Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 92: Họ hàng xa lạ



Hứa Thanh Mây trở về nhà một mình, vừa vào cửa liền nghe thấy một giọng nữ chói tai. "Ôi anh rể, gia giáo của nhà anh thật không ổn chút nào. Đã chín giờ rồi mà con gái của anh còn lang thang bên ngoài à? Anh xem Hạ Kiều của tôi kia, mỗi tối đều về nhà đúng tám giờ rưỡi. Đây mới là phong phạm của con gái nhà lành. Hèn chi cuối cùng nó lại chọn gả cho một kẻ vô dụng như vậy. Xem ra là chơi đùa ở bên ngoài mệt mỏi quá rồi nên mới tìm một người yên phận để ở cùng đây."

Người nói chuyện chính là mợ ba Hoàng Kim Lam của Hứa Thanh Mây.

Sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đỏ bừng lên: "Em dâu, chuyện Thanh Mây ra ngoài với Lâm Mạc Huy, chuyện này... sao có thể tính là phóng túng được chứ? Hơn nữa, Thanh Mây nó lớn rồi. Ra ngoài đi ăn với bạn bè một bữa, về quả chín giờ cũng là chuyện bình thường mà."

Hoàng Kim Lam tức giận: "Bởi vậy tôi mới nói gia giáo nhà anh chị không nghiêm. Chi cần Thanh Mây ra ngoài với Lâm Mạc Huy là được rồi sao? Lâm Mạc Huy là loại người gì, hai người không biết à? Đêm hôm Thanh Mây lại ra ngoài với Lâm Mạc Huy thì có gì tốt chứ? Còn đi ăn với bạn? Tôi nói cho hai anh chị biết, thể loại như bạn nhậu thì không cần giao thiệp làm gì. Bạn bè chân chính thì sẽ không quan tâm đến mấy loại tiệc tùng ăn uống bình thường này đâu"

Hứa Đình Hùng khịt mũi khinh bỉ. Gia đình Hoàng Kim Lam cực kỳ keo kiệt, ngày thường hoàn toàn không bao giờ đi xã giao với bạn bè gì cá. Cũng do bọn họ gặp chuyện nên giờ mới đi nịnh bợ mấy người bạn nhờ người giúp đỡ thôi. "Cậu ba, rốt cuộc hai người đến đây có chuyện gi vậy?"

Phương Như Nguyệt chuyển chủ đề.

Cậu ba Phương Gia Kiện ho nhẹ một tiếng: "Là vầy, Hạ Kiều vừa mới tốt nghiệp đại học. Hai người cũng biết rồi đó, Hạ Kiều của em cực kỳ xuất sắc. Ngoài kia có rất nhiều công ty muốn giành Hạ Kiều về làm cho họ. Bọn em nghĩ, chúng ta đều là người một nhà nước phù sa không chảy ruộng ngoài nên bọn em định để Hạ Kiều đến làm cho nhà anh chi."

Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng nhìn nhau, hóa ra là bọn họ đến để tìm việc đấy.

Câu này nghe vào thấy thế nào nhỉ? Hai người họ muốn tới xin việc, nhưng lại làm như là chúng tôi đang được lợi nhiều làm vậy.

Nếu Hạ Kiều này thật sự xuất sắc thì còn có thể. Nhưng vấn đề là, Hạ Kiều này chỉ là một đứa học dốt.

Tốt nghiệp đại học thi có thể làm được gì trong công ty dược phẩm Hưng Thịnh đây?

Phương Như Nguyệt nháy mắt với Hứa Đình Hùng.

Bà ta biết rõ nếu vợ chồng bà ta không đồng ý chuyện này thì Phương Gia Kiện và Hoàng Kim Lam chắc chắn sẽ quậy phá âmĩ ở nhà vợ chồng họ. Thậm chí, còn có thể dùng mẹ già của Phương Như Nguyệt để chỉnh đốn bà ta.

Hứa Đình Hùng biết rõ sự lợi hại của hai người Phương Gia

Kiện và Hoàng Kim Lam nên cũng không dám từ chối. "Vậy thì, hay là cho Hạ Kiều vào công ty đi làm đi?" Hứa

Đình Hùng cười nói.

Phương Gia Kiện hài lòng gật đầu, nhưng Hoàng Kim Lam lại không thỏa mãn: "Đi làm? Anh rể, ý của anh là anh muốn Hạ Kiều nhà tôi làm nhân viên sao? Một sinh viên đạt thành tích cao, lại có hạnh kiểm và học lực vô cùng xuất sắc như Hạ Kiều của tôi mà anh lại để nó đi làm nhân viên sao?"

Hứa Đình Hùng sững sờ. Một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, được vào làm ở công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã xem như là khá tốt rồi. Không muốn làm nhân viên thì còn muốn làm gì nữa? Muốn làm sếp người ta à? "Không, em dâu à. Dù sao thì Hạ Kiều cũng vừa mới tốt nghiệp." Phương Như Nguyệt nhỏ giọng nói.

Hoàng Kim Lam giận dữ: "Mới tốt nghiệp thì sao? Dù mới tốt nghiệp thì ngoài kia cũng có rất nhiều công ty muốn giành Hạ Kiều nhà em về làm đó. Bọn em đến đây là để giúp đỡ cho người nhà của mình thôi. Anh chị đối xử với người nhà của mình như thế u? Anh chị thật khiến cho em lạnh lòng!"

Hứa Đình Hùng không khỏi nổi giận: "Đã thế thì để Hạ Kiều đi làm ở công ty lớn bên ngoài đi."

Lời này vừa dứt thì tất cả mọi người đều sửng sốt. Sắc mặt Phương Như Nguyệt thay đổi đột ngột, câu này của Hứa Đình Hùng đã gây ra rắc rối lớn rồi.

Quả nhiên, Hoàng Kim Lam nổi trận lôi đình: "Hứa Đình Hùng, ý anh là gì? Thế nào? Chưởng mắt Hạ Kiều của tôi à? Chà chà, Hứa Đình Hùng, anh đã quên mất mấy năm trước, khi mấy người còn đang nghèo khổ, chúng tôi đã giúp mấy người như thế nào rồi sao? Ha, bây giờ cá mặn xoay người được rồi nên không coi trọng chúng tôi nữa ư? Loại người vô ơn như thế sẽ bị sét đánh chết đấy."

Hứa Đình Hùng tức giận tot độ. Mấy năm trước, lúc bọn họ nghèo túng, chẳng qua là Phương Như Nguyệt đến nhà mượn bà ta có hơn chục triệu. Thể mà Hoàng Kim Lam cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện này.

Phương Như Nguyệt vội vàng hòa giải:" Được rồi, được rồi. Đình Hùng, sao ông có thể nói chuyện như vậy được? Em đừng chấp nhặt với ông ấy. Còn về chuyện này, nếu em có yêu cầu gì thì nói cho chị biết, chị sẽ sắp xếp giúp em được không?"

Lúc này, Hoàng Kim Lam mới bớt giận, lạnh lùng nói: "Không có yêu cầu gì, chủ yếu là đãi ngộ phải phù hợp với năng lực của Hạ Kiều nhà em. Cấp bậc không thể thấp, ít nhất phải là tổng quản lý. Tiền lương không thể thấp, nhưng chúng ta đều là người một nhà, em cũng sẽ không đòi hói quá nhiều. Lương một tháng một trăm bảy mươi triệu là đủ. Còn về xe chuyên dụng, anh rể, lấy xe của anh là được rồi. Để Ha Kiều lái tạm trước, sau hai năm rồi đổi cũng được. Về chỗ ở, nghe nói là nhà của Hoa Đình Thịnh Vượng khá tốt..."

Cuối cùng, Hứa Đình Hùng không nhịn được nữa: "Sao cô không đòi vào ở khu Đảo Xanh luôn đi?"

Hoàng Kim Lam cả giận nói: "Thái độ của anh là sao đây? Thế nào? Anh cảm thấy Hạ Kiều của tôi không xứng ở trong khu Đảo Xanh à? Tôi nói cho anh biết, chồng tương lai của Hạ Kiều nhà tôi nhất định phải có một căn nhà ở khu Đảo Xanh. Nếu không thì nó sẽ không đủ tư cách kết hôn với Hạ Kiều nhà tôi đâu."

Hứa Đình Hùng suýt chút nữa hộc máu. Đứa con gái đó của bà ta trông như một con lợn, có thắng đại gia nào bị mù mà lại đi cưới cô ta chứ?

Phương Như Nguyệt rất khó xử. Bà ta không thể nào đồng ý với mấy điều kiện này của Hoàng Kim Lam. Nếu cho Hạ Kiều đi làm như một nhân viên bình thường, không ảnh hưởng gì lớn đến công ty thì không sao cả. Nhưng nếu muốn làm tổng quản lý, vậy thì nó lại liên quan đến sự phát triển của công ty trong tương lai. Thể thì sao được chứ?

Lúc này, Hứa Thanh Mây mới mở cửa đi vào.

Hoàng Kim Lam liếc nhìn Hứa Thanh Mây với ảnh mắt khinh thường: "Ô, đi phóng túng xong cũng biết đường về nhà rồi đấy. Hừ, con cháu bây giờ thật vô phép! Người lớn đến nhà mà cũng không về tiếp đón, lại đi ăn uống chơi bời ở ngoài. Trong mắt cô còn coi người lớn chúng tôi ra gì không?"

Đôi mày thanh tú của Hứa Thanh Mây nhíu lại, trong lòng cô cảm thấy rất không vui nhưng cuối cùng cô cũng không dám phản bác.

Hoàng Kim Lam là người đàn bà đanh đá hơn cả Phương Như Nguyệt, sau lưng còn có bà ngoại làm chỗ dựa. Nếu thật sự cãi nhau một trận lớn thì e là cả nhà cô đều sẽ không chịu nổi. "Xin lỗi, cháu không biết hai người đến đây." Hứa Thanh Mây nhẹ nhàng nói một câu.

Hoàng Kim Lam xua tay: "Thôi đi, con hư là lỗi của bố.

Trong chuyện này, trách nhiệm của bố cô là lớn nhất."

Hứa Đình Hùng tức giận đến mức bật cười. Nếu không phải do đấu không lại người đàn bà đanh đá này thì ông ta đã phát điện từ lâu rồi.

Hoàng Kim Lam xua tay: "Thanh Mây, cháu trở lại rất đúng lúc. Chuyện vừa rồi mợ đã nói với bố mẹ cháu, bọn họ rất tán thành. Bây giờ, để xem rốt cuộc cháu có hiểu thuận hay không thì cháu nói đi, cháu có ủng hộ quyết định của bố mẹ cháu không?"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngơ ngác. Chúng tôi tán thành với cô lúc nào?

Hứa Thanh Mây mang vẻ mặt ngỡ ngàng: "Chuyện gì vậy?"

Hoàng Kim Lam lớn tiếng nói: "Cháu đừng hỏi chuyện gì, mợ chỉ hỏi cháu có hiểu thuận không?"

Hứa Thanh Mây suýt ngã ngửa. Tôi cũng không biết có chuyện gì, sao lại dính vào chuyện có hiểu hay không chứ?

Lúc này, Hứa Đình Hùng mới vội vàng nói: "Là như vầy. Mợ của con muốn Hạ Kiều vào công ty làm tổng quản lý, lương tháng một trăm bảy mươi triệu. Muốn đưa xe của bổ cho Ha Kiều chạy, còn muốn ở nhà của Hoa Đinh Thịnh Vượng nữa. Bảo con sắp xếp cho nó."

Nghe vậy, trong đầu Hứa Thanh Mây chỉ có một suy nghĩ: Bị điên rồi sao?

Hoàng Kim Lam lại coi đó là chuyện đương nhiên: "Mọi chuyện đúng là như vậy. Thanh Mây, từ nhỏ đến lớn, mợ và cậu ba của cháu đối xử với cháu như thế nào thì cháu cũng biết. Giờ cháu chỉ cần nói một câu thôi, cháu có muốn trả ơn mợ và cậu ba của cháu không?"