Từ An An, Anh Yêu Em

Chương 23



Bây giờ con gái ông Từ An An đã trở về ông chỉ muốn đem tất cả tài sản của mình tặng cho con bé như là một lời xin lỗi.

" An An về nước rồi đúng không?" - Hạ Tư Yến hỏi.

" Mới về được hai ngày."

" Con bé sắp lên làm chủ tịch của tập đoàn An Hạ rồi."

Từ Hải nhíu mày nói.

" Sao ông biết chuyện này?"

" Tiểu Hằng nói, thằng bé đang theo đuổi Tiểu An nên sáng nay có nói với bọn tôi."

" Tôi sẽ không gã con gái của mình cho thằng con trời đánh của hai người đâu."

" Thằng con nhà tôi đẹp trai ngời ngợi, mặt mày sáng sủa, kiếm tiền thì khỏi chê. Sao mà ông không gả?" - Thương Lan Anh nói.

" Không thích."

Thương Lan Anh nghe mà muốn tát cho Từ Hải một cái cho bỏ tức. Tại có chồng bà cản lại còn không thì ông chết chắc.

" Con bé muốn yêu ai kết hôn với ai đó là lựa chọn của nó. Tôi không có quyền quyết định thay con bé nhưng đặc biệt thằng con trai của hai người thì tôi không thích."

Thương Lan Anh giận tím người.

" Nghỉ chơi với nhau đi. Tôi không muốn chơi chung với ông nữa."

Hạ Tư Yến nghe thế thì buồn cười. Có lẽ, Thương Lan Anh vẫn không muốn thay đổi, bà ấy luôn muốn sống trong tuổi trẻ mà trong tuổi trẻ của bà ấy của ông và Từ Hải đều có hình bóng một người tên Tô Ngọc.

Từ Hải cũng phải phì cười.

" Già rồi còn nghỉ chơi, nghỉ chơi với tôi rồi ai thèm chơi với bà."

Thương Lan Anh rất ít bạn bè, người bạn thân nhất của bà đã mất bây giờ đối với bà tình bạn giữa bà và Từ Hải cũng chính là minh chứng cho tình bạn giữa bà và Tô Ngọc.

" Ngày nào bà ấy chẳng đi mua sắm chơi bài với mấy phu nhân của nhà khác. Nói chung là không thiếu bạn đâu."

Thấy chồng mình đang giúp mình bà quay sang nhìn Từ Hải lêu lêu ông.

" Ông mới không có bạn chơi. Tôi có đầy bạn chơi."

Từ Hải buồn cười. Thương Lan Anh bà hơn 50 tuổi rồi mà vẫn thua Thi Thi 15 tuổi ở nhà.

Hạ Tư Yến kêu vợ mình trật tự vì ông có chuyện cần nói với Từ Hải.

" Sắp đến ngày giỗ của Tô Ngọc rồi ông phải nói với Tiểu An và dẫn con bé đến thăm bà ấy nữa."

Từ Hải hiểu được ý của Hạ Tư Yến, thật ra ông cũng muốn như vậy nhưng hình như An An đang có hiềm khích với ông chưa thể giải thích được.

" Tôi cũng rất muốn làm điều đó. Nhưng hình như con bé không muốn gặp tôi. An An có kí ước không đẹp về tôi."

" Chuyện cũ cũng đã qua rồi lúc đó không ai muốn Tô Ngọc mất cả nhưng ông lúc ấy không đứng về phía cậu ấy."

Thương Lan Anh nói với giọng buồn bà không muốn trách móc Từ Hải nhưng lúc đó nếu như ông chịu ở nhà với Tô Ngọc không đi công tác thì bà ấy sẽ không mất.

Từ Hải hiểu được suy nghĩ của Thương Lan Anh vì khi biết tin thì ông đã vô cùng ân hận, ông liên tục tát vào mặt mình. Ông muốn mình có thể chết thay cho Tô Ngọc để bà được sống một cuộc sống tốt hơn, làm được nhiều điều mình thích, được ở bên các con nhiều hơn.

Hạ Tư Yến thấy bầu không khí trở nên trầm lắng đau buồn ông liền lên tiếng phá tan bầu không khí.

" Thôi được rồi. Gọi món đi! Sống trong cùng một thành phố mà gặp nhau một năm có 3 lần, hôm nay ăn uống no say đi. Tôi mời!"

" Đúng rồi! Gọi món đi, tôi đói rồi."

Ba người vẫn vậy, đau buồn có nhau, hạnh phúc có nhau. Không cùng họ nhưng ta cùng nhà là gia đình, không cùng cha mẹ nhưng ta là anh em. Ba người bên nhau chữa lành tâm hồn cho nhau tặng cho nhau cái gọi là hạnh phúc.

…----------------…

Hạ Tư Hằng đưa Từ An An đi dạo ở gần dòng sông nằm trong thành phố.

Không khí mát mẻ khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng bình yên nhưng mà hình như có cái gì hơi lạ so với suy nghĩ của cô. Ở Pháp, ngoài việc học tập và làm việc cô còn hòa mình vào các quán bar, club thâu đêm suốt sáng. Cuộc sống về đêm nhộn nhịp dường như hợp với cô hơn là không khí nhẹ nhàng như thế này.

Cô quay sang nhìn Hạ Tư Hằng, anh là con người thích sự nhẹ nhàng như thế này sao? Không biết anh có thú vui hay tật xấu gì không?

Với người đàn ông chưa bước qua tuổi 30 như anh, bên ngoài đẹp trai bên trong nhìn tiền như anh thì có biết bao nhiêu gái đẹp vây quanh.

Hạ Tư Hằng thấy cô cứ nhìn mình mà mặt mày nhăn nhó anh liền hỏi cô.

" Sao em nhìn tôi mà mặt mày nhăn nhó thế kia?"

" Tôi đang suy nghĩ về anh. Tôi đang tò mò về tính cách và đời tư của anh."

" Lên xe đi tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của em."

Từ An An nghe vậy thì hiếu kì vô cùng, cô tức tốc chạy thật nhanh về chỗ để xe.

" Lên xe rồi em có thể hỏi tôi những gì mà em muốn hỏi nhưng em cũng phải trả lời những câu hỏi của tôi."

Từ An An gật đầu đồng ý.

" Anh có mấy mối tình quen trong bao lâu rồi."

" Tôi có 1 mối tình quen 5 năm đã chia tay được 5 năm rồi. Còn em?"

" Tôi chưa yêu ai cả."

Hạ Tư Hằng ngạc nhiên vì một người con gái xinh đẹp giỏi giang như em mà không có ai theo đuổi hay là em không muốn yêu ai.

" Tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi được rất nhiều người tôi tình nhưng tôi không tìm được người phù hợp nên vẫn chưa yêu ai."

Từ An An lại hỏi thêm một câu nữa.

" Anh từng có quan hệ với người yêu cũ chưa."

" Chỉ dừng lại ở mức hôn thôi." - Anh thành thật trả lời.

" Em thích một cuộc sống như thế nào?"

Từ An An quay sang nhìn anh, cô không biết có nên nói cho anh biết là cô thích một cuộc sống chỉ có hai người ngày ngày quấn quýt bên nhau hay không.

" Tôi thích được quan hệ với người mà mình yêu, được làm mọi thứ với người đó. Tôi sẽ vì người đó mà bỏ đi niềm vui về đêm của mình chỉ để ở bên người đó thôi."

" Cuộc sống về đêm của em là ở trong bar và club đúng không?"

Cô gật đầu, anh nói đúng cô rất thích nhâm nhi một tí rượu vào buổi tối để dễ vào giấc hơn khi ngủ trên giường.

Anh nghe xong thì lên ga rời khỏi công viên, anh sẽ đi đến nơi mà cô muốn.

Được một lúc thì chiếc G63 của anh đã đổ trước Mị quán bar lớn nhất thành phố. Anh bước xuống xe mở của xe cho cô rồi ném chìa khóa xe cho người phụ vụ, anh nắm lấy tay cô dẫn cô vào trong trước sự ngỡ ngàng của cô.

Anh đưa cô đến phòng riêng của mình, theo cô quan sát phòng này đặc biệt hơn phòng của Ngọc Minh Triết mà hôm qua cô mới đi.

Anh ngồi xuống ghế trước mặt cô, cô nhìn anh hỏi.

" Căn phòng này là phòng VIP?"

" Phòng này là phòng được thiết kế riêng cho tôi."

" Anh là cổ đông của quán bar này?"

Hạ Tư Hằng nhìn cô với ánh mắt đầy ma mị cầm chai rượu ở trên bàn mở ra rót vào ly rồi uống hết trước mặt cô.

" Tôi là chủ."