Trường Yên Như Mộng

Chương 63: Ta yêu chàng



Phải nàng là nữ nhân hắn vô cùng hạnh phúc, như vậy cảnh nàng bế đứa trẻ trên tay ngày đó, về sau hắn cũng có thể nhìn thấy. Nàng cùng hắn và đứa bé của bọn họ, đời này hắn chỉ mơ một giấc mộng như thế mà thôi. Chỉ cần nàng ở bên hắn, mọi thứ với hắn đã đủ rồi.

Cô giống như gỡ được tảng đá trong lòng xuống. Người nam nhân này vẫn yêu cô, cho dù cô là ai, như vậy kiếp này của cô cũng không lãng phí. Cô đưa tay vòng qua cổ Lý Long Mộc nhìn thắng vào mắt hắn, ánh mắt lấp lánh, cùng nụ cười rực rỡ tựa ánh mặt trời.

"Long Mộc ta yêu chàng."

Lần đầu tiên trong đời cô tỏ tình với một chàng trai, lại là một người cách cô cả một thế giới, nhưng cô không quan tâm. Khi cô đứng trước sự sống và cái chết, cô mới biết trong tim mình người thiếu niên này là tất cả. Cô đã sợ không được nhìn thấy người này, còn hơn là sợ cái chết.

Ba chữ "ta yêu chàng" làm cho tim Lý Long Mộc đánh trống liên hồi. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào lại dám nói lời này với nam nhân. Đúng là Thạch của hắn, nàng chẳng giống bất kỳ ai, nhưng hắn lại yêu nàng, vì nàng đặc biệt như thế.

"Thạch, nàng nhất định phải nhớ lấy lời hôm nay nàng nói, không được nuốt lời."

Cô đương nhiên không nuốt lời, giống như nhớ ra gì đó cô cười với Lý Long Mộc. Nếu đã lộ thân phận rồi vậy cô cũng muốn hắn gọi tên mình. Cho dù Thạch cô cũng rất thích, nhưng tên là do cha mẹ đặt, cô cũng muốn nghe Long Mộc gọi tên cô.

"Long Mộc thật ra ta cũng có tên, lần trước gạt chàng đó."

Hắn đưa mắt mong chờ nàng nói, hắn biết nàng đương nhiên là gạt hắn rồi. Nàng vô cùng xinh đẹp, hẳn tên cũng sẽ rất đẹp. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của ai đó, cô thật cảm thấy vui vẻ, thì ra hắn cũng mong đợi.

"Lý Hà Linh là tên ta, Hà trong dải ngân hà, Linh trong lung linh, nghĩa là dải ngân hà lung linh."

"Dải ngân hà?"

Hắn không hiểu ba từ đó, tựa như một đứa trẻ cần được giải thích, hắn đưa mắt nhìn nàng.

Cô chợt nhớ thời này người ta không dùng ba từ đó.

"Nó chính là bầu trời đêm với hàng vạn vì sao, chàng đã hiểu chưa?"

Bầu trời đêm hàng vạn vì sao, hắn sẽ nhớ kỹ, tên của nàng đúng là rất đẹp.

"Ta sẽ nhớ kỹ."

Cho đến khi ngừng hơi thở, hắn cũng sẽ ghi nhớ tên nàng. Bởi vì hắn muốn, nếu có kiếp sau hắn nhất định sẽ tìm nàng. Tên nàng là vì sao trên bầu trời, vậy có lẽ luồng sáng mang nàng đến với hắn cũng là một ngôi sao.

"Hà Linh."

Long Mộc gọi tên cô, gọi rất êm tai, cô rất thích.

"Chàng gọi thêm lần nữa đi."

"Hà Linh."

Cô cười tít mắt hôn lên má hắn một cái.

Tự nhiên được hôn Lý Long Mộc không phản ứng kịp, đến lúc hắn phản ứng lại thì nàng đã rời khỏi hắn, tinh nghịch đứng một bên. Đúng là hắn đáng ra phải phản ứng nhanh một chút chứ, như hắn vẫn nhớ nàng còn đang bị thương, tạm ghi nợ vậy.

"Long Mộc ta đói rồi."

"Được, ta bảo người chuẩn bị."

"Chúng ta ra ngoài được không, ta muốn ra ngoài hít thở một chút."

Cô thật sự nằm quá lâu nên muốn ra ngoài đi dạo, mà tự mình đi thì lại không có chút sức nào.

Bên ngoài vẫn còn lạnh, cũng may hôm nay nắng đẹp, tuyết cũng đã sắp tan hết. Nàng vận động một chút cũng tốt, cho nên hắn cũng đồng ý.

Lý Long Mộc giúp cô mặc thêm áo lông, cẩn thận dìu cô ra ngoài. Bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô đang ở trong Thanh Trúc viện của Lý Long Mộc, bảo sao cô lại thấy nơi này quen như thế.

Nghe tin Lý Thạch đã tỉnh, thái tử cùng thái tử phi đích thân đến phủ thăm hỏi. Lý Chính nhìn bộ dạng vội vàng hấp tấp của thê tử mình, có chút ganh tỵ. Như Ý trước giờ cũng chưa từng vì hắn mà gấp đến độ này.

"Như Ý nàng đi chậm một chút, để người khác nhìn thấy chẳng ra sao cả."

Hắn là lo sợ nàng bị ngã, nhưng lời ra khỏi miệng lại giống như quở trách người khác. Như Ý cũng tự khắc hiểu, mình đúng là có hơi vội vàng. Nhưng nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên, nàng phải tận mắt nhìn thấy ca ca bình an vô sự mới yên lòng.

Hai người một đường đi thẳng đến Linh Sam Viện. Bước chân Lý Chính khựng lại bên thềm cửa, Như Ý phía sau vì thế cũng dừng theo. Nàng không hiểu vì sao hắn đột nhiên dừng bước. Vậy nên theo hướng nhìn của Lý Chính, nàng bắt gặp một bóng dáng tựa tiên nữ lạc giữa nhân gian, bên cạnh nàng ấy là Vũ Đức Vương. Đây chẳng phải viện của ca ca nàng sao, vì sao xuất hiện một nữ tử lại còn cùng vương gia thân mật. Như Ý vẫn luôn tưởng rằng, vương gia có lòng với ca ca nàng.

Lý Chính giống như hoá đá, nữ nhân trước mặt và nữ nhân trong ký ức của hắn dần dần hiện ra. Bàn tay dấu trong gấu áo siết chặt, phúc bất trùng lai hoạ vô đơn chí. Là phúc hay hoạ hắn cũng không rõ.

"Bên kia là chỗ nào vậy? Ta muốn qua đó chơi."

"Điện hạ chỗ đó là Nghê Tuyết cung không vào được đâu ạ, hay nô tỳ dẫn người đến chỗ khác vui hơn nhé?"

"Nghê Tuyết Cung", cho đến bây giờ hắn chưa từng quên ba chữ đó, cũng chưa từng quên gương mặt của nữ nhân bên trong.

Cô đưa mắt nhìn về hướng cửa, liền bắt gặp ánh mắt có phần kinh ngạc của hai người kia. Cũng phải thôi, cô đang trong bộ dạng này đủ doạ sợ bọn họ rồi. Cô đưa tay vẫy Như Ý, khẽ gọi.

"Như Ý lại đây, không phải đến thăm ca ca à?"