Từ An An, Anh Yêu Em

Chương 1



Ánh nắng chiều xế tài chiếu qua khung cửa sổ của một căn phòng trong tòa lâu đài, hình bóng một cô thiếu nữ nhẹ nhàng mở mắt, có lẽ cô bị những tia nắng đó làm cho tỉnh giấc. Cô đứng dậy rời giường để tìm nước uống, vừa đi xuống dưới nhà mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi cô. Cô lần theo mùi đó đi đến ghế sofa nhìn thấy một con sâu rượu đang nằm trên đó ngủ, liếc mắt nhìn qua tủ rượu mà thấy xót và lầm bầm trong miệng: "Rượu quý của tôi. Cái con sâu rượu Du Du này".

Cùng lúc đó điện thoại trên bàn bỗng dưng kêu lên, một hàng số lạ nhưng cô vẫn nhận ra đó là ai. Cô cầm lên bấm nhận và truyền đến tai cô là giọng nói trầm pha chút lạnh lùng:

"Alo, Du Du à".

"Không phải tôi là An đây. Cô ấy đang ngủ." - Từ An An nói.

"Vậy à. Được khi nào cô ấy tỉnh dậy thì kêu cô ấy gọi lại cho tôi". - Alex.

Trước khi đầu dây bên kia cúp máy cô lại nói.

"Alex, tôi quyết định trở về nơi đó".

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới trả lời:

"Suy nghĩ kỹ chưa".

"Rồi, tôi muốn quay lại nơi đó để tìm hiểu về cái chết của mẹ tôi và bức thư gần đây tôi mới nhận được".

"Được khi nào em đi".

"Tầm 2 tiếng nữa".

"Ừm. Hãy nhớ nơi này luôn là nhà của em, tôi và Du Du luôn ở đây chào đón em về nhà".

Nghe được những câu nói đó của Alex, cô cảm thấy bùi ngùi xúc động:

"Cảm ơn anh những năm qua đã không bỏ rơi tôi, nuôi tôi lớn đến bây giờ. Tôi sẽ về nhanh thôi".

Vào một chiều mưa thành phố A, trong một chuyến công tác đến đó Alex đã nhìn thấy cô ngất xỉu dưới mưa và cũng từ lúc đó cô đã được Alex nhận nuôi từ lúc 6 tuổi đến bây giờ 21 tuổi.

Ở đầu dây bên kia, Alex sau khi nghe được những lời nói ấy của cô đã mỉm cười và nói:

"Tôi không phải tự dưng mà nuôi em lớn đâu, nhớ còn phải về làm việc cho tôi nữa đó".

Cũng chính câu nói đó đã khiến cô nghẹn ngào mà rơi nước mắt.

"Nhớ trước khi đi phải để lại lời nhắn cho Du Du đó. Còn không cô ấy lại nháo nhào lên chạy đi tìm kiếm."

"Được, tôi biết rồi. Tạm biệt".

"Ừ. Tạm biệt."

Sau khi nghe câu tạm biệt cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã im lặng. Cô lẳng lặng đi đến chỗ Du Du nằm, ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều ấy, lưu luyến chẳng muốn rời đi. Vì ngày đầu tiên cô đến đây chỉ có Du Du làm bạn với cô, hai người quen nhau đã được 15 năm rồi. Từ lâu cô đã coi cô ấy và Alex là gia đình cho nên đến khi rời đi cô luyến tiếc không thôi.

Cùng lúc đó điện thoại của cô kêu lên, có tin nhắn gửi đến với nội dung:

"Tất cả mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi. Bây giờ có thể xuất phát".

Sau khi đọc được tin nhắn đó, cô viết lại một bức thư để lại trên bàn rồi nhanh chóng di chuyển về phòng thu dọn hành lý ra sân bay rời khỏi nước Pháp để đến thành phố A, nước T.

Tại nước T.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ thị, văn phòng chủ tịch vẫn còn sáng. Hạ Tư Hằng vẫn đang tập trung làm việc. Bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên. Anh lên tiếng:

"Vào đi".

Cửa mở là thư kí Lâm, anh ta lên tiếng:

" Đã quá giờ làm rồi thưa chủ tịch".

Hạ Tư Hằng lúc này mới để ý trời đã tối đen như mực giơ tay nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã hơn 20 giờ. Thư ký Lâm lại nói:

"Ngài hôm nay về biệt thự Hạ gia hay về căn hộ ở Lâu Bích".

"Về Lâu Bích."

Vừa đứng lên mặc áo anh lại vô thức quay sang nhìn khung ảnh trên bàn. Đó là hình ảnh của cô gái anh đã gặp và cứu mạng anh ở Pháp vào 3 năm trước. Cho đến bây giờ anh vẫn không quên được hình bóng ấy, cô gái với khuôn mặt yêu kiều, đôi mắt to tròn, hàng lông mày thanh tú, sóng mũi cao, đôi môi màu hồng nhuận.Trong suốt 3 năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm cô để trả ơn thông qua bữa tiệc ở Pháp nhưng cho đến bây giờ vẫn chẳng có tung tích gì. Anh hỏi:

"Tìm kiếm đến đâu rồi".

"Vẫn chưa có tung tích gì về cô ấy hết ạ".

"Em như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Đã 3 năm rồi tôi vẫn chưa tìm thấy được em".

Sở dĩ anh có tấm hình của cô vì lúc ấy khi đang chụp hình chung với đối tác thân thiết thì vô tình chụp trúng cô vào khung hình và anh cũng đâu ngờ sự vô tình ấy đã cứu anh một mạng mà còn làm anh nhớ nhung tìm kiếm cho đến tận bây giờ. Anh thở nhẹ và nói:

"Chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy em ấy thôi. Đi về Lâu Bích thôi".

Sáng hôm sau.

Máy bay của cô đáp xuống thành phố B, nước T. Vừa xuống máy bay đã có người chạy đến chỗ cô và cô liền nói:

" Tại sao lại đáp xuống thành phố B mà không phải thành phố A".

Ngan Anh liền trả lời:

" Có người muốn gặp cô. Người đó cũng có quen biết với ngài Alex".

" Ai!"

"Người đó không tiết lộ danh tính chỉ chuyển lời nói với cô là " muốn biết tôi là ai thì nhanh đến gặp đi "."

Sau khi nghe được những lời này lòng cô nóng như lửa đốt chỉ muốn đến đó rồi đấm vào mặt tên đó, cô nhanh chóng lên xe và đi đến điểm hẹn. Đến nơi đó là khách sạn Hạ An - một trong những khách sạn nằm trong chuỗi kinh doanh khách sạn của tập đoàn Hạ thị. Vừa vào trong đã có người ra đón tiếp:

"Cô có phải là An An tiểu thư".

"Phải".

"Giám đốc Hạ đã đợi cô lâu lắm rồi, mời cô đi theo tôi để gặp ngài ấy".

Cô đi theo thư ký vào thang máy và đến tầng 21, đi đến phòng 2101. Cửa phòng mở ra nhìn sơ vào bên trong, cô có thể nhận ra đây là phòng tổng thống, bước vào trong thì có một giọng nói vui vẻ vang lên:

"Hello! An yêu dấu. Tôi nhớ em nhiều lắm".

Vừa nghe thấy giọng nói cô đã có thể nhận ra là ai. Chính là cái tên Hạ Đình đáng ghét.

"Thu cái nết của anh lại đi trước khi tôi vung quyền đánh anh".

Anh sau khi nghe được lời nói của cô thì cười lớn:

" Đúng là chỉ có em mới có thể nói ra những lời khó nghe như vậy với tôi mà thôi".

Cô đi đến sofa ngồi xuống, tiếp tục nói:

" Anh tìm tôi có việc gì".

Anh đáp:

"Nghe nói em đến thành phố A để tìm hiểu nguyên nhân về cái chết của mẹ em. Tôi nghĩ tôi có thể giúp em".

"Tin tức cũng nhanh quá ha. Có phải Alex nhờ anh giúp tôi đúng không?"

Anh nhìn cô và đáp:

"Đúng là Alex có nói với tôi là em sẽ đến thành phố A và sẽ đến đây làm gì. Nhưng không nói là nhờ tôi giúp em tìm kiếm thông tin chỉ nói với tôi hãy để ý đến em mà thôi".

Cô nhìn anh cười khẩy đáp:

"Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng hiện tại tôi không cần sự giúp đỡ của ai cả. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đến đây rồi, sẽ không ai biết thân phận thật của tôi đâu".

Cô đứng dậy quang sát xung quanh và nói:

"Đây là khách sạn nhà anh à. Tôi từng nghe Alex kể anh sinh ra đã ngậm thìa vàng vừa nãy cũng nghe thư ký nói anh là giám đốc. Chắc không phải của cái chuỗi khách sạn này của nhà anh phải không?"

"Đúng chuỗi khách sạn này là của nhà tôi. Nhưng tôi hiện tại chỉ đang quản lý một phần nhỏ trong hệ thống này thôi".

"Thu nhập như nào? Đủ để ăn chơi vô độ như lúc trước không?"

"Cái này thì dư, tiêu sài thoải mái."

"Anh chỉ quản lý ở thành phố B. Vậy ai sẽ quản lý toàn bộ hệ thống chuỗi khách sạn này."

" Anh họ tôi Hạ Tư Hằng. Chủ tịch hiện nay của tập đoàn Hạ thị."

" Ừm. Thôi tôi đi đây. Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì ta đừng gặp nhau. Tạm biệt."

Nói xong cô quay người bỏ đi để lại anh ngơ ngác chưa kịp đáp lại lời cô. Đi vào thang máy xuống sảnh khách sạn. Cô đi ngang qua một người, người đó là Hạ Tư Hằng chủ tịch Hạ thị. Người vẫn luôn tìm kiếm cô trong suốt 3 năm.