Trường Yên Như Mộng

Chương 47: Tay nào của ngươi chạm vào hắn



Dung ma ma đương nhiên muốn tiền, bằng không bà ta giữ người làm gì. Nhưng mà nhìn nam tử như hoa như ngọc trước mặt này, bà cũng có chút động lòng. Trong cái nghề này của bà bao nhiêu năm, cho dù không truyền ra ngoài, nhưng kinh thành này cũng có không ít mấy vị công tử, đại gia có phẩm vị khác người, đặc biệt thích mỹ nam tử. Nếu có được thiếu niên này, về sau chẳng phải chỗ này của bà ta sẽ lên như diều gặp gió sao.

Cô đưa mắt nhìn bà ta, cô mặc kệ bà ta đang nghĩ gì. Hạng người như thế này, không ra cần phải cho bà ta mặt mũi.

"Ta nói trước cho bà biết, nếu còn kéo dài thời gian. Đến quá giờ ngọ mà ta chưa về, người nhà của ta sẽ tìm đến. Tới khi đó chỗ này của bà còn có thể mở cửa hay không, ta không dám chắc."

Âm điệu không lớn không nhỏ lại bình tĩnh vạn phần, làm cho Dung ma ma không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thật là con nhà quyền quý.

Bà ta ra hiệu cho bảo tiêu để Cẩm Tú đi.

Trước khi Cẩm Tú rời đi còn đưa mắt nhìn lại công tử nhà mình

"Công tử, nô tỳ rất nhanh sẽ trở lại, người chịu khó một chút."

"Được rồi đi đi, đừng để gia biết."

Cẩm Tú gật đầu rời đi, cô không hiểu sao công tử lại không muốn vương gia biết. Nếu vương gia biết công tử bị ức hiếp, chắc chắn sẽ xử lý hết đám người kia.

Cẩm Tú đi rồi, Dung ma ma cho hai bảo tiêu đứng đó canh giữ cô. Bà ta cũng không ở lại, nơi này là địa bàn của bà ta, cô có mọc cánh cũng không trốn được.

Mà cô cũng chẳng muốn trốn, chẳng qua là chút bạc vụn có gì to tát. Nhưng mà hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày, sao lại xui đến thế. Cái tên ăn mày chết bằm kia, nếu để cô bắt gặp lần nữa, cô sẽ băm vằm hắn ra.

Đang ngồi thì một mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi, cô khẽ chau mày. Còn chưa đến trưa nơi này đã có vô số con ma men, cô đúng là hỏng đầu rồi mới đến chỗ này.

Một thân hình to béo sáp đến chỗ cô, cô phản ứng nhanh đứng lên né tránh. Hai tên bảo tiêu bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản gã nam nhân đang say xỉn này. Cũng đúng, bọn họ canh phòng cô chứ không phải bảo vệ cô.

"Mỹ nam, nghe nói ngươi không có tiền. Bản công tử có, đi theo bản công tử ngươi muốn bao nhiêu bản công tử đều cho ngươi."

Cô bắt đầu khó chịu với kẻ này, hắn không ngừng tiến về phía cô, nói đi nói lại mấy lời đó. Bàn tay cô siết chặt thành quyền, trừng mắt với hắn.

"Thứ như ngươi mà muốn đụng vào ta, ngươi còn chưa đủ tư cách."

Chu Bá giận tím người, hắn trời sinh thích mỹ nam tử, mà kẻ này vừa khi bước vào đã rất hợp ý hắn, nhìn qua không phải người nơi này. Lúc nghe Dung ma ma nói, hắn đã muốn xông đến làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nhưng hắn cảm thấy như vậy không kích thích. Hắn thích mèo vờn chuột hơn, vậy mà tên tiểu tử này lại dám nói hắn không có tư cách.

"Ngươi có biết bản công tử là ai không hả, được ta để mắt đến là phước đức mười đời nhà ngươi, ngươi dám không thuận theo."

Những người xung quanh chỉ dám nhìn không ai dám lên tiếng ngăn cản hắn. Nơi này là đâu chứ, làm gì có ai ngăn cản mấy chuyện này. Còn cả hắn chính là Chu Bá, đại công tử của Chu gia, trưởng tỷ hắn là quý phi của đương kim thánh thượng, ai dám động vào.

Cô cười, một nụ cười khinh bỉ nhìn hắn. Một tên mập ú, xấu xí, chắc hẳn cái ngoại hình này không lấy được vợ mới phải tìm đến nơi này. Cô xưa nay không bao giờ miệt thị ngoại hình người khác, nhưng bây giờ thì khác, cô nhìn hắn đúng là kinh tởm.

"Ta không thuận theo đấy rồi sao?"

Chu Bá nhìn thấy thái độ khinh thường kia, máu liền dồn lên não, cộng thêm đã say hắn lập tức nhào đến.

Cô xoay người tránh đi, lại đụng trúng hai tên bảo tiêu. Từ trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau, cái tên điên kia vậy mà lại nắm lấy tóc cô giật lại, đỉnh đầu tê buốt. Cô có thể cảm nhận được tóc mình bị giật đứt cả nắm lớn.

Cô đưa tay rút trâm ngọc, đang nắm búi tóc cô nhưng đột nhiên không còn nữa làm Chu Bá cũng mất thăng bằng ngã ra đất. Hắn ta còn đang định cất tiếng chửi, chỉ thấy trước mắt một bạch y nam tử tóc dài buông xuống, tựa như bước ra từ trong tranh, làm hắn quên cả hô hấp.

Cô cảm thấy hơi chóng mặt, vừa rồi bị giật tóc quá mạnh, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một cái gì đó trùm lên đầu. Là một chiếc áo choàng cỡ bự, mùi hương quen thuộc này. Cô muốn kéo cái áo xuống, thì một bàn tay khác lại mạnh mẽ phủ nó lại trên đầu cô. Được rồi cô hiểu rồi, hắn đang giận không nên chọc tức hắn thêm, cô chỉ ló hai con mắt ra nhìn.

"Long Mộc..."

Còn muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn cả người hắn đang đằng đằng sát khí, cô liền ngậm miệng.

Lý Long Mộc nhìn kẻ đang quỳ trên đất, Chu Bá tên biến thái này lại dám chạm vào y.

Chu Bá quỳ trên đất không ngừng run rẩy, không chỉ có hắn, mọi người ở đây đều quỳ.

Đế Đô này làm gì có ai không nhận ra Vũ Đức Vương, sợ hơn cả là Dung ma ma. Bà ta nhớ lại lời thiếu niên kia nói, bà ta đúng là thấy tiền mờ mắt, sao lại mắt nhắm mắt mở để Chu Bá làm càng. Nhưng bà ta không dám đắc tội Chu gia, lại không ngờ người nhà mà người kia nói lại là Vũ Đức Vương. Lần này còn giữ được mạng nữa hay không còn không biết.

"Tay nào của ngươi chạm vào hắn?"