Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 111



Chuyện lập hậu nháo đến mức ồn ào huyên náo, mấy lão thần ngoan cố kia bị lăn lộn cho thở hổn hển, không quá một tuần liền kiệt sức chỉ có thể xin nghỉ ở nhà, có vài người vì lớn tuổi mà sinh bệnh, nằm liệt trên giường mấy ngày.

Tiêu Vị Tân cũng không bạc đãi những lão thần trung thành với triều đình này, phái Thái y trong cung tới cửa từng nhà, giúp bọn họ điều dưỡng thân mình cho tốt rồi lại đi thượng triều, tương lai còn dài.

Các lão thần ở nhà dưỡng bệnh, thấy Hoàng thượng săn sóc khoan dung với mình như vậy, trong nội tâm cũng không khỏi có chút hổ thẹn, mấy ngày nay trong người có chiêu bài gì bọn họ đều đã xuất ra hết, suýt nữa liền học theo đám người du côn vô lại ở bên ngoài mà ngủ ở ngoài cửa đại điện thị uy, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ trách móc nặng nề, cũng không bãi miễn chức quan của bọn họ, thậm chí hiện giờ còn cho Thái y tốt nhất trong cung tới xem bệnh, còn tính toán để bọn họ tiếp tục trở về làm quan, phần khoan dung này thật sự khó mà có được.

So sánh với nhau, các lão thần kiên quyết phản đối chuyện lập hậu đều cảm thấy hình như người vô cớ gây rối lại chính là mình, trong lòng cũng dần dần không còn quá bài xích việc này nữa, chỉ là mặt mũi vẫn không nhịn được, còn muốn tiếp tục giãy giụa thêm một phen.

Chuyện lập hậu dù sao vẫn là việc hệ trọng liên quan đến vấn đề con nối dõi truyền thừa giang sơn xã tắc, vẫn phải cân nhắc kỹ càng mới được.

Không có nhóm người bảo thủ kia đấu tranh kịch liệt ở trên triều, nhóm văn thần còn lại liền không có tâm phúc, đây là thời điểm để Thẩm Thanh Ngọc lên sân khấu. Là Thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, tài trí của hắn là thứ rõ như ban ngày, phẩm tính làm người thì lại càng đáng khen ngợi, nhóm văn thần nghiễm nhiên đã coi hắn như người dẫn đầu thứ hai, vẫn có thể nghe lọt lời của hắn.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói thẳng mình có ủng hộ chuyện lập hậu hay không, chỉ ngầm mở một buổi hội hợp giữa các đồng liêu, dẫn chứng phong phú kiên nhẫn khuyên giải.

“Hoàng thượng chỉ có một người vừa ý, cùng nhau trải qua hết thảy mà đi tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng, người khác không nhất định có thể làm được như bọn họ. Huống chi, văn nhân đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi hơn người bình thường, xưa nay đoạn tụ phân đào vốn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, hai nam tử sinh ra tình ái cũng không có gì quái dị so với nam nữ.”

“Chúng ta thân là thần tử, hưởng lộc của quân, vậy cũng nên vì quân mà phân ưu, hiện giờ thiên hạ vừa mới bình phục, còn rất nhiều việc cần phải gấp gáp xử lý, biên cảnh cũng chưa thể coi là hoàn toàn yên ổn, loạn trong giặc ngoài phong vũ phiêu diêu, so sánh với sự tồn vong của quốc gia, chuyện lập hậu dường như lại không có vẻ gì là quan trọng.”

“Đúng như cái gọi là, việc có nặng nhẹ trước sau, trước mắt vẫn nên nhẹ nhàng cho qua việc này, để Hoàng thượng an tâm, như vậy ngài mới có thể có tinh lực đi giải quyết những đại sự khác.”

Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nhóm văn thần đều lâm vào trầm mặc, bọn họ phần lớn đều là người đi theo mấy vị lão thần kia mà hành động, hiện giờ các lão thần đều bị bệnh, bọn họ cũng chỉ có thể nghe Thẩm Thanh Ngọc, lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, ngoại trừ trầm mặc thì cũng không biết phải nói gì.

Nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Thanh Ngọc nói quả thực không sai, hiện tại trong ngoài triều dã đều chất chồng một đống việc sốt ruột, so sánh với nhau liền thấy chuyện lập hậu cũng không phải là việc đặc biệt quan trọng gì, chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, nếu bọn họ chịu lui bước, nói không chừng còn có thể làm Hoàng thượng xem trọng mà liếc mắt một cái.

Vả lại bọn họ cũng không tin Hoàng thượng có thể vẫn luôn sủng ái vị Du công tử kia, chờ thêm ba năm triều cục ổn định, lại tìm cơ hội làm Hoàng thượng nạp thêm mấy vị phi tần, có long tự còn sợ không dao động được địa vị của vị nam hậu kia sao?  

Vì thế, âm thanh phản đối chuyện lập hậu ở trên triều liền dần dần suy yếu, cũng không còn phát sinh chuyện muốn chết muốn sống nữa.

Sau khi nghe nói đến việc này, Du Thư cũng không nhịn được mà líu lưỡi, “Mấy vị văn thần kia thật đúng là quá tinh, ta vẫn luôn cho rằng bọn họ đa phần đều không khai hóa, kỳ thật nếu bàn về đầu cơ, bọn họ cũng là một phen hảo thủ.” (?)

“Dù gì cũng là người từng đọc sách, sao có thể thật sự ngu dốt chứ.” Tiêu Vị Tân vừa xem tấu chương vừa nói, “Bọn họ chẳng qua chỉ là đang so đo, xem mình có thể nhận được thêm chút lợi ích nào từ giữa hay không. Người thật sự lo lắng vì thế sự, cũng chỉ có mấy lão thần đang nằm trên giường bệnh kia thôi, còn lại bất quá chính là gió chiều nào theo chiều nấy, ai có chỗ lợi liền theo người đó.”

Du Thư thở dài một tiếng, chả trách người ta có thể làm quan, giác ngộ này quả thực rất cao.

Lại qua hai ngày, xử lý xong hết thảy công việc ở thôn trang ngoại thành, Triệu Thận liền vào cung.

Tiêu Vị Tân cố ý dẫn Du Thư theo, nói là muốn giới thiệu cho hai người bọn họ nhận thức một chút, Du Thư cũng rất muốn kiến thức vị Triệu công tử kia, liền vui vẻ đi cùng.

“Thảo dân bái kiến Hoàng thượng.” Triệu Thận vừa thấy Tiêu Vị Tân liền quỳ xuống, vững chắc dập đầu ba cái.

Tiêu Vị Tân vội dìu hắn đứng dậy, tự mình bưng ghế cho hắn ngồi xuống, “Giữa chúng ta không cần phải như thế, ngồi đi.”

Triệu Thận cũng không phải là người làm ra vẻ, theo lời mà ngồi xuống, ánh mắt dừng ở trên người của Du Thư, trong mắt một mảnh hiểu rõ: “Vị này hẳn là Du công tư mà Hoàng thượng một lòng muốn lập làm tân hậu.”

Du Thư xấu hổ đỏ mặt, chắp tay thi lễ: “Tại hạ Du Thư, gặp qua Triệu công tử.”

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, Du Thư âm thầm đánh giá một phen, Triệu Thận và hình tượng “Ngọc Sanh” tô son điểm phấn khi gặp nhau lần đầu tiên ở trong cung hoàn toàn khác xa, tẩy đi lớp trang điểm kia hắn liền mất đi một tia mị khí, giữa mày anh khí tuấn lãng, quả thực là một vị công tử tuấn mỹ phiên phiên giai.

Du Thư có thể tưởng tượng ra phong thái năm đó của huynh trưởng hắn Triệu Kỳ, đệ đệ đã như vậy, ca ca chỉ sợ là càng thêm xuất sắc, chỉ là quá đáng tiếc cho hai huynh đệ này.

Triệu Thận khẽ gật đầu, hắn một thân bạch y ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản với Tiêu Vị Tân, cả người không có lấy một chút hơi thở của người sống, phảng phất như một cái vỏ rỗng, Du Thư không nhìn ra một tia cảm xúc nào từ trong mắt của hắn.

Trước kia Tiêu Vị Tân cũng là dáng vẻ này, một thân lệ khí, nhưng cũng không biết y đã thay đổi từ bao giờ. Du Thư quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Vị Tân, đúng lúc đối diện tầm mắt với y, ước chừng cũng là vì nhớ tới chuyện trước kia, y lén lút cầm tay hắn ở dưới bàn.

Du Thư cũng cầm lấy tay y, trong lòng chợt có suy đoán, có lẽ là vì mình, cho nên Tiêu Vị Tân mới dần dần trở về là một người bình thường biết vui biết giận, tuy rằng nói như vậy thật sự có chút không biết xấu hổ, nhưng hắn cũng không xem nhẹ địa vị của mình ở trong lòng y.

Triệu Thận không hề nhận thấy động tác của bọn họ ở dưới bàn, hắn thoạt nhìn như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, “Ta đã phân phát tất cả mọi người ở trong thôn.”

“Cũng tốt.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Vốn dĩ cũng không phải là một nơi tốt lành.”

Mấy cung nữ bưng rượu và thức ăn lên, rồi lại cung kính mà lui xuống, Tiêu Vị Tân tự mình rót rượu cho hắn: “Chúng ta hiếm khi gặp mặt một lần, uống chút rượu đi.”

Triệu Thận cúi đầu bưng chung rượu, nhìn trong chốc lát liền ngửa đầu ra sau uống một hơi cạn sạch, liên tiếp uống vào ba ly mới thôi, Du Thư không dám lên tiếng quấy rầy hai người bọn họ, chỉ ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.

“Ta rốt cuộc cũng tự mình báo được thù.”

Triệu Thận uống rượu xong vẫn luôn im lặng không nói bỗng nhiên mở miệng, “Đa tạ bệ hạ, có thể giúp ta đền bù tâm nguyện nhiều năm.”

“Đó đều là việc nhỏ.” Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Mấy năm nay, ta cũng biết ngươi không dễ dàng.”

“Hiện giờ Hạ thị đã lật úp, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

Không ai có thể hiểu được nỗi đau trong một đêm liền mất đi tất cả thân nhân của Triệu Thận, càng không có người nào có thể thể hội được, hắn vốn là một công tử thanh quý quan gia, vì báo thù mà không thể không nhẫn nhục phụ trọng tiến vào gánh hát nằm gai nếm mật.

“Bảy năm, ta đã chờ rất lâu.” Triệu Thận siết chặt chén rượu trong tay, “Phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng rốt cuộc cũng có thể yên nghỉ nơi chín suối, ta đã không cô phụ bọn họ.”

Tiêu Vị Tân không nói gì, chỉ là không ngừng rót rượu cho hắn, hiện tại y và Triệu Thận bất quá chính là hai kẻ đồng bệnh tương liên, đều là những kẻ đáng thương mất đi người chí thân.

“Nếu như Vân Nương còn sống thì tốt rồi.”

Triệu Thận bưng chén rượu đặt bên môi, giọng nói có chút đè nén, “Mặc dù ta vốn đã tính toán sẽ làm như vậy, nhưng thời điểm xuống tay giết hài tử kia, ta vẫn từng có một tia do dự.”

“Hài tử kia đích xác sinh ra rất khỏe mạnh.”

“Chỉ tiếc, nó đầu thai sai rồi.”

“Chỉ có đứa nhỏ chưa từng ra đời trong bụng Vân Nương mới là hài tử của ta, nếu như nó còn sống thì năm nay cũng bảy tuổi rồi.”

Có lẽ là uống vào vài chén rượu, Triệu Thận vốn trầm mặc liền chậm rãi mở lòng hơn, không ngừng hồi ức lại những chuyện trước kia.

“Huynh trưởng hai tuổi đã biết nói, ba tuổi học được một ngàn mặt chữ, sáu tuổi liền có thể ngâm thơ viết phú, mười hai tuổi liền trúng tú tài, mười chín tuổi trở thành Thám Hoa lang, năm đó thật là phong cảnh vô hạn. Tuy ta kém hơn huynh ấy một chút, nhưng dù sao vẫn cùng một mẫu thân sinh ra, năng lực cũng không yếu, ta vẫn luôn coi huynh ấy là tấm gương suốt đời của mình.”

“Ta và Vân Nương từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nàng mười sáu tuổi gả cho ta, đáng tiếc ta lại không thể cho nàng trải qua ngày lành.”

“Thời điểm nàng chết hai mắt cũng không thể khép lại, những kẻ trong ngục kia thấy nàng mỹ mạo liền sinh tà niệm, kéo nàng ra ngoài muốn cưỡng bách.”

Nói đến đây, Triệu Thận bóp chặt cái ly đến độ gân xanh nổi lên, sự thù hận và thống khổ trong lòng cũng theo đó mà tràn ra ngoài, “Vân Nương của ta lúc sinh thời là người hoạt bát thích cười nhất, nhưng tính tình của nàng cũng cương liệt nhất, nào có thể chịu được nhục nhã như vậy, lúc đó liền cắn lưỡi tự sát.”

“Có lẽ trước khi chết nàng cũng chưa thể hiểu được vì sao lại đột nhiên tao ngộ mối đại họa trời giáng này.”

“Mấy năm nay mỗi lần đêm dài mộng tỉnh, ta sẽ luôn nhớ tới nàng, nhớ tới hài tử mình chưa từng gặp qua kia. Nếu nó còn sống, lúc này hẳn cũng đang tới thời điểm đọc sách, nhất định sẽ giống như ta, sớm lập nên thanh danh.”

Du Thư nghe hắn không ngừng nói những lời này, dần dần cảm xúc cũng hạ xuống, lại không biết nên nói gì để an ủi, bởi vì Triệu Thận đã không cần những lời an ủi kia nữa.

Tựa như nhớ tới đứa trẻ bị mình tự mình giết chết hai ngày trước, Triệu Thận lại nói: “Hài tử kia…… ta đã chôn nó dưới gốc cây sau núi, chưa từng đến xem qua một lần.”

“Nếu như trong lòng nó có oán hận, vậy kiếp sau liền tới tìm ta báo thù đi.”

“Tuy là nghiệt chủng do tiện phụ kia sinh ra, nhưng ta vẫn vô cùng xin lỗi nó.”

Lúc này Tiêu Vị Tân lại nói: “Huynh muội Hạ Mậu An làm hại cả nhà ngươi diệt môn, đệ muội cũng chết thảm trong ngục, nó cũng không tính là vô tội, huyết mạch chảy trên người nó chính là của Hạ gia.”

Lời này có lẽ chỉ là một loại phương thức để trấn an Triệu Thận, hắn nghe xong lại không hề phản bác, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào bầu rượu.       

“Nghe nói, các ngươi sắp thành hôn?” Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, ánh mắt lại dừng ở trên người của Du Thư.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================

Du Thư sửng sốt, theo bản năng liền đáp lại một câu: “Không sai biệt lắm đi, còn chưa định ngày.”

“Hoàng thượng nhiều năm qua cũng không dễ dàng.” Triệu Thận nói, “Năm đó Hiền phi bị người hãm hại, y chẳng qua cũng chỉ mới mười tám, chỉ lớn hơn ta một tuổi. Nhưng trước đó ta có người nhà làm bạn, nhưng cuộc sống của y ở trong cung lại thật sự khó qua.”

“Cũng may tất cả đều có mặt tại đây, ta và Du công tử chưa từng gặp mặt, nhưng ta lại có thể phân biệt, ngươi là một người đáng giá để phó thác.”

Hắn nâng chén rượu kính Du Thư: “Ta kính công tử.”

Du Thư vội bưng chén rượu chạm ly với hắn, “Triệu công tử nói quá, tại hạ…… tại hạ nhất định sẽ chiếu cố y thật tốt.”

Triệu Thận uống hết ly này đến ly khác, tựa như muốn nuốt xuống hết thảy buồn khổ theo những giọt rượu đắng.

“Ngày đại điển phong hậu, ngươi có tới không?” Tiêu Vị Tân lên tiếng hỏi hắn, “Ta đã xem ngày lành, định vào đầu tháng tám.”   

Tiêu Vị Tân chưa từng đề qua việc này với Du Thư, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, y đều đã bố trí ổn thỏa rồi sao?

Triệu Thận tựa hồ như đang suy xét điều gì, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Trước khi đi, ta sẽ đến tận mắt nhìn ngươi thành hôn.”

“Về sau xuống dưới gặp Hiền phi nương nương, ta cũng có thể công đạo với bà.”