Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 10: Dã ngoại



Đến lúc này Đàm Mộ Vân cũng không bình tĩnh được nữa. Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, dáng vẻ cực kỳ bất ngờ. Mặc dù không ưa thái độ của Mạc Dã sau khi mất đi thị lực nhưng cô không hề nghĩ chia tay với anh. Nghe thấy anh có thể nhìn thấy lại, cô sao có thể không vui.

Nhưng còn chưa kịp đợi cô hoan hỉ gặng hỏi lại thì đã nghe mẹ Mạc cảm kích nói: "Cảm ơn con Mộ Vân! Cũng là con chịu đựng được tính tình của nó mà ở bên chăm sóc. Cả nhà chúng ta đều biết ơn con lắm."

Đàm Mộ Vân có một giây giật mình, nhưng sau đó liền hùa theo như đúng rồi: "Dì nói gì vậy, đó là điều con nên làm."

Có điều cô vừa nói vừa vội vàng chạy đến phòng thay đồ.

Mẹ Mạc bên kia vẫn còn niềm nở nói: "Biết con là đứa trẻ ngoan. Đợi Dã nó sáng mắt, dì sẽ cùng cha mẹ con bàn chuyện kết hôn cho hai đứa, sẽ không để con chịu tủi thân ở bên nó nhiều năm như vậy."

Mặc dù nói là nhiều năm, mà cũng đúng là đã trải qua gần năm năm, nhưng đa phần thời gian Đàm Mộ Vân đều ở bên Anh du học, cô và Mạc Dã thật hiếm khi ở bên nhau sau khi anh tốt nghiệp bên Anh trở về Hoa quốc. Tuy rằng mối quan hệ không mặn không nhạt theo suy nghĩ của Đàm Mộ Vân, nhưng Mạc Dã không có nói chia tay, cô lại không muốn buông tha một người có ngoại hình, có gia cảnh như anh nên quan hệ của hai người cứ mãi duy trì như vậy.

Vốn dĩ lần này anh qua Anh dưỡng bệnh, cô lại đang trong kỳ bảo vệ luận án, cũng không có bận rộn gì, có thể chăm sóc cho anh cũng như bồi dưỡng tình cảm. Kết quả họ vừa gặp lại nhau, cô chỉ mới chạm vào anh một cái anh đã hất cô ra, tránh như tránh tà, thái độ còn xấu đến mức lòng tự trọng của cô bởi vì được nuông chiều hun đúc ra cũng không chịu nổi. Sau đó mới có chuyện cô tức giận bỏ đi.

Cô không rõ tại sao mẹ Mạc lại cho rằng cô vẫn luôn chăm sóc anh bao lâu nay, nhưng có thể lấy lòng được bà, cô đương nhiên phải cố gắng mà nhận. Hiện tại việc cô nên làm là trở lại Luss, đến bên cạnh anh ngay lập tức. Với hiểu biết của cô về anh, chắc anh sẽ không tính toán với cô chuyện cô bỏ đi đâu.

Nghe mẹ Mạc nhắc đến chuyện hôn sự, cô vui vẻ ra mặt mà giọng điệu lại ngượng ngùng nói: "Dì đừng như vậy. Con yêu anh ấy thật lòng thì sợ gì chờ đợi ạ."

Cuối cùng hai người cứ như vậy qua qua lại lại cho đến lúc Đàm Mộ Vân ra khỏi câu lạc bộ. Những lúc mẹ Mạc hỏi thăm tình hình của Mạc Dã cô chỉ biết căng da đầu ra mà ứng phó. Bản thân Đàm Mộ Vân lại không cảm thấy mình có bao nhiêu giả tạo.

Nhưng chưa đợi Đàm Mộ Vân tìm đến Luss thì Mạc Dã đã rời đó rồi.

Lúc Mạc Dã nhận ra mình có thể nhận thấy lờ mờ những khối vật thể xuất hiện trong tầm mắt mình là khi anh đang cùng người con gái triền miên không dứt nơi hoang lĩnh vắng bóng người, chỉ có thiên nhiên hòa mình cùng họ.

Từ lần đầu tiên họ cá nước với nhau thì sức sống của tuổi trẻ tràn trề liền khiến họ không rời ra được sự mê muội khi gắn kết thân mật như vậy.

Khi tình yêu đạt đến đỉnh điểm, bất cứ lúc nào họ cũng có thể quấn lấy nhau như thể họ vốn nên sinh ra trên người nhau.

Giữa những âm thanh réo rắc đến từ dòng suối, khu rừng và đồng cỏ, bên trên thảm picnic bằng lông mềm mại, những mĩ vị họ chuẩn bị cho chuyến dã ngoại lại không bằng đôi môi của nhau. Dần dần những cái hôn môi không đủ để hơi thở của mùa xuân luôn tồn tại ở nơi này thể hiện trọn vẹn tác dụng của nó. Họ bắt đầu thăm dò từng tấc cơ thể của nhau như những người chết khát nơi sa mạc.

"Ưm... Dã..."

Người con gái áo sống hỗn loạn, lớn mật ngồi trên thân người đàn ông cao lớn, nhiệt tình gặm cắn lên những khối cơ bắp hoàn mỹ của anh. Dáng vẻ giống như đang quyến rũ người của cô mặc dù anh không nhìn thấy được, thế nhưng thân thể nhạy cảm lại truyền đạt hoàn hảo những thứ anh không thấy đó cho anh.

Thời điểm đó anh cũng không nhàm rỗi. Bàn tay lớn chưa từng đốt lửa trên người cô. Từ tấm lưng trơn bóng mát lạnh vì lộ ra trong không khí, cho đến bờ mông cong săn chắc cảm xúc tuyệt vời...

"A..."

Lúc ngón tay thon dài của anh chạm vào u cốc ướt át kia, vật cứng rắn dưới háng liền căng thẳng. So với cô bị anh kích thích đến cong cả lưng, hai gò đồi vô thức ma sát trên khuôn ngực săn chắc của anh theo bản năng, thanh sắt nung nóng bỏng nổi đầy gân guốc kia chỉ muốn phá quần mà chui ra.