Từ An An, Anh Yêu Em

Chương 22



Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng. Từ An An đi lại bàn ăn ngồi với Ngọc Minh Triết, cô đói rồi muốn được ăn, Ngọc Minh Triết hiểu được ý của cô liền lấy bát đũa xới cho cô miếng cơm và gắp cho cô món mà cô thích. Từ An An thấy Hạ Tư Hằng cứ đứng ở đó liền kêu anh lại ăn cho vui.

" Hạ Tư Hằng đến đây ăn chung với hai chúng tôi đi đứng đó làm gì."

Anh nghe theo ngồi xuống đối diện với cô. Từ An An đá vào chân Ngọc Minh Triết ra hiệu cho anh tiếp tục kế hoạch. Ngọc Minh Triết hiểu ý liền quay sang hỏi thăm cô.

" Ngày hôm nay em đi học như thế nào?"

" Cũng tạm. "

" Có làm quen được bạn mới không?"

" Có gặp ba người làm quen được hai người một nam một nữ. Nam tên Đông Húc, nữ tên Vưu Ân Hàn."

" Người thứ ba là ai?" - Hạ Tư Hằng lên tiếng hỏi.

Từ An An quay sang nhìn thẳng vào mắt anh và nói với giọng trầm nặng.

" Một tên vô duyên tự cao học khoa luật tên Cung Mộ Yến."

Hạ Tư Hằng hơi giật mình vì cảm thấy như cô đang nói mình. Cô thấy được biểu cảm của anh liền giải thích.

" Tôi không phải hàm ý anh đâu chỉ là cậu bạn đó hành xử với tôi không tốt nên tôi mới nói vậy thôi." - Cô xua tay ý nói không phải anh.

Anh gật đầu cúi đầu ăn món trong bát mà cô gắp cho anh vừa nãy.

Ngọc Minh Triết mắt ý cười nhìn anh. Theo anh thấy Hạ Tư Hằng có tình ý với Từ An An không phải ngày một ngày hai vì lúc trước khi quen Lâm Hân cậu ấy chưa bao giờ có thái độ như thế cả.

Từ An An thấy Hạ Tư Hằng ăn rất nhiều cũng cảm thấy vui, cô nghĩ đã đến lúc nên dừng trò nghịch phá này lại rồi. Cô lắc đầu ra hiệu với Ngọc Minh Triết nên dừng trò chơi lại thôi.

Ba người ăn cơm với nhau không ai nói gì nữa. Ăn xong Hạ Tư Hằng đứng lên định thu dọn bát mang đi rửa nhưng bị cô ngăn lại.

" Anh là khách mà sao để anh dọn được để tôi dọn cho anh ra sô pha ngồi đi."

Thấy cô kiên quyết không muốn cho anh dọn nên anh cũng đành phải nghe theo ra ghế ngồi.

Ngọc Minh Triết lấy cho anh một cốc nước rồi lại vào phụ An An dọn chén. Thật ra nói là dọn chén cho sang vậy thôi, chỉ là dọn vào máy rửa bát để cho máy rửa.

Trong căn nhà này ngoài thích cái hầm để xe ra cô còn thích phòng bếp. Chắc Ngan Anh cũng thương cô nên nhờ thế cô mới được cái máy rửa bát này không cần khi nào cũng đứng để rửa bát.

Xong hai người cũng ra ghế ngồi, Ngọc Minh Triết nói là có việc đột xuất cần phải đi trước ngày mai anh sẽ chuyển qua ở chung với cô.

Từ An An ra cửa tiễn anh nói với anh ngày mai bắt đầu đi làm được rồi.

" Ngày mai đến An Hạ để nhận chức đi, đến đó rồi Ngan Anh sẽ tiết lộ chức vụ cho anh."

Ngọc Minh Triết vui như mở hội cuối cùng cũng được đi làm. Anh nói với cô.

" Tôi không dọn qua ở với em đâu?"

" Sao thế? Anh không thích ở một mình mà qua đây cho vui."

" Hủ giấm nhà em không thích."

Dù anh là người đồng tính nhưng anh vẫn mang hình dáng của một người đàn ông. Hạ Tư Hằng không biết anh là người đồng tính nên luôn đề phòng anh có tình cảm với An An. Anh cũng ý thức được điều này nên anh phải lùi lại cho bạn anh tiến lên một bước.

Nói xong anh cười rồi đi luôn, thật ra anh cũng chẳng có việc gì đột xuất cả. Anh chỉ muốn dành không gian riêng này cho hai người mà thôi.

Từ An An nghe được hai từ " hủ giấm" thì nghĩ ngay đến Hạ Tư Hằng. Anh ta đang ghen sao?

Cô vào nhà thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cô ngồi đầu bên kia của ghế sô pha nhìn anh. Anh thấy cô cứ nhìn mà không nói nên anh hỏi.

" Sao em cứ nhìn tôi hoài vậy? Em thích tôi rồi hả?"

Cô nghe thấy liền bật cười. Hạ Tư Hằng anh đang thả thính cô đúng không.

" Tôi thích em nhiều lắm nên em đừng thích ai khác ngoài tôi nhé."

Từ An An nghe thế thì gật đầu. Cô bắt đầu có tình cảm với Hạ Tư Hằng rồi. Anh không làm gì lớn cho cô cả nhưng cái mà cô thích ở anh chính là cái sự “thật thà đến đáng yêu” này.

" Tôi bắt đầu thích anh rồi. Anh đáng yêu chết đi được."

Anh tiến gần đến sô pha bên cô ngồi cách cô chỉ còn một bàn tay. Dường như anh đang muốn làm gì đó nhưng vẫn đang suy nghĩ.

" Tôi không thích em ở chung với Ngọc Minh Triết."

" Tôi với Triết chỉ là bạn thân thôi không có tình cảm nhiều hơn tình bạn đâu."

" Em chắc chứ."

" Đương nhiên! Nhưng mà anh so với Triết thì tôi thân với Triết hơn nên đó là sự so sánh khập khiễng không nên so sánh như vậy. Như thế chẳng khác nào anh không tin vào khả năng của chính bản thân không cưa đổ được tôi."

Hạ Tư Hằng thấy An An nói đúng, tại sao anh lại nghĩ mình thua Ngọc Minh Triết chứ. Mọi thứ của anh đều hơn cậu ta mà.

" Ngày mai em có rảnh không?"

Từ An An lấy điện thoại ra xem lại thời khóa biểu ngày mai của mình. Ngày mai cô rảnh không có môn học, nhưng cô cần phải đọc tài liệu dự án.

" Ngày mai tôi không đi học nhưng tôi phải đọc tài liệu dự án mới và sổ sách tập đoàn."

" Tôi có chuyện muốn nói với em."

Từ An An gật đầu ra hiệu anh nói đi.

" Em họ Từ có phải em là con gái của Từ Hải đúng không?"

" Sao anh biết được?"

" Tôi không biết nhưng ba mẹ tôi biết. Sáng nay họ vừa nói cho tôi biết."

Từ An An bất ngờ khi ba mẹ của Hạ Tư Hằng biết cô, chắc họ cũng sẽ biết nguyên nhân thật sự cái chết của mẹ cô.

" Nhưng tôi không đưa em đi gặp họ đâu."

" Tại sao?"

" Khi nào em yêu tôi thì tôi dẫn em đi gặp."

Từ An An nghe vậy thì nhăn mặt dỗi anh.

" Dỗi rồi không thích nữa đâu."

Thấy cô dỗi anh rồi, Hạ Tư Hằng nói.

" Tôi giỡn thôi, mai tôi sẽ dẫn em đi gặp họ."

Cô nghe thì mắt sáng rỡ.

" Ok! Cho anh một điểm cộng."

Thấy cô vui anh cũng vui theo. Cô đề nghị tối nay cô muốn đi chơi nên anh đồng ý chở cô đi. Anh ra ngoài lấy xe đợi còn cô đi thay quần áo.

Được một lúc thì cô ra, anh mở cửa xe che đầu cho cô vào còn thắt dây an toàn cho cô nữa. Cô cứ nhìn anh mà cười.

…----------------…

Ở nhà hàng Tâm Cúc.

Hạ Tư Yến và vợ của ông đang có một cuộc hẹn quan trọng với một người bạn cũ. Đó là Từ Hải.

Thấy Từ Hải bước vào ông và vợ liền nhìn nói.

" Đến trễ tự phạt 3 ly."

Từ Hải nghe vậy thì phì cười.

" Bây giờ còn trẻ trung gì mà uống rượu. Tôi đang uống thuốc đau dạ dày không uống rượu được."

" Bệnh cũ lại tái phát à." - Thương Lan Anh hỏi thăm.

Từ Hải gật đầu. Ông khi còn trẻ ngoài làm việc trong chính phủ còn phải điều hành một tập đoàn nên thường xuyên hay bỏ bữa dẫn đến viêm dạ dày cấp tính.

Nghe có thể vô lý nhưng trong khoảng thời gian đó chỉ có thể làm vậy thì ông mới có nhiều tiền để cho Tô Ngọc và cạc con có một cuộc sống sung túc đủ đầy hơn.

Giờ đây Tô Ngọc không còn trên cõi đời này thì một cố gắng nỗ lực của ông đều trở nên công cốc.