Tử Di

Chương 30: Đừng chê ta mặt!



Ba người tốc độ không đồng đều nhau, Tạ Ngọc liền trực tiếp xách lên hai người, dưới chân vẫn dụng linh lực gia tốc. Tốc độ còn rất hành, rất nhanh họ liền thấy bìa rừng, rời khỏi lại chạy thêm một đoạn trước mắt cuối cùng cũng hiện ra một toà thành. Tuy nhiên không phải mục đích địa Cảnh Xuân thành mà là một cái đề Hàm Nghi thành. Tạ Ngọc thị lực tốt sớm đã trông thấy tên thành liền đặt hai người xuống. Chung Ly liếc hắn một cái nói:

" Là Hàm Nghi thành a, đại thành trì đâu, chúng ta ngồi cự ly ngắn truyền tống không ngờ suýt mất mạng lại có thể tiết kiệm 2/3 quãng đường."

Tiểu Á nghe vậy mới nhớ lại cuốn Thuần Nguyên đại lực bách khoa toàn thư:

" A, ta nhớ ra rồi, Hàm Nghi thành là thành trì gần nhất với Tây Dương thành."

" May mắn chúng ta không bị vứt đến nơi khỉ ho cò gáy." Tạ Ngọc cũng nói thêm.

Mấy người được Tạ Ngọc xách theo liền có thể mau chóng vào thành. Trước thành kiểm tra nghiêm ngặt, muốn giao nộp 2 cái linh thạch mỗi người mới có thể tiến vào. Vào đến bên trong liền khác, thành trì bên ngoài uy nghiêm bên trong rất rực rỡ, gạch lát đường nhiều màu nhưng đều là tu tiên giới sản vật. Thành trì toàn bộ đều là có tu vi người, phàm nhân quả thực rất khó kiếm ra. Tạ Ngọc nói rằng có những người lớn lên trong thành nhưng lại không có linh căn tu luyện liền vẫn luôn ở đây, chỉ là rất thưa thớt, hầu hết sẽ đều đến phàm nhân trấn định cư.

Chung Ly tách ra hai người nói muốn đi mua y phục, hai cái nam nhân cũng không ngại mà đi theo sau nàng. Nếu tách ra đến lúc lạc liền muốn mệt. Nàng bước vào một cửa hàng pháp y, ông chủ liếc nhìn ba người, dừng lại ở Tạ Ngọc xong mới hỏi:. ngôn tình hoàn

" Ngươi muốn mua loại pháp y nào? Ở đây ta cửa hàng có rất nhiều mẫu."

Chung Ly nghe hắn giới thiệu công năng liền chọn một bộ màu tím pháp y, là trung phẩm linh y. Quần áo nên mua chắc chắn một chút, nếu không đang đánh nhau y phục đã không có liền trực tiếp thua hết mặt mũi. Lão bản thấy nàng dứt khoát như vậy có chút bất ngờ nhưng vẫn chuyên nghiệp đóng gói cho nàng. Một bộ y phục tốn hai vạn linh thạch, nàng chi trả xong liền mượn phòng thay ra hỏng bét y phục trên người. Bước ra ngoài đang muốn kêu gọi đồng bạn thì thấy hai người đã trố mắt nhìn nàng. Đi đến tát mạnh vào đầu cả hai mới nói:

" Đi thôi nhìn cái gì, bổn cô nương sắc đẹp cũng dám mơ ước?"

Cả hai người còn có lão bản đều nghẹn họng nhìn nàng. Tạ Ngọc không sợ chết mà nhe răng nói:

" Ta nhìn là y phục, ngươi một cái mười tuổi nữ hài tử có thể trông ra cái gì đẹp."

Tiểu Á bên cạnh nghe vậy liền cách hắn xa một chút. Chung Ly thấy hắn nói vậy liền mỉm cười dịu dàng, đi đến khoác tay hắn nói:

" Đi thôi, đi kiếm một chỗ ở lại trước." Bên ngoài thành đánh nhau liền không ổn, kiếm một góc khuất tẩn cho hắn một trận hẳn không có vấn đề gì. Tạ Ngọc thấy nàng khoác tay liền ngậm ý cười để mặc cho. Ba người rất nhanh đã thuê được một cái sân, ba gian phòng còn có một phòng bếp. Giá thuê trong thành đắt gấp đôi Hạ Vân thành, hai các khoác tay nhau cũng không để ý liền thuê, chỉ có một cái Tiểu Á không xu dính túi đau khổ nhẩm tính nghĩ thầm: Ta hẳn là phải bán mình trả nợ rồi...

Vào đến sân Chung Ly liền ném văng tay Tạ Ngọc ra kèm theo là nắm đấm trực tiếp tiến đến. Tạ Ngọc căn bản chưa thể định hình đã bị một đấm đâm bay. Nàng cũng không dừng lại mà lao đến tiếp tục tẩn hắn, tiếng tay đấm chân đá khiến Tiểu Á không đành lòng xem liền vào phòng trước. Ra can ngăn sẽ bị lôi vào cùng đánh, hắn còn chưa đủ khổ cực sao?

Tạ Ngọc bên này bị đấm vài cái mới tỉnh hồn dùng linh lực hộ thân. Chung Ly thấy vậy biết đánh nữa cũng chỉ tổ đau tay nên dừng lại. Lúc này trên mặt Tạ Ngọc đã có vài vết bầm tím, cũng may nhan sắc còn có thể gánh được, trông cũng không đến mức thảm hại. Hắn thấy nàng dừng lại liền ôm bụng cười nói:

" A Ly hoá ra ngươi cũng có một mặt này."

Chung Ly nghe vậy liền nghiêm mặt nói:

" Có thể chê ta bất cứ điều gì nhưng tốt nhất đừng nên chê bai ta nhan sắc, diện mạo là cha mẹ ban cho!"

" Tốt, xin lỗi ngươi A Ly, lần này là ta không phải." Tạ Ngọc nghe vậy cũng nghiêm túc lại, hướng nàng nói ra xin lỗi. Ngẫm một chút lại nói tiếp:

" Ta mặt cũng là cha mẹ ban cho, lần sau có thể tránh đánh vào mặt sao?"

Chung Ly nghe vậy khoanh hai tay nói:

" Có qua có lại. Vậy thử lại một chút lần này ta sẽ chừa mặt ngươi ra." Nói rồi giơ nắm đấm muốn tiến đến thì Tạ Ngọc đã nhanh chân lẩn vào phòng đóng cửa.

Nàng cũng không đuổi theo mà tiến vào Tiểu Á phòng. Mới vào bên trong Tử Đằng đã nhảy lên người nàng nói:

" A Ly thật nhớ ngươi~"

Nàng xoa đầu Tử Đằng rồi kêu tiểu thụ yêu kể lại chuyện.

" Lúc đó trận pháp trận động ta liền lập tức phát hiện, cũng kịp bảo vệ Tiểu Á. Rơi xuống đất muốn đi tìm ngươi thì không may gặp gỡ một con hậu kỳ luyện khí yêu thú. Ta biết không xong liền để Tiểu Á trốn đi, rời khỏi dẫn dụ một con yêu thú khác đến. Cũng may hai cái đánh nhau đến đỏ mắt không phát hiện ra đã bị ta mê hoặc."

Nghe xong nàng liền biết lúc ấy hiểm nguy hơn những gì Tử Đằng kể, thấy nó không sao liền để nó nghỉ ngơi.

Tiểu Á cũng đến bên cạnh nghe nàng kể lại một chút hành trình. Cảm khái một chút liền nói muốn đi dạo thành mua chút nguyên liệu nấu ăn. Chung Ly để hắn kéo theo Tạ Ngọc đi cùng, nàng muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.

Về đến phòng mình, Chung Ly liền lấy ra linh thú túi gọi A Lân, được đáp lại mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi. Tử Đằng nghe vậy mới biết A Lân bị thương liền nói:

" A Ly lần sau đừng giao ta cho người khác, ta muốn ở bên cạnh bảo vệ ngươi. A Lân cũng quá không được đi!"

" A Lân trong linh thú túi nhanh nhạy cũng bị giảm hẳn, phát hiện muộn một chút mới bị thương, nhưng mà nó cũng đã bảo vệ ta lành lặn không phải sao?"

Thấy Tử Đằng không nói nữa nàng mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Thương thế chưa lành hẳn lại là chiến đấu lại là lên đường bây giờ tất cả đều muốn phát tác hết lên nàng, thân thể biểu tình có chút không muốn động.

Ngủ một lát liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, nàng lười biếng không muốn đứng dậy liền kêu người đến trực tiếp vào. Tiểu Á đẩy cửa phòng bước vào trên tay còn mang theo đồ ăn. Nàng lúc này mới có chút hứng thú nhận lấy. Tiểu Á đưa xong cơm cho nàng liền nói cũng muốn đi ăn cơm, Chung Ly chỉ gật gật đầu nói:

" Ăn nhiều vào, bao nhiêu kinh hách dồn hết vào động lực ăn cơm."

———

Mấy ngày tới, Chung Ly đều ở trong phòng nghỉ ngơi, Tiểu Á mỗi bữa đều đặn đưa cơm cho nàng. Tên nhóc Tạ Ngọc kia nghe nói cũng ở lì trong phòng hai ngày, lúc bước ra khuôn mặt đã không còn chút nào bầm tím.

Thấy thương thế đã lành nàng cũng ra ngoài, lại gọi đủ hai người đến bàn lại chút chuyện. Hôm qua Tạ Ngọc đã ra ngoài thăm thăm, được biết truyền tống trận đều đặt ở ngoài thành, đại thành trì canh gác rất nghiêm ngặt nên nội bộ sẽ không cho phép có truyền tống trận xây dựng trực tiếp trong thành. Tưởng tượng bên ngoài phòng vệ nghiêm ngặt nhưng địch nhân lại lợi dụng truyền tống trận một cái trực tiếp vào trong thành, vậy liền nguy to. Bọn họ bàn bạc một chút quyết định ngày mai ra khỏi thành ngồi truyền tống trận, có mặt ở Tây Dương thành sớm một chút vẫn tốt hơn.

———

Hôm sau đoàn người ra khỏi cổng thành liền đi đến phía Đông ngoài thành. Quả thật là có đại thành trì phong phạm, truyền tống khu xây dựng rất có mỹ quan. Mấy người tiến vào muốn hỏi thăm truyền tống trận đi Tây Dương thành liền được báo cho đặt trước khách đã kéo dài đến sáu ngày. Bọn họ mua vé phải một tuần sau mới đến lượt truyền tống. Thanh toán 1 vạn(10.000) linh thạch nhận lấy ba lệnh bài liền quay lại thành.

" Giá hàng đại thành trì thật cao, muốn gần gấp đôi cỡ trung thành trì." Tiểu Á than vãn nói.

Thấy hai người không tỏ ý kiến liền nói thêm:

" Ta nói này, các ngươi vẫn chưa ám ảnh truyền tống trận sao? Mới vừa trải qua sự cố các ngươi liền đã quên."

Chung Ly liếc hắn một cái có hứng thú nói:

" Ngươi nói cũng đúng, vậy truyền tống trận cũng đừng ngồi, ta mua vé pháp thuyền cho ngươi một mình ngồi. Sao? Thấy được không?"

Tiểu Á lúc này mới đi đến xin tha, phía sau liền ngoan ngoãn không nói lời nào nữa.