Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 11: Muốn nhìn thấy em rồi



Anh ra sức đè nén hơi thở tình dục nóng rực, thế nhưng ngón tay đang chôn trong đóa hoa như thịt quả chín rục kia lại không chút nào chậm trễ hay ôn nhu mà hướng nơi sâu đào móc. Mị thịt bấu vào ngón tay anh, liều mạng mà liếm láp, lôi kéo. Khi anh nhấn vào điểm mẫn cảm bên trên vách động, mị thịt liền như biết hô hấp mà phập phồng rối loạn. Cử chỉ ngây ngô thật sự đáng yêu vô cùng.

Trải qua nhiều ngày chung đụng, anh biết làm sao khiến cho cô cảm thấy sướng nhất. Lúc cần ôn nhu anh sẽ như mùa xuân rơi trên tấm lưng trơn bóng của cô. Lúc nơi mạnh bạo liền giống như mùa mưa ở rừng ôn đới, gió lớn thổi phần phật, hơi nước cuồng loạn không ngừng tích tụ thành sương mù dày đặc.

"Dã..."

Người con gái động tình liền sẽ nhiệt liệt hôn anh, chủ động hết mức có thể, khiến anh phát điên.

"A!"

Âm thanh rên rỉ yêu kiều của người con gái cao vút tận mây xanh.

Lúc này anh hơi hận sao mình không nhìn thấy, dù như thế anh vẫn có thể cảm nhận được cô có bao nhiêu chặt chẽ mê người. Anh muốn thấy cô quyến rũ lại phong tình nhổm mông đỡ lấy thanh sắt nóng rực của anh, miệng thì kinh hô nhưng vẫn nhiệt tình mở rộng hai mép thịt quả mềm mại kia đem anh nuốt lấy. Anh muốn nhìn thấy biểu tình mê muội của cô khi tình dục lên đến đỉnh điểm liệu có thể khiến anh hóa thú ngay lập tức hay không.

Nhưng lúc không thấy, anh vẫn không ngừng đi tưởng tượng, rồi khát khao.

"Ưm aaa..."

Theo những cái nhấp nhô phóng đãng của người con gái, khoái cảm dần tích tụ trên những dây thần kinh mẫn cảm, trong khoảnh khắc anh lờ mờ giống như nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong bóng tối. Nhưng lúc đó anh không kịp để ý, chỉ lo ôm chặt lấy thân hình của người con gái, nhiệt tình hôn kịch liệt, dưới háng lại mạnh mẽ đỉnh lên.

Người con gái bị anh khóa môi, kích thích mãnh liệt lại không được phát tiết liền ra sức xoắn lấy thứ đang làm loạn trong người mình.

Cử chỉ kia khiến cho nó phồng lên một vòng, lại càng có thể tạo nên nhiều kích thích hơn, khiến người con gái thét chói tai.

Giữa khoảng không của núi rừng chỉ còn lại âm thanh của tình dục lấn áp tất cả mọi thứ, quyện thành một bản tình ca khiến người nghe liền đỏ mặt xấu hổ.

Đợi họ hòa hoãn lại từ trong kích tình, người con gái đã mềm rục trong ngực anh.

Họ rúc vào nhau, cùng nhau hít chung một bầu không khí đậm mùi cây cỏ cùng một thứ mùi vị chẳng khác gì xuân dược. Ở nơi vắng bóng người này họ chẳng sợ người nào nhìn thấy, trên thân chỉ đắp một tấm chăn mỏng chẳng che được bao nhiêu. Đôi chân quấn lấy nhau, thân thân mật mật nhỏ vụn cọ sát bởi vì tình yêu quá mức tràn đầy. Chỉ có những hành động như vậy mới thể hiện được hết.

Lúc mọi thứ bình lặng xuống, Mạc Dã rốt cuộc có thời gian để ý đến biến hóa xuất hiện trên người mình. Anh liền đè nén kinh hỉ mà chia sẽ nó với người con gái.

Vừa nghe anh nói đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của cô, cô liền nhảy cẩn lên, không ngại họ vừa mới mây mưa với nhau đến sức cùng lực kiệt đã nhào lên người anh bày tỏ sự vui sướng: "Thật tốt quá rồi!"

"Như vậy là anh có cơ hội nhìn thấy ánh sáng rồi đúng không!?"

"Ừm."

Mạc Dã ôm cô, nhẹ giọng đáp lại. Nhìn thì có vẻ lãnh đạm, nhưng có thể nghe ra anh cũng thật vui mừng. Bởi vì anh sắp được nhìn thấy cô rồi. Cho dù có thể anh đã biết cô trông như thế nào.

Có điều suy nghĩ của anh rất nhanh đã bị tấm lưng trơn láng của cô lôi đi, bàn tay từ vô thức đến có ý thức mà sờ soạn từ trên xuống dưới, mặc cho người con gái còn đang hoan hỉ.

Thời điểm anh định đánh thêm hiệp nữa thì cô bỗng ngóc đầu lên nói: "Có phải anh nên đến bệnh viện liền không?"

Mạc Dã khẽ khựng lại cái tay đang có ý đồ không trong sáng, một hồi anh mới nói: "Đúng là nên đi."

"Vậy anh..."

Diana không chút nghĩ ngợi liền muốn bảo anh đi ngay, nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị anh áp dưới thân.

Một hồi trời đất xoay chuyển khiến cô nhất thời choáng váng. Đợi cô tỉnh thần đã bị anh ghé xuống hôn.

Từng cái hôn nhỏ vụn như người yêu nhỏ ngây thơ nhưng đầy trân trọng khiến cô thất thần. Sau đó cô nghe anh nói: "Em có biết như vậy đồng nghĩa với chuyện gì không?"

"Chuyện gì..."

Cô ngây ngô vô thức hỏi lại.

Bàn tay Mạc Dã khẽ vuốt ve gò má nõn nà của người con gái, lòng nói cô thật ngốc, miệng khẽ hôn lên môi cô một cái rồi mới nói: "Là anh phải rời khỏi đây. Chúng ta có thể không gặp nhau một thời gian."

"Sao lại..."

Diana vừa nghe liền giật mình, sau đó gấp nói: "Chẳng lẽ anh phải về Hoa quốc?"