Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 96: Các người thật đáng chết



Hửa Đình Hùng chan cho một chút rồi lập tức gật đầu: "Để nghị này của bà không tệ."

"Loại chuyện này để Lâm Mạc Huy làm đi."

"Thực sự làm lớn chuyện rồi, không được thì cứ để Làm Mạc Huy đỡ đạn thôi."

"Thứ nhất có thể dùng làm bảo hiểm, thứ hai nếu lớn chuyện thật rồi, nó mà ngồi tù thi chúng ta cũng có thể thoát khỏi đảm phiền toái này!"

Hai người lập tức chạy tới phòng của Hứa Thanh Mây, bảo Hứa Thanh Mây gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy.

Hứa Thanh Mây tâm không cam tình không nguyên nhưng lại không lay chuyền được bố mẹ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy bảo anh đi xem tình huống một chút.

Lâm Mạc Huy lái xe điện xuất phát từ khu Đảo Xanh đuổi tới hiện trường.

Đến hiện trường, Lâm Mạc Huy chứng kiến mộtmàn khiển anh phải phẫn nộ.

Một chiếc BMW lật ngửa trên mặt đất, từ cửa số xe có thể nhìn thấy bên trong có một bé gái đang nam.

Đấu của bể gái đấy máu, cũng không biết là con sống hay đã chết

Bày tám tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh vây quanh bên cạnh chiếc xe, một người phụ nữ bị mấy người kia vây ở giữa.

"Cứu người đi, các người cứu người trước đi..." Người phụ nữ bất lực hô hào, nhưng căn bản là mấy người kia không thèm để ý tới.

Hạ Kiểu ngồi trên mũi chiếc xe Panamera, còn đang cười đùa với người bên cạnh giống như chỉ xảy ra một chuyện rất nhỏ.

Một tên thanh niên đeo bông tai ngôi bên cạnh Hạ Kiểu, một tay khoác lấy bà vai của cô ta, cực kỳ thân mật.

"Làm sao người nhà của chị còn chưa tới vậy?"

"Vừa rồi cô gái này mấy lần muốn báo cảnh sát, may là các anh em đã ném điện thoại di động của cô ta di rối."

"Cô ta mà báo cảnh sát thì phiền phức to đấy!"

Tên thanh niên hỏi.Ha Kiểu cười đắc ý: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ tới rất nhanh thôi."

"Nói cho bọn họ biết, nếu con khốn kia lại muốn bảo cảnh sát thi trực tiếp đập nát điện thoại di động của nó."

"Mọi người không can lo lắng, dù sao bây giờ tôi cũng là tổng quản lý của công ty. Nếu như chút chuyện nhỏ này còn không giải quyết được, tôi còn làm tổng quản lý gì nữa?"

Mọi người ở bốn phía đồng thanh kêu gọi: "Chị Kiểu ngẫu quá!"

"Đi theo chị Kiều là được rồi!"

"Chị Kiểu, ngày mai em sẽ đến công ty của chị báo danh, về sau liên theo chị lăn lộn!"

Vẻ mặt của Hạ Kiểu đắc ý, cao quý giống như một nữ hoàng

"Đúng rồi Hạ Kiều, nghe nói dáng dấp của chị gái chị rất xinh đẹp, là người đẹp nhất thành phố Hải Dương."

"Đêm nay chị ấy có đến đây không?"

Đột nhiên một tên thanh niên tóc dài hỏi. Những người đàn ông khác cũng nhìn lại, trong mắt đều cực kỳ nóng bỏng.Hạ Kiểu: "Cái này khó mà nói."

"Có điều mọi người không cần lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen."

"Phủ sa không chảy ruộng ngoài mà, mọi người đều là bạn của tôi, có gái đẹp, chắc chắn là tôi phải sắp xếp cho mọi người trước rồi!"

Đám người lại reo hò một lần nữa, đến cả tên thanh niên đeo bông tai ngồi bên cạnh Hạ Kiểu, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng.

"Ha Kiểu, không phải chị của cô đã kết hôn rồi sao!"

"Giới thiệu cô ấy cho bọn này, anh rể cô sẽ đồng ý chứ?"

Một tên thanh niên cười nói, cũng bắt chước làm càn cười vang.

"Thế thì sao chứ?"

"Chống của chị gái tôi chính là một kẻ vô dụng."

"Tôi giới thiệu chị ấy cho mọi người, chị ấy càm kich tôi còn không kịp đâu!".

Đám người hô hào một lần nữa, bên trong miệng la hét Hạ Kiểu ngẩu quá các kiểu.

Nhưng vào lúc này, Lâm Mạc Huy lái xe điện đi tới những người khácHạ Kiểu: "Cái này khó mà nói."

"Có điều mọi người không cần lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen."

"Phủ sa không chày ruộng ngoài mà, mọi người đếu là bạn của tôi, có gái đẹp, chắc chắn là tôi phải sắp xếp cho mọi người trước rồi!"

Đám người lại reo hò một lần nữa, đến cả tên thanh niên đeo bông tai ngồi bên cạnh Hạ Kiểu, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng.

"Hạ Kiểu, không phải chị của cô đã kết hôn rồi sao!"

"Giời thiệu cô ấy cho bọn này, anh rể cô sẽ đồng ý chứ?"

Một tên thanh niên cười nói, những người cũng bắt chước làm càn cười vang.

"Thể thì sao chứ?"

"Chống của chị gái tôi chính là một kẻ vô dụng."

"Tôi giới thiệu chị ấy cho mọi người, chị ấy càm kich tôi còn không kịp đâu!"

Đám người hô hào một lần nữa, bên trong miệng la hét Hạ Kiểu ngấu quá các kiều.

Nhưng vào lúc này, Lâm Mạc Huy lái xe điện đi tới kháchiện trường,

Anh cũng không để ý tới đám người mà đi thằng tới chiếc BMW đỏ bên cạnh.

Sau khí dưa tay lôi kéo cửa xe, anh phát hiện cửa xe đã bị kẹt lại, căn bản là không thể mở ra.

"Mày làm gì vậy?"

Tên thanh niên tóc dài gầm lên đi tới.

Đôi mắt của người phụ nữ thì sáng lên, voi vàng la to: "Anh gì ơi, cửu... mau cứu con gái của tôi với."

"Mau gọi xe cứu thương, con bé.. con bé bị bệnh tim, cầu xin anh mau cứu nó..."

"Con khốn này, câm miệng!" Tên thanh niên tóc dài trực tiếp đá một cước lên trên người phụ nữ, chi vào Lâm Mạc Huy tức giận mằng.

"Này, mày nghe kỹ cho tao."

"Nơi này không có chuyện của mày, không muốn chết thì cút ngay!"

Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Thời gian xảy ra tai nạn xe cộ lâu như vậy rối, anh còn không cửu người ra sao?"

"Đảm các người, thật sự đáng chết mà!"

Tên thanh niên tóc dài lập tức giận dữ: "Con mẹnó mày nói người nào cơ?"

"Máy có tin ông đây giết chết mày hay không!"

Mấy tên thanh niên khác cũng vây quanh, ảnh måt xâu xa nhìn Lâm Mạc Huy,

Căn bản là Lâm Mạc Huy không thèm để ý tới bọn họ, anh xoay người ngồi xuống, hai tay bắt lấy trấn xe BMW. Đột nhiên hô to một tiếng, chiếc xe bị nhấc lên rồi lật ngửa ra,

Vốn dĩ mấy tên thanh niên này muốn vây quanh Lâm Mạc Huy rồi đánh cho anh một trận.

Đột nhiên nhìn thấy Lâm Mạc Huy lật chiếc xe lên, mấy tên kia đều lập tức ngây ngần cả người.

Cái này phải dùng sức lực lớn cỡ nào mới có thể làm được chứ?

Mấy tên đều kia sợ ngây người, Hạ Kiểu và tên thanh niên đeo bông tai đang ngối trên xe cũng sửng sốt.

Lâm Mạc Huy cưỡng ép kéo cửa xe, ôm bé gái bên trong ra ngoài.

Người phụ nữ hoàng hốt bò tới: "Con yêu, con yêu, con không sao chứ?" "Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương..."

Lâm Mạc Huy thăm dò một chút, may mắn là bégái vẫn còn thờ.

Nhưng, bệnh tình của bé gái đã vô cùng nghiêm trọng. Coi như có đưa đến bệnh viện cũng không ai có thể cứu được có bé.

Lâm Mạc Huy thừa dịp người phụ nữ không chú ý, đâm hai cây ngân châm vào cơ thể bé gái, tam thời giữ lại mạng sống của cô bé.

Lúc này, Hạ Kiểu đã từ trong xe đi xuống.

Cô ta nghi ngờ quan sát Lâm Mạc Huy, đột nhiên kinh ngạc hỗ lên: "Anh... anh là Lâm Mạc Huy sao?"

Trước đó Hoàng Kim Lam đến nhà họ Hứa làm loạn, cô ta cũng đi theo nên đã từng gặp qua Lâm Mạc

Huy Lâm Mạc Huy lườm cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Xem chuyện tốt mà cô làm đi!"

Vốn dĩ Hạ Kiểu còn có chút kinh hoàng, hiện tại lập tức chuyển thành phẫn nộ.

"Có phải là chị tôi bảo anh đến đây giúp đỡ xử lý việc này không?"

"Lâm Mạc Huy, vừa rồi anh có ý gì hả?"

"Đây đều là bạn bè của tôi, anh nói chuyện với bọn họ kiểu gì thế?""Hiện tại lập tức xin lỗi bạn bè của tôi!"

Lâm Mạc Huy bĩu môi: "Xin lỗi bọn họ á?"

"Tại sao chứ?"

Hạ Kiểu giận tim mặt: "Anh bớt nói nhảm đi!" "Tôi hỏi anh, có nói xin lỗi hay không!"

"Không xin lỗi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với anh!"

Tên thanh niên đeo bông tai ở bên cạnh Hạ Kiểu huýt sáo một cải, mấy tên thanh niên kia lập tức vây quanh lại.

Biết được đây là người chồng bỏ đi của Hứa Thanh Mây, đám người lập tức không thèm để anh vào trong mắt.

"Một kẻ vô dụng mà thôi, có tí sức lực thì sao hà?"

Hạ Kiểu dương dương đắc ý nhìn Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, anh đừng tưởng rằng nơi này là thành phố Hải Dương mà không để tôi vào trong mắt."

"Nói cho anh biết, cho dù có ở thành phố Hải Dương thì với thế lực của tôi đây cũng mạnh hơn nhiều so với anh!"

"Bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy."

"Chúng ta cũng coi như là thân thích, tôi muốn đểlại cho anh mấy phần mặt mũi mà thôi."

"Anh cũng đừng có cho thế diện còn không cấn!" Lâm Mạc Huy lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói chuyện. Lúc này, đằng sau có mấy chiếc ô tô gắm rú lao đến, vọt thắng tới trước mặt mọi người.

Hồ Đông An dẫn đầu một nhóm người xuống xe: "Anh Huy, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhin thấy đám người Hổ Đông An, những tên thanh niên bên cạnh Hạ Kiểu có chút luống cuống.

Bọn họ chỉ là một đảm lưu manh nho nhỏ mà thôi, nhìn đám người Hồ Đông An này, liền biết thật sự không dễ chọc.

Hạ Kiểu lạnh lùng cười khẽ, cô ta nhìn một chút đã ra Đông An là trợ lý bên cạnh Đặng Tiến Quân.

Ban ngày còn bị cô ta đuổi ra khỏi văn phòng giám đốc, đến cả cái rằm cũng không dám thả. "Lâm Mạc Huy, đây chính là người mà anh gọi tới hå?"

"Tên kia? Anh nhìn xem tôi là ai?"

"Mang theo một đám người như thế, đây là muốn làm gì? Muốn đánh nhau với tổng giám đốc của mấyngười sao?"

"Có tin tôi đuổi việc anh không hả?"

Hạ Kiểu trào phủng mắng mò.

Những tên thanh niên kia lập tức cưoi vang. "Oa, Hạ Kiểu, dây là nhân viên của công ty cổ sao?"

"Dáng dấp trông khỏe mạnh quá nhi, làm việc gì thế? Công nhân bốc vác hay là bảo vệ?"

"Nhin tư thế kia, tám mươi phần trăm là đi dỡ hàng rối."

"Hạ Kiều, một tên công nhân bốc vác của công ty cô mà cũng dám đóng già ông chủ à?"

"A, dây chuyền vàng với đồng hồ đeo tay to quá nhi, còn mang theo một đám đàn em, ai không biết còn tưởng là nhân vật lớn nào đấy!"

"Này tên khốn kia, ngày mai tôi muốn đến công ty của các người làm lãnh đạo, bây giờ anh nhanh chóng ninh bơ tôi vẫn còn kịp đấy!"