trả lời Dung ma ma càng thêm vui vẻ. Nếu đã là lần đầu đến, đương nhiên bà ta phải moi được càng nhiều bạc càng tốt.

"Vậy công tử chọn được vị cô nương nào chưa, ta sẽ đón cô ấy đến gặp công tử."

Cô trầm ngâm, thì ra là ở nơi này xem biểu diễn xong sẽ chọn người. Sau đó thì sao, uống rượu ngâm thơ à, hay là sẽ làm mấy việc kia. Cô hơi rùng mình, thật xin lỗi uống rượu ngâm thơ cô còn có thể làm được, chứ chuyện kia thì cô đây bất lực.

"Không cần, ta đây không hứng thú."

Dung ma ma nghe vậy liền hiện lên chút không can lòng, con cá lớn như thế lại không cắn câu. Nhưng mà cũng không nên đắc tội người quyền quý.

"Cẩm Tú trả tiền chúng ta về."

Cẩm Tú sờ soạng khắp người, lại đưa mắt nhìn cô giọng run run.

"Công tử không có... không thấy tiền đâu cả."

"Không thấy, sao lại không thấy, ta đã đưa em rồi cơ mà?"

Cẩm Tú vừa tìm khắp người như sắp phát khóc.

"Nô tỳ không biết, rõ ràng nô tỳ để ở đây."

Chết tiệt cô thật muốn chửi thề, chắc chắn là cái tên ăn mày lúc nãy. Trên đường đến đây, có một tên ăn mày tí nữa đụng ngã Cẩm Tú. Xem ra bọn họ gặp phải dân móc túi chuyên nghiệp rồi. Thật là trộm cướp thời nào cũng có, ôi tiền của cô.

Dung ma ma nghe bọn họ không có tiền, sắc mặt liền thay đổi. Cái gì mà con cá lớn chứ bà ta đúng là mù rồi.

"Không có tiền? Không có tiền mà dám bước vào đây, ngồi chỗ tốt nhất, ăn đồ ngon nhất, chọn người đẹp nhất, các ngươi nghĩ chỗ này của ta là chùa hay sao?"

Giọng bà ta rất lớn cho nên toàn bộ những ai có mặt ở đó đều nhìn về phía bọn họ. Cô khẽ hít hơi lạnh, thứ cô không thiếu nhất xưa nay chính là tiền. Cô sống đến từng này tuổi, chưa từng có ai dám vì tiền mà nói chuyện với cô thế này đâu.

"Ai nói ta không có tiền, chỗ này của bà hết bao nhiêu?"

Đã ăn quỵt còn làm bộ, Dung ma ma khinh thường nhìn bọn họ.

"Mạnh miệng dữ, thứ giả dạng công tử nhà giàu để ăn quỵt như ngươi, lão nương ta đây không phải chưa từng gặp qua. 50 lạng bạc ngươi có sao, đưa đây."

Cái thái độ khinh thường người khác đó làm cô tức điên. Cẩm Tú càng tức hơn xông tới trước, bà ta là cái thá gì, dám dùng thái độ đó nói chuyện với công tử nhà mình.

"50 lạng bạc vụn của bà có gì ghê gớm, công tử của ta chính người của Vũ..."

"Cẩm Tú."

Cẩm Tú còn chưa kịp nói hết đã bị cô gằn giọng gọi. Đến nơi thế này thì thôi đi, xảy ra việc lùm xùm không thể lấy danh của Lý Long Mộc ra được. Cô không muốn vì chút việc này làm vấy bẩn thanh danh hắn.

"Về nhà lấy bạc đi."

Cẩm Tú nhận lệnh chuẩn bị rời đi, liền bị bảo tiêu trong Xuân Hương Lầu cản lại.

"Còn muốn chạy."

Cô lười đôi co với bọn họ, chỉ thuận thế ngồi xuống, nhìn Dung ma ma bằng ánh mắt lạnh tựa băng sương.

"Ta sẽ ở lại, chẳng phải bà muốn bạc sao? Nếu không để tỳ nữ của ta về, làm sao có thể lấy đến cho bà."

Dung ma ma cũng là kẻ lõi đời, đương nhiên phải đề phòng người chạy mất.

"Làm sao ta biết cô ta có chạy mất hay không?"

Cẩm Tú hùng hổ trừng mắt nhìn bà ta, dám khinh thường công tử nhà cô. Được rồi để xem cô về mang người đến dẹp cái tửu lầu này của bà ta luôn.

"Hoặc tiền hoặc người, bà chọn cái nào?"