Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 97: Anh là anh



Hồ?

Hồ Đông An bị chửi vô cùng tức giận nhưng cũng không dám lỗ māg.

Anh ta nhìn Lâm Mạc Huy một chút.

Lâm Mac Huy nhéch miệng, Hổ Đông An lập tức hiểu rõ tình huống chửi ầm lên.

"Mẹ mày, ở công ty mày là tổng quản lý, ở bên ngoài thì mày là cái rắm nhé!"

"Mày có bản lĩnh thì đuổi việc ông đây đi, ông đây cũng chẳng thèm làm đâu!"

"Đám chó chết, ông đây không ưa nhất chính là những kẻ bắt nạt phụ nữ."

"Đi, đánh gãy tay chân của đám súc sinh này cho tao, một thắng cũng không chừa lại!"

Đám người bên cạnh Hồ Đông An lập tức xông tới,

không nói gì luôn vây những tên thanh niên kia lại để đánh. Hạ Kiểu không nghĩ tới Hồ Đông An cũng dâmchống lại mình, cô ta không khỏi giận dữ: "Anh.. anh thật to gan!"

"Anh có biết tôi là ai không?"

"Tôi là tổng quản lý của công ty dược phẩm, Hứa Thanh Mây là chị họ của tôi đay!"

"Anh dám đánh bạn bè của tôi, có tin tôi bào chị họ giết chết anh hay không!"

Những tên thanh niên kia cũng giãy dụa bò dậy, tên thanh niên đeo bông tai cả giận nói: "Thắng già, đại ca của tao là anh Hòa, mày... Mày mà dám đụng đến tao, có tin đại ca của tao giết chết mày không hà!"

Hồ Đông An khit mũi coi thường: "Cái gì mà Hòa với chà Thủy, bây giờ mày gọi điện thoại bảo nó đến xem nào!"

"Nói Hồ Đông An làm việc ở Nam Mộc Lâm, mày xem nó có dám tới hay không!"

Mấy tên thanh niên sững sờ, tên thanh niên đeo bông tai run giọng nói: "Anh.. anh là anh Hổ của Nam Mộc Lâm sao?"

Hồ Đông An đắc ý nói: "Mày cho rằng ông đây là ai?"

Mấy tên thanh niên sợ đến tè cả ra quần, đại ca của bọn họ là anh Hòa, cũng là đàn em của anh Hồ,Ra ngoài làm việc, anh Hòa cũng không có tư cách báo tên của anh HỔ.

Bọn họ không chỉ nghe thấy anh Hòa nhắc tới tên của anh Hồ một lần, biết đây mới thực sự là nhân vật lon.

Ai mà biết được, lần này vậy mà trêu chọc phải một nhân vật lớn như anh Hổ. Mấy tên thanh niên lập tức sợ hãi, run giọng cầu khẩn.

"Anh Hỏi, tôi... chúng tôi không biết người đó là anh..."

"Chúng tôi có mắt mà không nhin thấy núi Thái Sơn, mong anh rộng lượng bỏ qua cho, tha cho chúng tôi một con đường sống."

"Anh Hồ, về sau chúng tôi không dám nữa đâu..."

Hạ Kiều sửng sốt, những người bạn này của cô ta, trước đó còn nói mình mạnh mẽ cỡ nào ở trước mặt cô ta.

Nhưng bây giờ, ngược lại từng kẻ đều tỏ vẻ đáng thương, quỷ xuống đất cầu xin tha thứ.

Rốt cuộc anh Hồ là ai mà có thể khiến bọn họ sơ hãi đến như vậy?

"Mọi người sợ anh ta làm gi?""Anh ta chỉ là một nhân viên của công ty tôi mà thôi!"

"Tôi có thể đuổi việc anh ta bất cứ lúc nào, mọi người không cấn hoàng!"

Hạ Kiểu lớn tiếng ồn ào,

Đột nhiên tên thanh niên đeo bông tai nhảy dựng lên, đưa tay cho cô ta một bạt tai.

"Câm miệng, con khốn!"

"Ngưỡng mày mà cũng dám nói chuyện với anh Ho a!"

"Ông đây giết chết mày đấy."

Tên thanh niên đeo bông tai vừa nói vừa tát liên tiếp lên mặt Hạ Kiểu.

Lúc đi học Hạ Kiểu đã thẩm mến tên thanh niên deo bông tai này, chỉ có điều nhan sắc và gia cảnh của cô ta tắm thường nên cơ bản là hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau.

Đêm nay cùng nhau lái chiếc Panamera, hai người lập tức xác định quan hệ, trở thành người yêu.

Không nghĩ tới, vừa mới ngọt ngào không được mấy tiếng, hoàng tử bạch mã này đã ra tay đánh cô ta.

Ha Kiểu bị đánh cho hồ đổ, cô ta thực sự nghĩ mãi mà không ra, hoàng tử bạch mã của mình, vì sao lại engại một tên nhân viên của công ty minh như thể.

Tên thanh niên đeo bông tai ra vẻ lấy lòng: "Anh Hồ, con khốn này dám mắng anh, tôi sẽ thay anh dạy dỗ nó!"

"Anh... mong anh mở lòng khoan dung, tha cho chúng tôi đi.."

"Chuyện đêm nay thật sự không liên quan gì đến chúng tôi, đểu là chủ ý của con khốn này.."

Hồ Đông An không nói chuyện, nhìn về phía Lâm Mạc Huy ở bên cạnh,

Lâm Mạc Huy xua tay: "Báo cảnh sát đi."

"Xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, giao cho cành sát xử lý là được rồi."

Hồ Đông An lập tức gật đầu: "Được!"

Mây tên thanh niên kia lập tức cầu khần, nhất là tên thanh niên đeo bông tai, anh ta vô cùng bối rối, bởi vì đêm nay là anh ta lái xe.

Nhưng Hồ Đông An cũng không để ý tới anh ta, báo cảnh sát ngay trước mặt bọn họ.

Không lâu sau, một nhóm cành sát giao thông đuổi tới, áp giải người gây tai nạn đi.

Về phần Lâm Mạc Huy, anh giúp đỡ người phụ nữ đưa bé gái đến bệnh viện, chính là bệnh viện mà LâmMạc Huy làm việc.

Đêm nay không có trách nhiệm của Lâm Mạc Huy, nhưng anh vẫn tự mình giúp đỡ bé gái.

Vụ tai nạn làm bé gái bị thương, thật ra tình huống cũng không quả nghiêm trọng.

Cái nghiêm trong thật sự chính là bệnh tim bẩm sinh của cô bé, cùng một loại tinh huống với con gái của Đặng Tiến Quân.

Có điều, điều kiện gia đình của người phụ nữ rất tốt, vẫn luôn dùng các phương pháp y học để can thiệp, giúp bé gái chống đỡ đến hiện tại.

Lâm Mạc Huy đã cứu bé gái bằng cách châm cứu rồi tìm bác sĩ giúp cô bé xử lý vết thương.

Về sau còn để lại cho người phụ nữ một đơn thuốc, để cô ấy dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc cho bé gái.

Người phụ nữ thấy mạng của con gái được cứu về, vô cùng biết ơn Lâm Mạc Huy, đồng thời đưa cho Lâm Mạc Huy một tấm danh thiếp.

Lâm Mạc Huy cũng không để ý lắm, tiện tay cất tấm danh thiếp vào túi.

Ngày thứ hai đã có kết quả xử lý của vụ tai nạn xe

cộ.Ha Kiểu cũng coi là may mắn, tối hôm qua tên thanh niên đeo bông tai nhất định đòi lái xe cho nên vụ tai nạn xe cộ là do tên thanh niên đeo bông tai gây ra.

Vì thế, Hạ Kiểu cũng không chịu một chút trách nhiệm nào cả.

Nhưng vẫn còn một vẫn để phien toái, đó chính là tên thanh niên đeo bông tai kia say rượu mới gây ra tai nạn xe cộ, công ty bảo hiểm cũng không rảnh mà bối thường.

Muốn sửa chiếc Panamera ít nhất phải có hơn cả tỷ, mà chiếc BMW cũng phải tốn cả mấy trăm triệu,

Tổng cộng hơn một tỷ bày trăm triệu, toàn bộ để cho tên thanh niên đeo bông tai bồi thường.

Nhưng tên thanh niên đeo bông tai hết lần này tới lần khác lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cả ngày ở bên ngoài chạy lung tung làm loạn, người nhà cũng đã cắt đứt quan hệ với anh ta.

Không có tiền bối thường, số tiền kia cuối cùng chi có thể rơi xuống người Hạ Kiều.

Dù sao xe cũng là cô ta lái ra ngoài, tên thanh niên đeo bông tai còn là bạn trai của cô ta.

Khi biết được kết quả xử lý, Hoàng Kim Lam trực tiếp nổi trận lôi đình."Tại sao lại bắt Hạ Kiều nhà tôi bồi thường chứ?"

"Xe cũng không phải là do Hạ Kiểu nhà tôi lái, người nào lái xe thì người đó phải bồi thường!"

"Cái kết quả xử lý này không công bắng, chúng tôi không đồng ý!"

Không ai để ý đến bà ta, Hoàng Kim Lam giận đùng đùng chạy đi tim Phương Như Nguyệt, đế bà ta xử lý chuyện này.

Phương Như Nguyệt bị Hoàng Kim Lam hung hăng càn quấy tức giận gần chết, nhưng hết lần này tới lần khác đều không có biện pháp nào.

Cuối cùng bà ta chi có thể bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Hứa Thanh Mây, để cô hỗ trợ xử lý chuyện này.

Hứa Thanh Mây cũng tức giận đến cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn không thể không nghe theo mẹ mà làm.

Nếu không giải quyết được chuyện này, Hoàng Kim Lam tuyệt đối có thể chạy đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh làm ẩm ĩ.

Một khi huyên náo để những cổ đông kia biết, không chừng lại muốn xây ra chuyện, đến lúc đó coi như thật sự lâm vào tinh huống khó xử.Biết được Hửa Thanh Mây phải bỏ ra một tỷ mấy để giải quyết chuyện này, suýt nữa thì Hứa Đình Hùng tức đến hộc máu.

Ông ta lập tức cho gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy chất vấn: "Lâm Mạc Huy, không phái cậu nói trong vòng ba ngày sẽ khiến đám người kia cút xéo sao?

"Hiện tại đã hai ngày rồi cậu còn ngồi ở trong nhà, cái gì cũng không làm, cậu định khiến bọn họ cút xéo kiểu gi?"

"Có phải cậu cố ý gạt chúng tôi hay không?"

"Thật ra cậu đã sớm thông đồng với bọn họ, muốn doạ dẫm lấy tiền của nhà họ Hứa đúng hay không?"

Lâm Mạc Huy rất bất đắc dĩ: "Bố, bố không nên gấp gáp."

"Nói ba ngày, thời gian còn chưa đến mà!"

Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Cậu không vội, tôi có thể không vội sao?"

"Vi chuyện tối ngày hôm qua mà Thanh Mây đã phải bỏ ra hơn cà tỷ bạc đấy!”

"Người một nhà chúng tôi bớt ăn bớt mặc nhiều năm như vậy, thật vất và mới mua được công ty dược phẩm Hưng Thịnh chính là để cho cậu phá của nhưvậy sao?"

Lâm Mạc Huy âm thẩm bĩu môi, công ty dược phẩm Hưng Thịnh là nhà ông bởt ăn bớt mặc mua về chắc?

Lại nói, đây là chuyện mà người nhà của ông náo loạn gây ra, làm sao lại thành tôi gây ra chứ?

Đương nhiên, lời này Lâm Mạc Huy cũng không dám nói ở bên ngoài, chỉ có thể oán thẩm ở trong lòng

"Bổ, bố yên tâm đi."

"Con đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, nhất định ngày mai sẽ khiến bọn họ phải rời đi!"

"Còn có, chắc chắn về sau bọn họ sẽ phải yên tĩnh một khoảng thời gian đây."

Hứa Đình Hùng nửa tin nửa ngờ: "Lâm Mạc Huy, cậu đừng có già mồm khoác lác, thật sự làm được rồi mới tính là bàn lĩnh chân chính!"

"Tôi nói cho cậu biết, không làm được chuyện lần này thì cậu chở mà cút ra khỏi nhà họ Hửa đi!" "Nhà họ Hứa chúng tôi, không cần loại bỏ đi ăn bám như cậu!"