Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 112



Chờ đến thời điểm Lễ Bộ trình lên kỹ càng tỉ mỉ lưu trình của ngày đại hôn, Du Thư vẫn còn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Như thế nào liền, liền thật sự sắp phải làm hoàng hậu rồi?

Họa Xuân dẫn người của phủ Nội vụ tới đo người cho hắn, hiện giờ nàng là một cô cô chưởng sự đứng đắn ở trong cung, hành sự cũng càng thêm ổn trọng khéo léo hơn trước kia, Tiêu Vị Tân từng nghĩ tới việc gả nàng ra ngoài, nhưng Họa Xuân lại không muốn tùy tiện tìm một người tầm thường mà gả cho, một lòng chỉ muốn làm sự nghiệp, bởi vậy nên việc chung thân đại sự của nàng liền tạm thời bị trì hoãn.

“Nghĩ gì vậy?” Tiêu Vị Tân một tay chống trán ngồi ở một bên nhìn Du Thư được người vây quanh đo đạc, trong mắt tràn ngập ý cười ôn nhu, đợi người đi rồi, lúc này mới nhẹ giọng hỏi hắn, “Chẳng lẽ không vui sao?”

Du Thư gãi gãi mặt, ho nhẹ một tiếng mà nói: “Cũng không phải là vui, ta chỉ là chưa kịp chuẩn bị thôi.”

Dù gì hắn cũng là một nam nhân, dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến việc mình cư nhiên lại có một ngày lên làm hoàng hậu của một nước, chuyện này nói ra cũng quá mức huyền huyễn rồi, cũng chỉ có trong tiểu thuyết mới dám viết, chứ ngoài hiện thực là tuyệt đối không có khả năng, nhưng Tiêu Vị Tân lại thật sự làm được vì hắn.

“Ngươi không cần chuẩn bị gì cả, không phải ta đã nói, Tiểu Thư chỉ cần đợi là được rồi sao?” Tiêu Vị Tân vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đến đây ngồi, “Lễ Bộ đã an bài thỏa đáng hết thảy hạng mục công việc rồi, ngươi không cần phải nhọc lòng.”

Du Thư nghe lời mà đi qua ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vị Tân, đặt tay mình áp lên mu bàn tay của y, nhẹ giọng đáp lời.

Tin tức đế hậu đại hôn rốt cuộc cũng được lan truyền ra ngoài, gần như toàn bộ bá tánh của Đại Hạ đều biết Hoàng thượng muốn lập hậu, mà người kia lại là một nam nhân hàng thật giá thật, trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều sôi nổi nghị luận, ngoại trừ một số thư sinh cổ hủ lên án đương kim thánh thượng hoang đường thì đại đa số dân chúng đều chỉ thuần mang tâm thái xem náo nhiệt, tò mò không biết nam nhân có thể khiến tân đế đánh cuộc hết thảy cũng phải lập làm hoàng hậu kia đến tột cùng là dạng thiên tiên quốc sắc gì.

Các lão thần ôm bệnh ở nhà cũng nhận được công văn bố cáo, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận chuyện này.

Vả lại, lần này người lo liệu cho ngày đại hôn chính là Lưu Vương, hắn là bào đệ duy nhất của tiên đế, trong triều không có người nào thân phận tôn quý hơn hắn, ngay cả Lưu Vương cũng đã nhận đồng mối hôn sự này, thậm chí còn muốn đích thân làm chủ hôn, những thần tử bọn họ còn có thể nói gì đây?

Tính đến thời điểm này, đại điển phong hậu chỉ còn cách 28 ngày.

Buổi đêm, Du Thư khiển lui các cung nhân, đang chuẩn bị cùng Tiêu Vị Tân đi ngủ, hai người vừa mới tiến vào trạng thái, Tiêu Vị Tân ấn Du Thư xuống giường vận sức chờ phát động, chợt nghe bên ngoài có chút động tĩnh, ngay sau đó chính là tiếng thông báo của cung nhân, nói là Dương phó tướng cầu kiến.

Tiêu Vị Tân nổi gân xanh đầy đầu gần như sắp bóp nát ván giường, đêm nay Tiểu Thư hiếm khi chủ động rất là đáng yêu, nhưng không ngờ lại sống sờ sờ bị cắt ngang, y hận không thể ném toàn bộ đám cung nhân kia xuống hồ cho cá ăn.

“Là Dương tướng quân, hẳn là có việc gấp.” Du Thư đẩy đẩy y, bò dậy mặc quần áo vào, “Ngươi cũng mau đứng dậy đi.”

Tiêu Vị Tân chịu đựng cảm xúc bạo nộ mà đứng dậy theo, chỉ khoác vào một cái áo choàng liền bước ra nội điện.

Các cung nhân nhanh chóng dẫn Dương Nam Nhược mang vẻ mặt nôn nóng đi đến, nàng vừa bước vào cửa nội điện liền quỳ xuống, “Thần biết quấy nhiễu Hoàng thượng thanh tịnh tội đáng chết vạn lần, chỉ là thần không thể không tiến cung diện thánh, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Tiêu Vị Tân vẫn luôn thưởng thức Dương Nam Nhược, cũng biết cách đối nhân xử thế của nàng thập phần ổn trọng, nếu không phải việc cực kỳ quan trọng, nàng cũng sẽ không xông vào cửa cung lúc nửa đêm như vậy, y kiềm chế tà hỏa trong lòng, nhàn nhạt nói: “Dương ái khanh mau đứng lên, ngồi đi.”

Dương Nam Nhược đứng dậy từ trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu ngồi xuống, chỉ cúi đầu nói: “Bệ hạ, Ngâm Tú nàng…… biến mất rồi.”

“Hạ Ngâm Tú?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Trẫm nhớ rõ thời điểm xử lý Hạ gia đã thả nàng tự hành rời đi rồi, chuyện này lại là thế nào?”

Giữa hai mày của Dương Nam Nhược tràn ngập vẻ lo âu, nàng kể lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này cho bọn họ, “Bệ hạ nhân từ thả Ngâm Tú ra khỏi đại lao, thần cũng ở bên ngoài tiếp ứng dẫn nàng trở về phủ tướng quân, tạm thời an trí nàng ở trong viện của thần.”

“Vốn dĩ mọi thứ đều tốt, tuy Ngâm Tú mỗi ngày đều buồn bực không vui, nhưng cũng không có một tia dị dường nào, cho đến hôm qua thần trở về từ Trấn Bắc đại doanh lại không thấy nàng, tìm kiếm khắp nơi trong phủ mới biết nàng thế nhưng đã một mình rời đi rồi.”

“Thần phái người đi tìm cả ngày nhưng đều không có tin tức, cho nên mới sốt ruộc tiến cung muốn gặp Du công tử.”

Nói tới đây, ánh mắt của nàng dừng ở trên người của Du Thư, “Thần nhớ rõ, trước khi Hạ gia xảy ra chuyện người cuối cùng gặp nàng chính là công tử, vậy nàng có từng nói qua mình sẽ đi đâu hay không?”

Du Thư lắc đầu, “Không có, ngày đó Hạ cô nương chỉ mang đồ vật đến giao cho ta, muốn ta thay nàng chuyển cho Hoàng thượng, còn lại cũng không nói thêm cái gì.”

Vẻ mong đợi trong mắt Dương Nam Nhược lập tức trở nên ảm đạm.

“Có điều……” Du Thư do dự một chút, lại nói: “Có lẽ, ta thật sự biết nàng ở đâu.”

Thời điểm cốt truyện gần đi đến hồi kết cũng xuất hiện tình tiết giống như thế này, chỉ là khi đó Tiêu Vị Tân vừa mới đăng cơ không lâu, bận bịu đến độ sức đầu mẻ trán, Hạ Ngâm Tú vì hành động phản bội Hạ gia của mình mà nội tâm giày vò tự ghét bỏ bản thân, mắc phải chứng trầm cảm cực nặng, nhân lúc mọi người bận rộn mà lén lút bỏ nhà ra đi, định tự sát tạ tội, cuối cùng may mắn được người khác kịp thời phát hiện cứu sống, nếu không nam nữ chính liền thật sự phải thiên nhân vĩnh cách.

Tuy rằng hiện giờ đoạn cốt truyện này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Hạ Ngâm Tú vẫn vì chuyện kia mà lo sợ bất an, vậy có lẽ nàng vẫn sẽ giống như trong sách, lẻ loi một mình trở lại nơi đã từng là Hạ phủ lúc đêm khuya, ở nơi đó kết thúc sinh mệnh của mình.

“Có khả năng nàng đã trở lại Hạ phủ, tướng quân nên đến đó xem sao. Ta cảm thấy hẳn là còn kịp.” Du Thư nói, “Tướng quân, ta nghĩ rằng trong lòng Hạ cô nương nhất định là đã thống khổ thật lâu, có đôi khi sống còn khó hơn là chết đi, nếu như tìm thấy nàng, Dương tướng quân cần phải ngàn vạn ôn nhu với nàng mới được.”

Dương Nam Nhược vội vàng gật đầu: “Thần nhất định sẽ không trách móc nặng nề một câu!”

Phủ đệ ban đầu của Hạ gia đã bị niêm phong, mọi địa phương đều có dán giấy chặn lại, bất luận một ai cũng không thể vào được, Dương Nam Nhược không thể tưởng tượng được nàng làm thế nào mà vào được bên trong, nhưng nàng vẫn nghe theo kiến nghị của Du Thư mà đi tìm xem, “Đa tạ công tử!”

“Chờ một chút.” Du Thư nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người đi vào trong tìm kiếm chốc lát, sau đó lại cầm ra một cái hộp gỗ nhỏ, “Đây là đồ vật của tiên Hoàng hậu, mong tướng quân hãy thay ta chuyển lại cho Hạ cô nương.”

Nhắc tới tiên Hoàng hậu, Dương Nam Nhược tất nhiên biết đó là Hạ Linh Vi, chỉ là không ngờ nàng vẫn để lại đồ vật cho Ngâm Tú, vội đứng dậy cung kính nhận lấy.

Du Thư thấp giọng nói: “Tướng quân hãy nói cho nàng, trước khi lâm chung tỷ tỷ của nàng đã từng nói qua, hy vọng ngày sau nàng có thể tìm được một người tri kỷ mà sống cho tốt, vật này liền xem như phần hạ lễ cuối cùng tặng cho nàng.”

Dương Nam Nhược ôm hộp quỳ xuống dập đầu, rồi lại đứng dậy vội vã rời đi.

Cửa điện bị mở ra rồi đóng lại, mang đến một trận gió lạnh, Du Thư đứng yên lặng trong chốc lát, không biết vì sao trong lòng lại có chút cảm khái, xem ra quyển sách này thật sự sắp phải đi đến kết thúc rồi.

Mà thời điểm hắn quay đầu lại, Tiêu Vị Tân vẫn còn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thư, bí mật của ngươi…… vẫn chưa thể để ta biết được sao?”

Trái tim Du Thư nhảy dựng, theo bản năng mà nhìn thẳng vào mắt y.

Dưới ánh đèn, Tiêu Vị Tân thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, khi hắn nhìn qua, trong mắt y không hề có bất cứ cảm xúc gì, phảng phất như chỉ đang bình tĩnh chờ đợi một câu trả lời của hắn, nhưng chỉ Du Thư mới có thể nhìn ra, ẩn dưới vẻ bình tĩnh mà y ngụy trang cho mình kia, là một trái tim thiệt tình muốn cùng hắn thẳng thắn thành khẩn giãy bày mọi thứ.

Thẳng thắn thành khẩn…… Du Thư vẫn còn một tia do dự, giữa người yêu với nhau ngoài sự chung thủy, điều quan trọng nhất chính là thắng thắn thành khẩn, nếu không có điểm này, hai người cuối cùng đều sẽ đi về hai hướng khác nhau, càng lúc càng xa cách.

Hắn cũng không muốn giữa mình và Tiêu Vị Tân xảy ra ngăn cách, nhưng nếu trong lòng y thực sự để ý đến việc này, vậy sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày không thể nhịn được nữa, điều này đối với hắn chẳng khác gì một sự tra tấn.

Du Thư nghĩ tới nghĩ lui, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh như hồ sâu của Tiêu Vị Tân, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, “Nếu ngươi thật sự muốn biết, ta cũng không phải là không thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta—— bất kể ngươi có nghe được loại chuyện không thể tưởng tượng nào, cũng đừng có một tia hoài nghi đối với ta.”

Ánh mắt Tiêu Vị Tân sáng lên, y thậm chí còn có chút kích động mà đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, vội vàng nói: “Sao ta có thể hoài nghi ngươi được chứ? Ta đều biết, Tiểu Thư sẽ không nói dối ta.”

“Ngươi thật sự nguyện ý nói với ta hết thảy mọi chuyện sao?”

Du Thư gật đầu, “Chỉ cần ngươi muốn nghe, đêm nay ta có thể nói cho ngươi tất cả.”

Bao gồm cả những chân tướng nghe như thể thiên phương dạ đàm kia, hắn đều có thể nói với y mọi thứ, dù sao tương lai bọn họ còn đến vài thập niên phải trải qua, có lẽ đây mới là thời điểm để bọn họ chân chính bắt đầu.

Hai người lại về tới nội thất tẩm điện, cùng nhau rúc trong ổ chăn ấm áp ở trên giường, Du Thư nhìn ánh nến mờ ảo bên ngoài bức màn lụa xanh, than nhẹ một tiếng, mở miệng không nhanh không chậm mà bắt đầu kể.

“Bắt đầu từ đâu đây?”

“Liền từ…… một quyển sách đi.”

Đêm đó, ánh đèn bên trong điện Thái Hòa vẫn còn sáng đèn mãi cho đến sau nửa đêm, các cung nhân canh giữ ở cửa không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ suy đoán có lẽ Hoàng thượng đã không hề chợp mắt, thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên.

Thời điểm phải thức dậy lâm triều, Tiêu Vị Tân vẫn luôn trầm mặc không nói, nhưng tay y từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi tay của Du Thư, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, y bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn: “Tiểu Thư, ta……”

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng sẽ là như vậy.”

“Tất nhiên ta sẽ không hoài nghi lời nói của ngươi, nhưng nếu đó chính là toàn bộ mọi chuyện, vậy chẳng lẽ ta chỉ là một người tầm thường dưới ngòi bút, một u hồn có thể bị người tùy ý điều khiển vận mệnh ư?”

Du Thư nghe y nói vậy, trong lòng chợt “lộp bộp” một tiếng, hắn giơ tay ôm lấy y, thấp giọng nói: “Đứng nói bậy, sao ngươi có thể là u hồn được chứ?”

“Ta là một người sống sờ sờ, ngươi là cũng như vậy. Từ ngày ta xuất hiện ở nơi này, ngươi đã không chỉ là một người dưới ngòi bút của người khác nữa, nhưng cũng có thể chúng ta đều là người dưới ngòi bút của người khác, nhưng vậy thì đã thế nào?”

“Lúc này, ngươi và ta đều đang tồn tại, hơn nữa hai ta còn sắp thành thân, đây chính là thế giới chân thật.”

“Chúng ta đều là người chân thật.”

Cả người Tiêu Vị Tân hơi run lên một chút, không nói lời nào mà chỉ vùi đầu vào hõm cổ của Du Thư.

Y tự nhận mình là người cường đại, nhưng cho dù có cường đại đến mấy thì khi đối mặt với chân tướng thình lình xảy ra cũng không có khả năng sẽ lập tức bình phục trở lại, đặc biệt là người kiêu ngạo như y lại càng không thể tiếp thu được sự thật mình chỉ là một nhân vật trong sách.

Tuy có chút hối hận có phải mình không nên nói nhiều như vậy hay không, nhưng đồng thời Du Thư lại cảm thấy, có lẽ con đường này sớm muộn cũng phải đi.