Tử Di

Chương 37: Thoáng chốc ngộ đạo



Một đêm lại qua, đến buổi chiều hôm sau Chung Ly và Tạ Ngọc đang uống trà bỗng dưng nghe thấy tiếng khóc. Hai người liếc nhìn nhau liền xông vào trong. Tiểu Nam đang ngồi cạnh xác của bà bà hắn khóc nức nở, nàng nhìn qua chỉ thấy một khuôn mặt già nua xanh trắng sớm đã không còn hơi thở.

" Thọ nguyên đã toàn bộ hao hết. Tu luyện không có thành quả người đến giây phút cuối đời nhưng có từng hối hận?" Nàng lẩm bẩm tự hỏi.

' Bước lên con đường này rồi thì không thể quay đầu lại, cho dù là người đắc đạo hay tầng dưới chót nếu thất bại chỉ có duy nhất một con đường là tan biến.'

' Tu vi cao còn có thần hồn mạnh mẽ đầu thai nhưng tu vi không đến người liền hôi phi yên diệt.'

' Vậy còn ta, không tu luyện có thể đầu thai chuyển kiếp chờ a cha nhưng tu luyện thất bại muốn vĩnh viễn từ biệt người.'

Tâm thần nàng trấn động mạnh mẽ, hai mắt dại ra, có bóng tối lại muốn lan tràn trong mắt.

' Ta tại sao lại muốn tu luyện? Không tu luyện chờ cha đến đón không phải tốt sao?'

Hai mắt sắp trở lên đen nhánh thì kiếm sau lưng mang theo lạnh băng hơi thở nhập vào nàng da thịt. Chung Ly đánh rùng mình, bóng đen trong mắt có chút tan đi.

' Chung Ly a Chung Ly, vậy mà ngươi dám nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Ngươi có thể được như bây giờ đánh đổi không chỉ là mẫu thân tính mạng còn có cha toàn bộ niềm tin, ngươi sao có thể bỏ cuộc!'

' Kiếp trước kiếp này ngươi đều sống trong an nhàn, ngươi tu luyện không phải vì cha mẹ mà vì chính ngươi. Ngươi không muốn một đời lại một đời trở lên tầm thường, muốn đứng ở đỉnh cao, muốn có năng lực bảo vệ ngươi tất cả người thân yêu còn có quan trọng nhất ngươi muốn được tự tại, làm bất cứ điều gì ngươi thích.'

' Mẫu thân năm ấy sinh ra ta chưa từng hối hận, người nói người làm vậy không phải vì ta mà vì chính người, người cũng muốn ta sau này không vì ai hết chỉ vì bản thân!'

" Ta Chung Ly tu luyện là vì chính mình cũng chỉ vì chính mình!"

Linh khí bỗng dưng kích động, toàn tụ lại một chỗ, Chung Ly hai mắt đã thanh minh, tâm thần trong sáng. Linh khí ào ào tiến vào gột rửa nàng toàn thân, nàng thần hồn. Chưa tu luyện nên linh khí chỉ tiến vào rèn luyện nàng căn cốt rồi lại tự động thoát ra. Chung Ly thở ra một ngụm trọc khí liền ngồi dậy. Thấy trước mặt Tạ Ngọc sáng ngời hai mắt, bên kia Tiểu Nam cũng đăm chiêu nhìn nàng quên cả khóc.

" Ngươi ngộ đạo?" Tạ Ngọc rò hỏi.

" Đúng vậy, tự kham phá ra được băn khoăn của bản thân."

Nói xong nàng nhìn sang Tiểu Nam thở dài:

" Vẫn là nợ ngươi bà bà một phần nhân quả, liền trả ở trên người ngươi đi." Không ngờ nàng nhìn một cái xác chết liền ngộ đạo, ông trời là muốn tôi luyện nàng da mặt vững trãi như tường thành sao?

Bước đến bên Tiểu Nam hỏi:

" Có thể ngươi đã nghe qua Tiểu Á kể nhưng ta vẫn muốn tự giới thiệu lại, ta kêu Chung Ly. Còn ngươi, tên gọi là gì?"

" Ta...ta tên Bùi Đoạn Nam."

" Tốt, Bùi Đoạn Nam chúc ngươi vào môn phái thuận lợi, có duyên ắt sẽ gặp lại." Nói xong Chung Ly đi đến cạnh lão bà vái lạy một cái rồi bước ra ngoài:

" Tạ Ngọc ngươi giúp Đoạn Nam giải quyết phía sau việc nhé!"

" Được. Đi ra ngoài sớm trở về, ngày mai đại tông sẽ đến nơi rồi."

Chung Ly đi dạo trên đường, ngộ đạo sau cảm giác vẫn chưa giảm bớt, nàng muốn đi lại một chút. Ngắm nghía hàng quán trên đường, một chút không để ý liền va phải người khác. Trông mắt lại thấy nàng va vào một cô nương xinh đẹp, hơi cúi đầu xin lỗi thì cô nương ấy mỉm cười nhìn nàng.

" Ngươi rất hợp ta mắt, có muốn vào ta tông?"

Chung Ly nghe vậy hơi nhíu mày hỏi:

" Xin lỗi tiền bối, tiểu nữ đã có tông môn yêu thích, e rằng khó lòng thay đổi một cái."

Nữ tử thấy vậy cũng không làm khó chỉ gật đầu nói:

" Đáng tiếc, người hợp ta mắt duyên trước nay không nhiều, khó khăn lắm mới gặp được một cái. Xin tự giới thiệu, ta dưng xưng Bích Lạc, Thiên Tinh các đệ tử."

" Cảm tạ tiền bối để ý, tiểu nữ tên Chung Ly, mới chỉ là cái phàm nhân"

Bích Lạc nữ tu nghe vậy liền cười, sau lại vỗ vỗ vai nàng nói:

" Ngươi rất thú vị, sau này có duyên gặp lại." Nói xong hai người tách ra. Gặp gỡ chớp nhoáng vẫn khiến Chung Ly hoang mang chưa thể định thần lại. Vừa rồi là gì, nàng được mời chào sao? Thiên Tinh các từ lúc nào đã phải ra đường mời chào môn hạ?

' Nữ tu ban nãy đã trúc cơ, trẻ tuổi như vậy hẳn nằm trong hàng ngũ thiên tài.' A Lân truyền âm nói.

Chung Ly nghe vậy cũng không giật mình, cỡ trung đứng đầu môn phái mang ra đệ tử sao có thể kém!

Tiếp theo tương đối bình thường, nàng cũng không mua sắm gì liền trở về sân. Thấy Đoạn Nam đang ôm một bình tro cốt cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi về phòng. Chung Ly cả đêm không ngủ đọc du ký nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cảm giác huyền diệu đã sớm tan đi. A Lân có chút đáng tiếc nói:

' Nếu ngươi đã tu luyện trạng thái ngộ đạo sẽ không bị lãng phí như bây giờ.'

" Không sao, sau này vẫn sẽ còn cơ hội."

Nói xong cũng nghe thấy Tạ Ngọc gõ cửa phòng, mấy người liền ra ngoài, hôm nay bắt đầu có Đại tông môn phi hành khí tiến đến.

Tạ Ngọc dẫn theo hai người đến một quán trà, hắn sớm đã đặt phòng riêng, các nàng có thể vừa nghỉ ngơi vừa ngồi đợi chiêm ngưỡng đại tông môn khí phái.

" Ngươi tài đại khí thô cũng không nên lộ ra như vậy. Kẻ có mắt đều sẽ để ý đến."

" Không sao, đại hội sắp diễn ra, ta ở đều sẽ không phải một mình. Đại tông môn sắp tiến đến sẽ không có kẻ nào dám cả gan ăn cướp."

Chung Ly cuối cùng cũng gật đầu, chỉ nhắc hắn không nên chủ quan rồi ngồi ăn điểm tâm.

Nàng ăn hết ba đĩa điểm tâm còn có hai bình trà mới thấy không khí bắt đầu kích động. Tiếng ồn ào náo nhiệt ngày một lớn liền tò mò trông mắt qua cửa sổ xem xét. Một cỡ lớn quyển sách viền vàng trôi nổi trên không, trên mặt sách chữ viết rồng bay phượng múa nghiễm nhiên làm nàng hai mắt có chút đau đớn. Không dám đánh giá chữ viết nữa mà nhìn kiểu dáng pháp bảo suy đoán:

" Đây là Trần Bình thư viện?"

" Đúng vậy đây là pháp bảo có không gian chứa đựng, đặc điểm nhận dạng cũng rất tốt." Tạ Ngọc nói thêm.

Mấy người đợi một lát lại có tiếp theo tông môn tiến đến. Lần này là một con thuyền hoa trải rộng, thất sắc buông tứ phía, ở dưới mặt đất nàng cũng có thể nghe thấy hương hoa. Không đợi nàng suy đoán Tạ Ngọc liền nói:

" Quỳ Hoa tông? Năm nay đến sớm như vậy? Lại có thể nhường Đan Lạc tông một bước hay sao?"

Chung Ly nghe thấy vậy cũng biết, các tông xuất hiện đều theo thực lực, thực lực xếp càng trước đến càng muộn. Quỳ Hoa tông vậy mà lại có mặt ngay sau Trần Bình thư viện. Đang thắc mắc thì thấy trên không lại xuất hiện thêm một đan lô trôi nổi, không cần đoán mọi người đều có thể biết đại tông luyện đan chỉ có một cái, Đan Lạc tông. Quỳ Hoa thế mà dừng lại giữa không trung không di chuyển nữa, để cho Đan Lạc tông tiến vào khu vực trước mới tiếp tục di chuyển.

Thấy hết sự việc Chung Ly có chút cạn lời, Đan Lạc tông là đang muốn ra oai phủ đầu với Quỳ Hoa tông, quả thật danh xứng với thực: Không coi ai ra gì.

Tạ Ngọc bên cạnh cũng cảm thán:

" Thực lực hơi chút chướng liền đã muốn tranh giành vị trí. Quỳ Hoa tông cũng không phải ăn chay."

Chung Ly cũng gật đầu, trong lòng nàng trước nay đều cảm thấy không mấy ưa thích cái tên Đan Lạc tông. Hay là có liên quan đến cha? Cha chưa từng cho nàng biết kẻ thù, vẫn luôn tự nhận bản thân là tán tu. Nàng có chút không tin tưởng: Thiên tài như cha sao có thể chỉ là tán tu đơn giản như vậy?

Đang ngẩn người thì nghe thấy Tạ Ngọc nói:

" Kiếm tông đã đến."

Lúc này nàng cũng ngẩng đầu lên, thấy trên không là một thanh phi kiếm khổng lồ. Sắc bén khí thế khiến người ta phải trầm trồ, có chút tò mò hỏi:

" Đại tông pháp bảo phi hành đều có không gian chứa đựng người sao?"

" Đúng vậy, chỉ duy nhất đại tông mới có, pháp bảo không gian đều là truyền thừa xuống từ đại giới. Nếu không làm sao có thể trở nhiều người như vậy!"

Nàng được giải đáp thắc mắc liền không có ý kiến gì nữa. Tạ Ngọc bỗng dưng cười, nói thêm:

" Chúng ta chờ đợi tông môn đã đến, ngươi nhìn phía bên kia xem." Nói rồi chỉ tay về một hướng khác hoàn toàn. Chung Ly xem ra liền thấy một bàn cờ đang bay đến, trên thân bàn cờ từng hơi thở cổ xưa đan xen. Nhìn lâu có thể thấy sương mù mờ ảo quấn quanh pháp bảo, dụi dụi mắt đã thấy nó biến mất. Nàng trông lạ liền nói:

" Pháp bảo thật không tầm thường, không hổ là đứng đầu trong các đại tông."

Các đại tông đều đã tề tụ đủ, ngày mai đại hội sẽ bắt đầu diễn ra. Ba người sớm trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị để ngày mai tiến đến tuyển chọn.

———

Rất sớm, Chung Ly đã bị hai người lôi dậy. Chỉnh trang tốt diện mạo, mấy người liền đến khu vực tuyển chọn. Bùi Đoạn Nam hôm nay tham gia vòng thí luyện tiếp theo của Tinh Không môn vội chia tay hai người tự hành tiến đến. Nàng cùng Tạ Ngọc tiến vào hàng ngũ của Thanh Hà tiên tông.

" Thật đông a, muốn xếp hàng đến khi nào đây, ta ngủ còn chưa đủ."

" Ngươi hôm qua đọc du ký đến khuya mới chịu đi ngủ, còn than vãn cái gì!"

Chung Ly chép miệng liền nghiên túc lại, hai mắt vô định nhìn dòng người lần lượt vào thí nghiệm. Cũng may tốc độ còn tương đối nhanh, một chút lại được di chuyển. Không biết đã là lúc nào cuối cùng cũng đến Chung Ly. Nàng tiến vào kết giới che chắn, nhìn thấy trên bục một nam hài đang trắc linh. Trắc linh thạch khổng lồ, lớn bằng vài người trưởng thành, bây giờ trên mặt đá đang hiện ra năm màu sắc.

" Ngũ hành linh căn đồng hạ phẩm, thuỷ linh căn trung phẩm."

Nam hài nghe vậy liền tuyệt vọng, hai mắt thấm lệ nhìn về vị chủ trì. Trên bục tiền bối cũng không để hắn nói chuyện chỉ vào phía sau một tảng đá màu đen nói:

" Dồn toàn bộ sức lực đánh vào nó."

Nam hài sợ sệt nhìn người chủ trì, đến lúc đấm vào đá tảng có chút thả nhẹ lực. Đá cứng phản lại lực khiến hắn đau đớn oà khóc.

" Căn cốt hạ phẩm. Lạc tuyển, đưa xuống đi" Chủ trì người thông báo kết quả.