Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 113



Sau buổi tối hôm đó, Tiêu Vị Tân quả thực đã sa sút tinh thần một đoạn thời gian, Du Thư cũng không đi quấy rầy y, cho y thời gian để bình tĩnh lại, trên thực tế thì phản ứng của Tiêu Vị Tân đã khá hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, ít nhất cũng không hề hoàn toàn sụp đổ tinh thần.

Hắn tin rằng y nhất định sẽ nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc của mình thôi.

Có thời gian rảnh hắn lại hẹn gặp Dương Nam Nhược, dò hỏi chuyện của nàng và Hạ Ngâm Tú, “Hạ cô nương có mạnh khỏe không?”

“Mạnh khỏe.” Dương Nam Nhược cung kính đứng dậy từ trên mặt đất, sắc mặt đẹp hơn không ít so với buổi tối hôm trước tới tìm hắn, “Đa tạ công tử nhắc nhở, thời điểm thần tìm thấy Ngâm Tú nàng chỉ vừa mới treo lụa trắng lên, nếu như đến chậm một bước e là đã thật sự mất mạng.”

“Cũng may không có thương thế gì nghiêm trọng.”

Du Thư nghe nàng nói xong cũng nhẹ nhàng thở ra, “Hạ cô nương là người thiện tâm, trong nhà gặp phải biến cố như vậy, nàng nhất định sẽ cho rằng đều là do mình tạo thành, Dương tướng quân vẫn phải khuyên nhủ nhiều hơn mới được.”

“Thần biết.” Trong mắt nàng có chút đau xót, “Chỉ là Ngâm Tú cũng không phải là một nữ tử thập phần thoải mái, chuyện mà nàng đã nhận định người khác rất khó thay đổi, mặc dù thần đã nói rất nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy đó chẳng qua chỉ là đang an ủi mình mà thôi.”

Du Thư có thể lý giải được tâm tình của Hạ Ngâm Tú, bắt đầu từ ngày Hạ Ngâm Tú tới tìm mình hôm đó, có lẽ nàng cũng đã tự đeo trên lưng mặc cảm tội lỗi “phản bội gia tộc”, thời thời khắc khắc đều không sao quên được, ngoại trừ chính bản thân mình, bất luận một ai khác cũng không thể giúp được nàng, việc này sẽ phải cần đến một đoạn thời gian rất dài.

“Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ bỗng nhiên nghĩ thông suốt thôi.” Du Thư nói, hắn trước sau đều tin tưởng vị nữ chính kiên cường thông tuệ trong nguyên tác kia sẽ không đơn giản như vậy liền chìm đắm trong khổ sở mà chết đi, hắn tin nàng nhất định sẽ có thể kiên cường trở lại.

Dù sao, nàng và Tiêu Vị Tân vốn chính là vai chính của quyển sách này, bọn họ đều là những người cực kỳ ưu tú.

Tựa hồ như bị sự kiên định của hắn cảm nhiễm, Dương Nam Nhược bỗng nhiên cũng tràn ngập lòng tin, “Công tử nói đúng, thần cũng tin nàng, đối với một người thông tuệ như Ngâm Tú, nàng nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Sau khi Dương Nam Nhược rời cung, Du Thư một mình bước lên đài ngắm sao, đứng trước lan can ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này chỉ mới vừa ra giêng, thời tiết vẫn chưa thật sự ấm lên, uy lực của rét tháng ba không thể kém hơn giá rét trời đông, thường xuyên khiến người ta lạnh đến độ bắt đầu hoài nghi nhân sinh, Du Thư chỉ mặc một bộ xuân sam đơn bạc, cho dù có nội lực hộ thể nhưng vẫn còn cảm giác được một chút lạnh, nhưng hắn đã quen với việc khắc khe với bản thân mình, chỉ như vậy hắn mới có thể luôn bảo trì sự bình tĩnh.

Cũng may hôm nay thời tiết tương đối tốt, Du Thư đứng dưới ánh mặt trời nhìn những đám mây trắng chậm rãi thổi qua, nghĩ có lẽ vài thập niên tới, hắn đều sẽ phải đứng ở nơi này nhìn trời.

Trong quy hoạch nhân sinh của hắn, sống sót chính là mục tiêu lớn nhất, nếu còn có thể tự do mà sống thì sẽ là tốt nhất, nhưng vòng đi vòng lại đến cuối cùng, hắn thấy mình có được tự do nhưng cũng không có được tự do. Có điều tất cả đều là lựa chọn của Du Thư, hắn chưa từng cảm thấy hối hận.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Du Thư không cần quay đầu lại cũng biết người kia là ai, nhưng hắn lại không hề quay đầu.

Trên vai bỗng nhiên xuất hiện một chiếc áo choàng, Du Thư quay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Tiêu Vị Tân, y nhíu mày bất mãn nhìn hắn, trách cứ: “Sao lại một mình đứng ở nơi đầu gió? Cũng không biết mặc dày thêm một chút, trẫm biết ngay ngươi trước nay đều không chịu ngoan ngoãn nghe lời.”

Du Thư nhìn thẳng vào đôi phượng nhãn đen nhánh xinh đẹp kia trong chốc lát, bỗng nhiên dương môi cười, lại có vài phần bướng bỉnh: “Ta đang đợi ngươi mà.”

Tiêu Vị Tân hừ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục phê bình hắn nữa, y dạo bước đến bên cạnh hắn, cùng nhau đứng trước lan can phóng nhãn nhìn ra xa, hoàng cung rộng lớn tựa hồ như vĩnh viễn đều không thể nhìn thấy điểm cuối. Y hạ triều trở về, nghĩ mình nên nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Thư, hai ngày nay y quả thật đã có chút vắng vẻ hắn, không biết trong lòng hắn có ủy khuất hay không, nghe nói người đang ở đài ngắm sao, y liền vội sai người chuẩn bị xe liễn và áo choàng đi tới, quả nhiên trông thấy hắn ăn mặc đơn bạc lẻ loi đứng một mình ở đây.     

Lúc nhìn thấy Du Thư đứng quay lưng về phía mình, bóng dáng đó tiêu điều mà cô độc vô cùng, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên hối hận.

Có lẽ chính Du Thư cũng không biết, lúc ấy bản thân đã trông tịch mịch đến cỡ nào.

Tiêu Vị Tân biết rõ, Tiểu Thư cực kỳ khát vọng sự tự do, nhưng y vẫn ích kỷ mà nhốt hắn ở nơi này bồi mình, y hối hận đã đưa hắn tới chốn thâm cung tường thành vây quanh này, khiến hắn chỉ có thể đứng ở đây lén lút nhìn ra ngoài.

“Mười năm.”

Du Thư có chút nghi hoặc quay đầu nhìn y, không hiểu y bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy là có ý gì.

Tiêu Vị Tân cũng không hề giải thích cho hắn, mà chỉ tiếp tục nói: “Ngươi đợi ta mười năm, sau khi ta cai trị thỏa đáng thiên hạ này, yên tâm giao cho đứa chất nhi kia của ta, ta sẽ lập tức đi theo ngươi.”

“Chất nhi?” Du Thư có chút hồ đồ, suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu ra, “Cho nên, biện pháp giải quyết mà ngươi nói chính là…… truyền lại ngôi vị hoàng đế tương lai cho nhi tử độc nhất của Lưu Vương, Tiêu Thanh Nhàn(*)?”  

(*Tên này tôi chém)

“Đúng vậy.” Tiêu Vị Tân thừa nhận, “Đây chính là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến đối với hai chúng ta.”

Trước đó Tiêu Vị Tân đã tính toán hết thảy cho tương lai của bọn họ, bao gồm cả những chuyện sau đó cũng đều đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng y lại không hề nói qua với Du Thư, chỉ yên lặng bố trí ổn thỏa mọi thứ, không muốn để Tiểu Thư phải phân tâm.

“Vốn dĩ, người được chọn tốt nhất trong lòng ta cũng không phải là Tiêu Thanh Nhàn.” Tiêu Vị Tân thở dài, “Chỉ là tiểu tử Vị Minh kia không biết cố gắng, không chịu nghe theo an bài của ta mà tìm một cao môn quý nữ làm bối cảnh, hài tử của hắn mới là người ta coi trọng nhất.”

Du Thư không ngờ y hóa ra đã suy tính nhiều như vậy. Cũng phải, Tiêu Vị Minh quả thật là người thích hợp nhất, hắn và Tiêu Vị Tân là huynh đệ tình thâm, lại đều cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau, nếu hắn có hài tử, vậy quả thực chính là một chuyện giai đại vui mừng, nhưng xuất thân của Tiểu Nguyệt Nhi dù sao vẫn là một điều tiếc nuối, nếu tương lai lên làm hoàng đế rất có khả năng sẽ bị dân chúng lên án.

“Cũng may Thanh Nhàn cũng không tồi.” Tiêu Vị Tân nói thêm, “Nó là hài tử được Lưu hoàng thúc tự mình dạy dỗ, tuy xử sự vẫn còn có chút non nớt, nhưng lại ổn trọng thành thục hơn không ít so với chúng bạn cùng lứa, đợi đến khi nó có thể một mình đảm đương một phía gánh vác trọng trách, ta liền viết chiếu thư truyền ngôi, sau đó cùng ngươi tư bôn.”

Một câu “tư bôn” lại được thốt ra từ trong miệng của một người đã từng cao cao tại thượng lạnh nhạt vô tình như Tiêu Vị Tân, bất kể thế nào cũng đều có chút không ra thể thống gì, nhưng hốc mắt Du Thư lại đỏ lên, lần đầu tiên hắn biết được, hóa ra người tận tâm suy nghĩ vì tương lai của hai người không chỉ có một mình mình, Tiêu Vị Tân cũng đã hy sinh rất nhiều.

“Đáng giá sao?” Du Thư không nhịn được mà nhìn y, “Ngươi bỏ ra mười mấy năm ẩn nhẫn chờ đợi mới được như ý nguyện ngồi lên vị trí kia, nhưng chớp mắt mười năm liền may áo cưới cho người khác, chỉ vì một người là ta.”

“Ngươi phải thành thật trả lời ta, ngươi thật sự cảm thấy đáng giá sao?”

Tiêu Vị Tân hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt đong đầy ý cười, “Đương nhiên đáng giá.”

“Kỳ thật ngươi đã lầm rồi.” Y nhẹ nhàng hôn lên trán Du Thư một cái, lại nói: “Làm hoàng đế chưa bao giờ là tâm nguyện của ta.”

“Ban đầu ta chẳng qua chỉ muốn báo thù cho mẫu phi mà thôi, huống chi thiên hạ này đã bị Tiêu Vị Thâm và Hạ thị giày xéo chồng chất thương tích, ta thân là con cháu của Tiêu gia, cũng nên gánh vác trọng trách giành lại giang sơn vì tổ tiên.”

“Làm hoàng đế không phải là tâm nguyện của ta, nhưng vì hiện giờ không ai có thể diễn chính, cho nên ta phải là người đứng ra.”

Y giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Du Thư, vô cùng kiên định mà nói: “Tiểu Thư, ta chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất, ngươi cũng không cần vì chuyện này có đáng giá hay không mà lo lắng.”

“Ta đã từng nói qua, trên đời này không có chuyện của bất cứ kẻ nào có thể so sánh được với (chuyện của) ngươi.”

Du Thư hơi cúi đầu, hắn cố kiềm nén hết lần này đến lần khác nhưng nước mắt vẫn rơi, nghẹn ngào nói: “Cả ngày chỉ biết nhi nữ tình trường, bệ hạ cũng thật là không có tiền đồ.”

“Ai có chí nấy.” Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng ôm chặt lấy Du Thư, gác cằm lên trên vai hắn, “Nếu mẫu phi còn sống, ban đầu ta cũng chỉ muốn làm một Vương gia có thể tự bảo vệ mình, sau đó lại tìm một người tri kỷ sống qua, chỉ như thế mà thôi.”

Du Thư cũng ôm chặt lấy y, “Chẳng trách Lưu Vương lại thống khoái đáp ứng sẽ làm chủ sự chống lưng cho chúng ta như vậy, hóa ra là như thế này.”

Nhi tử của mình có thể làm trữ quân, hắn tất nhiên là sẽ nguyện ý rồi, cuộc mua bán này quá có lời.

“Cách làm người của hoàng thúc cũng không tồi, mấy năm nay sở dĩ ta và Vị Minh có thể sống sót trong tay của Tiêu Vị Thâm cũng có vài phần liên quan tới hoàng thúc, năm đó sau khi Tiêu Vị Thâm thượng vị liền tàn sát bốn người huynh đệ, cũng nhờ có hoàng thúc âm thầm bảo hộ ba người chúng ta.”

“Nếu như hắn nổi lên tâm tư tranh quyền đoạt vị, năm đó Tiêu Vị Thâm chưa chắc đã có thể thành công.”

Du Thư nghe y giải thích, dần dần cũng không còn bài xích nữa, “Tất cả đều nghe theo ngươi, dù sao tả hữu đều là người của Tiêu gia, ai làm cũng giống nhau cả.”

“Cũng đúng.” Tiêu Vị Tân lại cười.

Bỗng nhiên, y lại nghĩ tới cái gì, “Mấy ngày nay ta vắng vẻ ngươi, Tiểu Thư có giận không?”

“Ta không phải là người keo kiệt.” Du Thư nói, “Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?”

“Nghĩ thông suốt.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Tuy rằng ban đầu vẫn không thể nghĩ ra, một người sống sờ sờ như ta như thế nào lại trở thành người trong sách của người khác, nhưng ngươi nói rất nói đúng, có phải hay không cũng không quan trọng như vậy.”

“Ít nhất hiện giờ ta ôm ngươi, là bởi vì ta muốn làm như vậy, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác.”

Du Thư nghe y nói xong, trong lòng cũng có chút xúc động, “Nếu vận mệnh đưa ta tới thời không này, có lẽ trên một ý nghĩa nào đó, nơi này đã không chỉ đơn thuần là một quyển sách đơn giản như vậy nữa, có lẽ chúng ta là những người thật sự tồn tại.”

“Ngươi cũng có thể lý giải, chính vì chúng ta thật sự tồn tại, cho nên mới có người sẽ viết ra câu chuyện của chúng ta làm kỷ niệm.”

Tiêu Vị Tân cười khẽ, y cảm thấy mình hiện giờ rất thích cười, đặc biệt là khi ở bên cạnh Tiểu Thư, y luôn không tự chủ được mà cảm thấy vui sướng ở cả thể xác lẫn tinh thần, cũng không tỏ ý kiến đối với lời nói của hắn.

Dù sao kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.

Ngày tháng vút qua khe hở ngón tay, chớp mắt đã là cuối tháng bảy.

Qua ngày mai là đến ngày đại hôn rồi, Du Thư khẩn trương không ngủ được, bởi vì đủ loại quy củ tập tục cho nên hắn không thể gặp mặt Tiêu Vị Tân vào đêm trước ngày đại hôn, hai người phải tách riêng ra ở hai nơi khác nhau, hắn cũng chỉ có thể tạm thời ở tại biệt cung, sáng mai liền xuất phát từ nơi này đến đại tế đàn hội kiến Tiêu Vị Tân, đại điển phong hậu sẽ được tổ chức ở nơi đó.

Qua đêm nay, hắn thật sự sắp sửa phải kết hôn rồi.

Du Thư thật sự không ngủ được, đơn giản liền bò dậy thắp đèn, chống cằm phát ngốc nhìn giá cắm nến, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện lung tung rối loạn.

Mẹ thân yêu của con, con của mẹ sắp phải làm hoàng hậu rồi.

Có kích động không, có vui vẻ không?