Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 93: Vô liêm sỉ



Hứa Thanh Mây xém chút thì tức ói máu. Hai người này còn có mặt mũi mà đòi cô phải báo đáp sao? Từ nhỏ đến giờ cô còn chưa biết đến hai người cậu mợ này là người như thể nào à?

Trước đây khi cô đến nhà bà ngoại ở vài ngày thì hai người họ còn cãi nhau bảo hai chi em cô ăn nhiều quá nên đuổi họ về đi. Không ngờ sau khi nghe tin nhà họ Hứa thành lập công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì họ lập tức chạy tới nịnh bợ. Còn nói cái gì mà sao ngày lễ ngày tết không đón Hứa Thanh Mây và Hứa Thanh Tuyết về nhà chơi, rồi cái gì mà con gái sinh ra đã là quý hiểm này nọ. Thật ra là đang diễn trò cho nhà họ Hứa xem đó thôi.

Hứa Thanh Mây còn nhớ rất rõ khi Hứa Đình Hùng bị dòng họ ruồng bỏ trở nên nghèo túng thì Hứa Kim Lam liên thay đổi một trăm tám mươi độ. Lúc ấy trong nhà muốn vượt qua cửa ải khó khăn nên Phương Như Nguyệt mới dắt theo hai chị em cô về nhà mượn tiền thì cậu ba trốn tránh không gặp mặt, còn Hoàng Kim Lam thi chanh chua châm biếm một trận. Cuối cùng vẫn là cậu cả đã cho họ một ít tiền, Hoàng Kim Lam còn đến nhà cậu cả làm ầm ĩ một trận. Sau đó cậu cả cũng phải đưa cho nhà Hoàng Kim Lam số tiền bằng với số tiền của nhà cô thì bà ta mới chịu để yên.

Về sau nhà họ Hạ kiếm được tiền đã trả lại số tiền đó cho cậu cả rồi nhưng Hoàng Kim Lam thì vẫn im im không hề nhắc đến việc sẽ trả lại số tiền đó cho cậu cả.

Lúc mẹ của cậu cả bị bệnh nặng cần đến số tiền lớn để chữa trị nên đòi đến tiền thì Hoàng Kim Lam lại quyt nợ một cách trắng trợn, bắt nhà cậu cả phải đưa biên lai vay mượn ra thì mới trả.

Cậu cả là người thật thà chất phác, người thân mượn tiền sẽ không ghi biên lai nên không có giấy vay mượn cho Hoàng Kim Lam xem. Cuối cùng nhà cậu ba quyt nợ không trả khiển cậu cả tức giận đến nỗi tái phát bệnh tim suýt chút thì chết ở bệnh viện.

Lúc ấy Phương Như Nguyệt vì chuyện này đã chạy về nhà định nói chuyện phải quấy với họ thì bị Hoàng Kim Lam khóc lóc om sòm ầm ĩ một trận nên bà ta không nói được lời nào đã phải chán chường rời khỏi đó.

Cũng chính vì chuyện này mà lâu rồi hai nhà không còn liên lạc qua lại nữa.

Vậy mà chỉ một năm sau, Hoàng Kim Lam lại đem theo quà bánh đến tận cửa để thăm viếng gia đình Hứa Thanh Mây. Bà ta nói chuyện cực kỳ khách sáo đến nỗi khiến cho người khác còn lầm tưởng là bà ta đã tỉnh ngộ. Sau đó bà ta còn đặc biệt mời Hứa Thanh Mây đến nhà ông bà tế tổ, lúc ăn cơm tối bà ta lại mời đến một người con trai của một nhà giàu có trong làng. Thì ra ngoài miệng bà ta nói là muốn tiếp đãi Hứa Thanh Mây nhưng bên trong chính là muốn bán Hứa Thanh Mây cho tên đàn ông kia để kiếm lợi mà thôi.

Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Hứa Thanh Mây đã sáng rực hai mắt, dự định đêm đó sẽ bỏ thuốc vào rượu chuốc cho cô uống say rồi giở trò đồi bại nhưng may là Hứa Thanh Mây lanh lợi không uống rượu của tên đàn ông kia đưa cho. Sau đó cô lái xe một mạch chạy về thành phố Hải Dương nên mới xem như thoát được một kiếp nạn.

Vậy mà mấy ngày sau Hoàng Kim Lam còn chạy đến nhà ho Hứa làm ầm ĩ một trận nữa chứ. Bà ta chửi mắng Hứa Thanh Mây là đồ vô văn hóa, khi đi không hề nói với bà ta một tiếng khiến bà ta mất mặt với tên đàn ông kia. Rồi bà ta còn nói Hứa Thanh Mây phải trở về giải thích với người ta đi vì cô đã lừa đảo họ, đã nhận lễ cầu hôn rồi mà còn bỏ chạy về công ty dược phẩm Hưng Thịnh để trêu ngươi người ta. Hoàng Kim Lam đến công ty làm ầm ĩ như vậy khiến Hứa Thanh Mây mất hết thể diện, cô tức giận không chịu đựng nổi nữa nên mới báo cảnh sát đến giải quyết chuyện này.

Hoàng Kim Lam bị bắt đi, lúc này bà ta mới luống cuống vội vàng kêu Phương Gia Kiện đến cầu xin Hứa Thanh Mây. Sau đó bà ngoại của Hứa Thanh Mây phải đích thân ra cầu xin thì Hứa Thanh Mây mới không còn cách nào khác mà hủy bỏ vụ kiện tụng đó.

Sau chuyện đó thì Hoàng Kim Lam cũng im lìm được một thời gian không dám làm loạn nữa. Nhưng sau khi biết Hứa Thanh Bình bày mưu tính kế gả Hứa Thanh Mây cho Lâm Mạc Huy thì Hoàng Kim Lam lại lập tức trồi lên. Bà ta dùng không sót một từ ngữ xấu xa nào để châm biếm, mia mai, xia xói Hứa Thanh Mây. Bà ta còn nói Hứa Thanh Mây không đáng một đồng xu cắc bạc nào cả. Bà ta nói Hứa Thanh Mây ở ngoài có nhiều người tình lắm, ở thành phố Hải Dương đã bị ô uế thanh danh rồi nên không thể tìm được một người nào thành thật để gả cho nữa. Bà ta đi khắp nơi rêu rao khiến cho khoảng thời gian ấy Phương Như Nguyệt không dám về nhà mẹ đẻ, bởi vì chỉ cần về đến nhà là mấy người già trong nhà sẽ hỏi rốt cuộc Hứa Thanh Mây đã theo mấy người đàn ông rồi. Mặc cho Phương Như Nguyệt giải thích như thế nào đi nữa thì mấy người trong nhà vẫn không tin khiến Hứa Thanh Mây mất hết mặt mũi. Cô đã mấy lần muốn khởi tố Hoàng Kim Lam nhưng đều bị Phương Như Nguyệt ngăn lại bởi vì cậu ba Phương Gia Kiện là em út của Phương Như Nguyệt, từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều. Vì thế nếu như ông ta có chuyện gì thì bà ngoại sẽ tức chết mất, cuối cùng Hứa Thanh Mây đành chọn cách nhin nhục mà thôi.

Thật không ngờ vài năm sau bọn họ lại tìm tới tận cua một lần nữa.

Xem ra bọn họ đã biết tin nhà Hứa Thanh Mây làm ăn phát đạt nên mới chạy tới để lợi dụng đây mà.

Có điều họ đưa ra yêu cầu như vậy chẳng phải là vô liêm si quả rồi chăng? Cô đang định phản bác lại thì nhìn thấy Phương Như Nguyệt khoát tay, cô bèn thở dài hiểu được ý của Phương

Như Nguyệt muốn nói gì.

Nếu như cô từ chối thắng thừng thì chắc chắn Hoàng Kim Lam sẽ làm ầm ĩ không chịu để gia đình cô yên, như vậy đừng mong người nhà của cô sẽ được sống những ngày sung sướng nữa.

Nhưng chuyện quá đáng như vậy sao cô có thể đồng ý với họ chứ?

Cô suy nghĩ một lát bèn nói với Hoàng Kim Lam: “Mợ à, việc này không thể nóng vội được. Hay là hai ngày này cháu sẽ lưu ý giúp hai người một chút, sau đó sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục nhất được không ạ?" Hoàng Kim Lam tỏ vẻ giận dỗi: “Ngay bây giờ đi, còn cần gì tới hai ngày chứ? Cháu là chủ tịch kiểu gì vậy, sắp xếp vị trí của một tổng quản lý mà còn không có năng lực sao? Mợ nói cháu chính là người thiếu quyết đoán, so với Hạ Kiều còn kém xa. Nếu để cho Hạ Kiều làm chủ tịch thì việc sắp xếp vị trí tổng quản lý chi là việc dễ như trở bàn tay. Mợ nói nha, cái công ty này sớm hay muộn cũng sẽ bại trong tay cháu thôi"

Hứa Thanh Mây nghe vậy liền nổi máu điên lên, nếu theo như lời bà ta nói thì cô sẽ phải tặng không vị trí chủ tịch này cho Hạ Kiều à? Năng lực của con gái bà ta như thế nào, chẳng lẽ bà ta không biết sao? Nếu thật sự họ có bản lĩnh thì đã không chạy đến đây xin cô bố thí cho một công việc rồi mà còn bày đặt đòi hỏi.

Nhưng những lời đó cô chỉ suy nghĩ trong lòng mà thôi, ngoài mặt cô vẫn chỉ gượng gạo cười nói: “Mợ à, cháu cũng vừa mới lên làm chủ tịch thôi ạ. Công ty còn có rất nhiều việc cháu vẫn chưa nắm rõ nên mới phải cần thời gian để sắp xếp."

Hoàng Kim Lam bĩu môi: "Vậy cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là ruột rà thân thích nên mợ sẽ cho cháu một chút thời gian. Sau buổi tối ngày mai, mợ muốn nghe câu trả lời thuyết phục nhất. Có hiểu chưa?"

Trời ạ, thái độ này và giọng điệu này đâu phải là đến để cầu xin người khác chứ.

Hứa Thanh Mây kiềm chế sự tức giận lại rồi nói: "Được ạ."

Hoàng Kim Lam gật đầu nói: "Quyết định như vậy nha. Đúng rồi, buổi tối nay chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở đâu vậy? Thanh Mây à, bây giờ cháu là chủ tịch rồi thì cháu lo sắp xếp chuyện này đi nha. Hạ Kiều nhà mợ thích sạch sẽ, chỉ thích ở khách sạn năm sao thôi. Khách sạn bốn sao bẩn thỉu, con bé sẽ không chịu nổi đâu."

Hứa Thanh Mây càng thêm bực tức, vốn dĩ họ chỉ là một gia đình viên chức nhỏ nhoi và có quầy hàng bán đồ ăn vặt bé tí tẹo thôi mà cũng lớn tiếng đòi ở khách sạn năm sao à? Họ còn không biết khách sạn năm sao nhìn như thế nào nữa là...

Nhưng Phương Như Nguyệt lại trừng mắt nhìn Hứa Thanh Mây ý bảo cô phải làm theo, nên Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ phải gọi điện cho thư ký sắp xếp cho họ ở khách sạn năm sao.

Hứa Đình Hùng còn tự mình lái xe đưa cả nhà họ qua đó. Vừa về đến nhà, Hứa Đình Hùng đã chửi mắng một trận om sòm. “Phương Như Nguyệt, tại sao người nhà của bà lại như vậy chứ? Họ bị bệnh thần kinh à?"

Phương Như Nguyệt lại càng bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ông cũng đừng tức giận mà làm ầm ĩ nữa. Ông cũng biết bổ mẹ của tôi trọng nam khinh nữ, mà Phương Kiến lại là em út trong nhà. Dù sao gia đình họ vẫn còn sống với bố mẹ, lại được bố mẹ cưng chiều hết mực..."

Hứa Đình Hùng bực tức nói: "Mặc kệ ông ta được ai cưng chiều, việc đó thì có liên quan gì đến tôi nào? Mới gặp mặt đã đòi làm chức vụ tổng quản lý, còn đòi ở khách sạn năm sao nữa. Làm như nhà chúng ta mắc nợ nhà họ vậy. Tôi nói cho bà biết nha, ngày mai lập tức báo bọn họ cút khỏi đây ngay"

Hai mắt Phương Như Nguyệt đỏ hoe lên nhìn ông ta nói: "Ông Hùng à, ông không thể vì tôi mà suy nghĩ một chút sao? Mẹ của tôi mấy ngày này đang nằm viện, sức khỏe vẫn không tốt hơn chút nào. Ông nói xem nếu chúng ta cứ cãi nhau với họ thì không phải muốn mẹ tôi chết hay sao? Có phải ông đã quên năm đó khi chúng ta mới kết hôn, ông chỉ là một người nghèo khó với hai bàn tay trắng đã được mẹ tôi giúp đỡ ông như thế nào rồi không?"

Hứa Đình Hùng nín thinh, ông ta nhớ lại những năm đầu mới khởi nghiệp đã được mẹ vợ đối xử tử tế như thế nào nên vẫn cảm kích trong lòng cho đến tận bây giờ. "Có điều... việc này phải làm sao bây giờ chứ? Chẳng lẽ thật sự cho con bà ta làm tổng quản lý công ty sao?" Hứa Đình Hùng kêu lên với vẻ bất lực. "Thanh Mây, con nghĩ như thế nào? Con đã đồng ý với họ sẽ trả lời trong vòng một ngày mà? Con sẽ trả lời họ như thể nào đây?"