Từ An An, Anh Yêu Em

Chương 2



Sau khi rời khỏi khách sạn, cô liền ra lệnh cho Ngan Anh đặt lại một chuyến bay đến thành phố A. Nhưng chuyến bay gần nhất cũng phải đến chiều tối vì vậy cô đành đi kiếm gì đó ăn tạm để lót dạ.

Cùng lúc này, Hạ Đình vừa nói chuyện với cô xong đã phải đi gặp Hạ Tư Hằng. Lên tầng 35 vào trong văn phòng Hạ Đình đã thấy Hạ Tư Hằng ngồi trong đó. Anh đi tới nói:

"Chào, anh họ. Đã lâu không gặp."

"Ừm. Đi đâu mới về à."

"Xuống tầng dưới gặp người bạn quen thân lúc còn sống ở nước ngoài."

"Mới về nước còn bỡ ngỡ có gì cần giúp đỡ cứ nói anh sẽ giúp em."

Hạ Đình suy nghĩ một hồi rồi lại nói:

"Anh, em ra nước ngoài khi còn nhỏ nên không biết tình hình trong nước nhiều. Cho em hỏi ở thành phố A có gia tộc nào họ Từ không vậy."

"Có. Từ gia của tập đoàn Từ thị, người đứng đầu là Từ Hải."

"Vậy Từ gia có gì đặc biệt không anh."

"Bình thường không có gì để quan tâm đến."

" Không cái em muốn hỏi là mười năm về trước kìa."

"Cái đó thì không biết. Lúc đó anh chỉ mới có 14 tuổi quan tâm mấy cái đó làm gì."

Nghe được những lời đó của anh họ. Hạ Đình thở dài bất lực, anh chỉ muốn giúp An yêu dấu của anh thôi sao khó khăn quá vậy. Tin tức về Từ gia của nhiều năm trước đến anh họ còn không biết vậy chắc An tìm kiếm sẽ rất khó khăn. Thấy anh cứ trầm ngâm suy tư. Hạ Tư Hằng nhìn và nói:

"Tại sao lại quan tâm đến Từ gia của nhiều năm trước. Có chuyện gì sao?"

"Em đang giúp một người bạn tìm kiếm thông tin về Từ gia của mười mấy năm trước."

"Nam hay nữ."

"Là nữ."

" Bạn gái à. Thích người ta lâu chưa?"

Nghe được những lời này anh vui vẻ đáp:

"Chưa hẳn là bạn gái nhưng sắp rồi. Bọn em quen nhau khi em còn đang ở Pháp. Cô ấy đẹp lắm, ngoài đẹp còn rất thông minh. Nhưng có vẻ cô ấy không thích em, cứ mỗi lần gặp em hay nghe đến tên em là cô ấy rất khó chịu, gặp em còn muốn đánh em nữa."

Sau khi nói ra hết nỗi lòng mình anh cảm thấy buồn bã. Nhưng cũng chính lúc đó anh cũng nhận ra tất cả mọi thứ anh giữ bí mật trong lòng đều đã được anh bộc bạch trước mặt anh họ. Anh quay sang nhìn Hạ Tư Hằng, thấy anh họ đang vừa xem tài liệu vừa cười

" Anh à. Anh đừng nói với bác hai biết nha. Bác hai mà biết thì bà nội cũng biết. Bà nội mà biết là có khi các cô dì chú bác họ hàng nhà ta đều biết hết. Đến lúc đó em mà tỏ tình không được thì quê lắm."

Nghe được những lời này của người em họ. Nụ cười của Hạ Tư Hằng ngày càng rõ. Anh thấy em họ mình cuối cùng cũng biết yêu rồi.

"Ừ. Anh không nói với mẹ đâu. Khi yêu đừng quên mình là ai là được."

Cùng lúc đó, Từ An An đi trên đường thì bị hắc xì hai cái liên tục, cô thầm nghĩ chắc có ai đang nhớ mình đây mà. Cô nói với thuộc hạ:

" Có chuẩn bị xe khi đến đây không?"

"Những chiếc xe mà cô thích và hay chạy hiện giờ đã vận chuyển hết đến thành phố A rồi."

"Vậy bây giờ đi mua một chiếc xe mới đi xong thì vận chuyển đến thành phố A luôn."

"Hả! Bây giờ mua thêm một chiếc nữa, cô đã có tổng là hết 6 chiếc rồi bây giờ mà mua thêm nữa là 7 chiếc đó. Không phải cô đang tiết kiệm tiền để mua Rolls-Royce sao?"

Nghe được những lời này cô làm ngơ

"Kệ đi. Sau này lấy chồng giàu mua sau còn bây giờ mua xe mới chạy trước đã. Tôi thích Audi nhớ chọn mua xe dòng đó nha."

Ngan Anh chỉ đành ngậm ngùi nghe theo

"Cô thật ngang ngược."

Cô quay đầu cười nói:

"Này nha tôi nghe thấy hết đó nha. À nếu được thì khỏi đặt vé máy bay chạy xe từ đây đến thành phố A cũng được."

"Nè có phải đói quá nên lú không hay nãy Hạ Đình đã làm gì chọc tức cô nên cô mới như vậy."

"Đợi chút dừng khoảng chừng là 5 giây sao anh biết tôi gặp Hạ Đình. Có phải anh lừa tôi đến đây gặp anh ta đúng không?"

Ngan Anh sau khi nghe được những lời đó anh như có tật giật mình chạy đi

"Tôi đi mua xe cho cô liền đây nhưng đến thành phố A mình đi máy bay đi đừng đi xe đến đó."

Cô cười và nói:

"Giỡn với anh thôi, tôi sẽ mua Rolls-Royce anh sẽ là tài xế chở tôi đi. Anh sẽ ở bên tôi và đi sau lưng bảo vệ tôi mãi mãi nha. Tôi tin tưởng anh nhất. Còn bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi."

Ngan Anh sau khi nghe vậy, đã thầm thở phào nhẹ nhõm vui vẻ chạy đến chỗ cô đi sau lưng cô nhìn cô nhảy chân sáo kiếm đồ ăn. Những hình ảnh của hai người vừa diễn ra trên đường đều đã được thu vào tầm mắt của một người đàn ông.

Đó là Hạ Tư Hằng, anh đã nhìn thấy hết tất cả mọi thứ. Thấy người con gái anh tìm kiếm bấy lâu giờ cũng đã thấy rồi.

Anh xuống xe và đi theo về phía hai người, thấy hai người đi vào một nhà hàng anh cũng vào theo. Thấy cô vui vẻ gọi món ăn anh cảm thấy đây là điều không thể tin được, ngồi ở một góc khuất trong nhà hàng nhưng anh vẫn có thể thấy được cô ấy, nghe được giọng nói của cô. Cô nói:

"Khi nào bay đến thành phố A."

Ngan Anh trả lời:

"Ăn xong bữa ăn này di chuyển đến sân bay làm thủ tục đợi thêm một tiếng nữa là có thể bay rồi bay đến đó mất khoảng hai tiếng rưỡi."

"Nhà ở chuẩn bị sao rồi."

" Đã chuẩn bị xong hết rồi đến đó có thể vào ở luôn xe cũng đã rửa sạch hết rồi có thể chạy ngay được luôn."

" OK! Ăn no rồi nhanh thôi đi gặp nhưng cục cưng của ta nào."

"Này cô mà cứ ăn như vậy là Du Du giết tôi mất ăn nhiều vào mới có sức tìm lại quá khứ của mẹ cô chứ."

"Đợi chút. Những cái tôi kêu anh tìm kiếm anh đã tìm được đến đâu rồi."

"Những thông tin đó hơi khó tìm nên tìm ra thông tin hơi rời rạc chưa tổng hợp được tất cả."

"Vậy cứ tìm tiếp đi tôi đi sống với danh tính mới thôi."

Toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người anh đã nghe được hết. Anh lấy điện thoại gọi cho thư ký Lâm nói:

"Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất về thành phố A."

"Thưa chủ tịch, anh còn một cuộc họp và một tiệc rượu quan trọng cần phải tham gia nên hai ngày sau anh mới có thể trở về thành phố A được ạ."

Nghe được thư ký Lâm nói như vậy anh suy nghĩ một hồi rồi nói:

" Được. Tôi hiểu rồi."

Cúp máy của thư ký Lâm, anh lại gọi tiếp một cuộc gọi khác nữa

"Alo. Theo dõi giúp tôi một người, tôi đã gửi địa chỉ và hình ảnh hãy đi theo người đó."

Kết thúc cuộc gọi anh rời khỏi nhà hàng quay lại xe tiếp tục công việc của mình. Trên xe tâm trạng của anh cứ mãi dao động bồi hồi chỉ muốn nhanh hoàn thành công việc để được gặp cô.

Quay lại nhà hàng.

Sau khi ăn xong, Từ An An cùng Ngan Anh rời khỏi nhà hàng lên xe taxi thì thuộc hạ nhận được một cuộc điện thoại. Đó là của Hạ Đình

" Này cho tôi hỏi khi nào anh và An rời khỏi thành phố B vậy hả?'

Từ An An nhận ra là giọng của Hạ Đình liền giật lấy điện thoại trong tay thuộc hạ ngay

"Khi nào tôi rời khỏi thành phố B anh quan tâm làm gì và làm ơn anh đừng làm phiền người của tôi nữa."

Hạ Đình khi nghe được giọng của Từ An An liền giở giọng mè nheo với cô

"An yêu dấu của tôi em đừng nói như thế mà. Tôi chỉ muốn biết em khi nào rời đi thôi mà."

"Cảm ơn sự quan tâm của anh nhưng tôi không cần làm ơn đừng giở cái giọng đó với tôi nữa " này thì An yêu dấu này hay An yêu dấu nọ " nổi da gà làm ơn đừng nói như vậy nữa. Tôi với anh không thân thiết gì lắm đâu. Tạm biệt."

Nói xong cô trực tiếp cúp máy rồi đưa lại cho thuộc hạ và nói:

"Sau này hạn chế liên lạc với anh ta lại."

"Sao cô cứ nói những lời khó nghe với anh ta thế nhờ. Anh ta thích cô lắm đó."

"Vì biết anh ta thích tôi nên khi nào tôi cũng nói những lời khó nghe với anh ta để anh ta thấy tôi đanh đá chua ngoa mà ghét tôi đi đừng thích tôi nữa. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh ta mà thôi."

Thuộc hạ nghe được như vậy chỉ biết phì cười thầm nghĩ " tình yêu của các người thật khó hiểu "

Sau khi cuộc gọi kết thúc Hạ Đình hơi bần thần nghĩ " sao em cứ khó chịu với tôi thế nhờ em ghét tôi nhiều như vậy sao, làm sao để em thích tôi đây.