Tu Hú Chiếm Tổ

Chương 2



“Cho dù là mẹ cũng không thể sáng sớm tự ý xông vào phòng đánh vợ con được."

Tôi bình tĩnh đứng sau Cận Tự và lặng lẽ nhìn.

Người đi cùng bà ấy là ai?

Nói xong, Cận Tự hất tay Cận phu nhân ra.

Tôi quay đầu lại một chút để nhìn vào khuôn mặt của bà ấy.

Người phụ nữ đoan trang, duyên dáng trở nên sợ hãi vì sự giận dữ của chính con trai mình.

"Đánh vợ?"

Bà ta trừng mắt nhìn tôi

Chỉ bằng một cái liếc mắt, bà Cận đã tóm lấy cô gái đang theo sau mình.

Tôi cũng nhìn qua.

Cô gái đó trông trẻ hơn tôi, khoảng hai mươi, nhìn như xuất thân từ một gia đình thực sự giàu có, mềm mại và yếu đuối nhưng lại có khí chất nổi bật.

Con gái của một người giàu mới nổi như tôi thoạt nhìn thì khác hẳn.

Tôi vừa nhìn qua xong thì bà Cận nói nốt những chữ còn dang dở.

"Uyển Uyển thì sao? Con bé là hôn thê của con!"

Ồ! Vị hôn thê sao!

Mắt tôi lại tập trung vào cô ấy.

Tôi đại khái biết đó là ai.

Trước khi chúng tôi chia tay, Cận gia đã tổ chức một lễ đính hôn hoành tráng cho anh ấy với tiểu thư nhà họ Trình.

Mặc dù buổi lễ đã bị Cận Tự phá hủy nhưng chuyện đính hôn vẫn được giữ nguyên.

Trình gia là một gia tộc thực sự giàu có.

“Hôn phu cái rắm.”

Cận Tự đang đứng trước mặt tôi đột nhiên thốt ra một câu chửi: “Nếu mẹ muốn thì tự đi mà cưới. Đừng có ép con!”

Cận phu nhân tức run người nói: "Cận Tự, đừng quên, ta là mẹ của con!"

"Ồ."

Cận Tự tùy ý xoa xoa tóc, “Không cưới được con thì còn bố. Dù sao cũng đừng sắp xếp cho con.”

Cận Tự không quan tâm, nhưng vẻ mặt của Trình Uyển Uyển có chút bất an.

Đôi mắt cô gái được nuông chiều lập tức đỏ hoe vì bị coi thường.

Cận Tự cũng cảm thấy điều đó hơi quá đáng.

Anh sờ chóp mũi, dịu giọng nói: "Được rồi, đừng bận tâm, tôi không nhắm vào em."

Nhưng sau khi nói điều này, anh nói thêm——

“Tôi chỉ muốn nói với bà Cận bên cạnh rằng ngoại trừ Tô Vạn, tất cả phụ nữ trên thế giới này trong mắt tôi đều là những bộ xương khô.”

Có vẻ như thấy bà Cận chưa đủ tức giận.

Cận Tự mỉm cười, bình tĩnh nhìn bà ta nói: "Mẹ, trong đó có cả mẹ."

Cuối cùng, bà Cận vẫn tức giận bỏ đi không đời nào.

Bà chỉ có một đứa con cưng, từ nhỏ đã được nuông chiều vô cùng, lại được thừa hưởng hoàn hảo tính cách kiêu ngạo và cứng rắn của mình, không có chỗ nào ở Giang Thành mà anh không dám đánh.

Sau khi bà Cận rời đi, Cận Tự quay lại nhìn tôi, nhướn mày hỏi thăm: "Em còn mệt không? Có cảm thấy vừa rồi anh đẹp trai lắm không?"

Im ngay!

Anh nghiêng người nhìn tôi: “Chia tay với anh em có hối hận không?”

Tôi giơ tay lên và xoa mặt anh ấy bằng cả hai tay.

“Đi ra đi.”

Cận Tự sửng sốt: "Cái gì?"

Tôi buông tay, lục lọi quần áo trong tủ phòng ngủ của anh theo thói quen. Lúc chia tay tôi cũng không đến lấy đồ.

"Em đi thay quần áo, ra ngoài đi."

"Ồ."

Thiếu gia nhà họ Cận vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, giờ lại ngoan ngoãn nghe lời và đi ra.

Đừng quên đóng cửa lại cho tôi nhé.

______________

Thay quần áo, tắm rửa rồi đi ra ngoài.

Cận Tự vẫn không rời đi, anh đang ngồi xổm ở cửa phòng, thấy tôi đi ra, lập tức đứng dậy.

Trong giây lát, tôi nhìn những hành động quen thuộc đó và chợt nhớ đến chú cún tôi đã nuôi khi còn nhỏ.

Nếu Cận Tự được tặng một cái đuôi, có lẽ anh ấy sẽ vẫy nó rất vui vẻ trước mặt tôi.

Tôi không thể ở lại.

Tôi nói với anh rằng tôi muốn về nhà, anh ấy sửng sốt nhưng vẫn đồng ý.

Tuy nhiên, khi lên xe, người đàn ông này đã nhét rất nhiều thứ gọi là thuốc đặc trị vào xe và dặn nếu bị sốt trở lại thì phải uống đúng giờ.

“Được rồi."

Tài xế Tiêu Hà đêm qua không rời đi, cứ ngủ trong xe.

Khi rời đi, tôi nhận thấy chiếc Rolls-Royce màu hồng gợi cảm của Cận Tự đã đỗ lại trong gara.

Trên đường về nhà, tôi sạc điện thoại và bật nó lên.

Tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Tô Mộc.

Tôi không về nhà cả đêm, còn sốt cao, nhưng người bố thân yêu của tôi thậm chí còn không buồn hỏi thăm.

Về đến nhà. Khi tôi mở cửa bước vào, mọi người đang dùng bữa sáng.

Bố tôi, Tô Nhan, Tô Mộc và Trương Vân Ánh.

Trương Vân Ánh

Mẹ ruột của Tô Nhan đã làm tình nhân của bố tôi hơn mười năm, năm nay cuối cùng bà cũng thành công trở thành chính thất.

Không ai để ý tới tôi, ngoại trừ Tô Mộc.

Tô Mộc liếc nhìn tôi rồi đứng dậy đi vào bếp, bước ra lần nữa trên tay đã cầm một chén súp.

“Sáng nay anh làm cho em, uống khi còn nóng nhé.”

Giọng Tô Mộc rất nhẹ, anh đặt súp trước chỗ ngồi của tôi, mở nắp ra, mùi thơm còn vương vấn.

Anh ấy luôn như thế này.

Tuy nhiên, ông trời không hề dịu dàng với anh.

Tô Mộc mồ côi mẹ từ nhỏ và mắc bệnh tim bẩm sinh, bố một mình nuôi anh.

Khi anh ấy bảy tuổi, bố của Tô Mộc đã chế+ khi cố cứu bố tôi.

Ông đã nhận anh ấy như một sự báo đáp đến người bạn quá cố. Và anh ấy sống ở nhà tôi cho đến giờ.

Tô Mộc đến nhà tôi khi tôi mới năm tuổi.

Tuy nhiên, bố tôi không nhận nuôi anh ấy vì yêu thương. Ông muốn để người khác nhìn thấy sự hào phóng của mình, bao năm qua ông luôn đối xử dè dặt với Tô Mộc, tuy chưa bao giờ bạo hành nhưng ông hầu như không quan tâm đến anh ấy.

Theo quan điểm của bố tôi, miễn là Tô Mộc không chế+ đói là được.

Về phần mẹ tôi, bà luôn là người lạnh lùng, thậm chí còn không có nhiệt tình với con gái ruột là tôi chứ đừng nói đến Tô Mộc.

Tôi nói lời cảm ơn, vừa ngồi xuống, chén canh đã được Tô Nhan bên cạnh bưng lên.

"Anh Tô Mộc, em cũng muốn uống canh. Tối qua em bị cảm, cho em canh này đi."

Tô Nhan dùng giọng nói nhẹ nhàng làm nũng, đặt câu hỏi, nhưng tay cầm canh vẫn không hề dừng lại.

Tô Mộc khẽ cau mày.

Anh ấy luôn là người không muốn gây phiền phức, nhưng cũng không để mình phải chịu thiệt.

Tô Mộc hơi nghiêng người về phía trước, kéo canh lại, giọng điệu vẫn ôn hòa, không nghe thấy chút biến hóa cảm xúc nào:

“Nếu em muốn uống, tôi sẽ bảo thím Vu làm một bát khác, tôi không giỏi lắm.”

Bát canh được kéo đi kéo lại, cuối cùng lại trả về cho tôi.

Trương Vân Ánh đột nhiên ném đũa.

"Được rồi, không phải chỉ là một bát canh thôi sao? Không uống thì không uống. Tôi hiểu trong mắt anh, tôi và Tô Nhan là người ngoài..."

Khi bà ta nói, giọng có chút nghẹn ngào vì tiếng nức nở.

Không trở thành diễn viên đúng là phí phạm tài năng.

Tô Nhan còn trách Tô Mộc thiên vị, nói rằng anh luôn đối đầu cùng mẹ cô ta, luôn bắt nạt nàng ta.

Thấy bố tôi vẫn im lặng, Tô Nhan càng can đảm hơn và bắt đầu giằng co bát canh với Tô Mộc.

Tô Mộc cau mày, nhưng vẫn im lặng, để cô ta lấy đi.

Tuy nhiên.

Tô Mộc có thể chịu đựng được, còn tôi thì không.

Làm sao tôi phải nhường nhịn cô ta?

Bữa ăn vốn yên bình trở nên hỗn loạn vì sự trở lại của tôi, rồi đột nhiên trở nên im lặng vì hành động của tôi.

Bởi vì.

Tôi đổ một ít nước lạnh vào bát súp ấm, rồi đổ lên đầu Tô Nhan.

Tôi không ngu, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, nên đã làm nguội trước.

Mọi người ở phòng ăn đều chế+ lặng, Tô Nhan câm nín với hai miếng gà trên đầu.

Còn tôi đã thành công nhận được một cái tát từ bố.

Tôi nghiêng đầu nhưng không tránh né.

Cái tát khá nặng.

Người bố luôn giữ im lặng, giờ lại tỏ ra tức giận và mắng tôi ngày càng lớn. Tô Mộc cũng bị liên luỵ.

________________

Tôi bị nhốt trong phòng và không được phép ra ngoài.

Thế nhưng Tô Mộc lại trèo qua cửa sổ đi vào.

Tôi chạy tới đỡ anh ấy, thật là điên rồ, mặc dù phòng của chúng tôi ở trên tầng hai nhưng bệnh tim bẩm sinh của anh ấy rất nghiêm trọng, bình thường anh ấy không thể tập thể dục chứ đừng nói đến hành động nguy hiểm như này.

Trong phòng khóa, Tô Mộc nhìn chằm chằm vào bên má trái vừa bị đánh của tôi, lông mày nhíu chặt.

Anh ấy chưa bao giờ giỏi ăn nói.

Nhìn hồi lâu, anh mới nói: "Làm sao bố có thể nặng tay như vậy?”

Tôi mỉm cười, nhưng điều đó không quan trọng.

Mặt tôi vẫn còn sưng nhưng cơn đau đã biến mất.

Bố tôi tất nhiên sẵn sàng từ bỏ tôi vì tôi không phải là con gái duy nhất của ông.

Tô Nhan tuy rằng là con gái ngoài giá thú nhưng lại là con cưng trong mắt ông ấy

Tại sao?

Bởi vì Trương Vân Ánh người đã ở bên ông hơn mười năm, được bố tôi công nhận là tình yêu đích thực

Tôi và mẹ chỉ là vật cản cho hạnh phúc của họ mà thôi.

Nhưng ông ta quên mất chính gia đình nhà ngoại đã giúp ông có được như ngày hôm nay.

Tô Mộc mang đá viên vào, bọc cẩn thận rồi chườm lên khuôn mặt hơi đỏ và sưng tấy của tôi.

Chúng tôi đang nói chuyện được một lúc thì đột nhiên có tiếng bước chân trong hành lang, tôi và Tô Mộc chưa kịp phản ứng thì cánh cửa khóa đã mở ra.

Anh ấy thậm chí không có thời gian để trốn.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa và nhìn lên...

Là Cận Tự.

Đằng sau anh là bố tôi đang mỉm cười thận trọng.

Nụ cười của Cận Tự đông cứng ở khóe miệng, khi anh ấy đối mặt với tôi, trong mắt anh ấy hiện lên quá nhiều cảm xúc.

Ngạc nhiên, sửng sốt, tức giận.

Tôi thầm thở dài và đếm ba giây trong đầu.

Tôi chưa kịp đếm đến ba, Cận Tự đã bùng nổ.

"Tô Vạn, các người hai nam một nữ một mình, khóa cửa làm gì, đánh địa chủ sao?"

____________

Đằng sau Cận Tự, khuôn mặt của bố tôi gần như trắng bệch.

Phải rồi. Mong ước của ông là được kết giao với nhà họ Cận. Chỉ có điều chưa kịp bắt đầu thì đã bị chặt đứt.

Khi khuất bóng Cận Tự, bố tôi nháy mắt với tôi.

Trên mặt gần như viết mấy chữ lớn: Đừng gây sự với tổ tông này.

Tôi lờ đi ánh mắt lo lắng của ông và ngước nhìn Cận Tự.

“Không sao đâu, mọi người cũng đến rồi, vừa đủ một bàn.”

Vừa nói tôi vừa nhìn bố tôi ở cửa.

Vẻ mặt của bố tôi và Cận Tự xấu xí như nhau.

Tuy nhiên, khi bầu không khí đang căng thẳng thì Tô Nhan lại đến.

Cô ta đúng là giỏi đánh hơi, bất cứ ở đâu có chuyện đều có mặt cô ta.

"Anh Cận..."

Cô ta nói nhỏ nhẹ và yếu ớt, dẫm lên tôi để làm hài lòng anh ấy.

"Đừng tức giận, kỳ thật từ lâu tôi đã phát hiện ra em gái tôi và anh Tô Mộc có quan hệ bất thường. Lần trước trong bữa tiệc tôi đã muốn kể cho anh nghe chuyện này, nhưng..."

Tôi lấy túi đá từ tay Tô Mộc, tự mình chườm lên, thêm vào trong đầu nửa câu cuối cùng còn dang dở của Tô Nhan——

Tuy nhiên, lần trước anh đã ném tôi ra ngoài.

Thật nực cười.

Người như Tô Nhan thực sự ngu xuẩn.

Lần trước rắc rối thật xấu hổ, nhưng lần này vẫn dám đeo bám.

Cô ta thực sự cho rằng Cận Tự là loại người mềm mỏng, chỉ cần nói vài lời nhẹ nhàng là có thể mê hoặc sao?

Người đàn ông này bản chất bá đạo, điều khó chịu nhất là khi có người nói xấu trước mặt anh ta.

Tô Nhan vừa dứt lời, Cận Tự đã quát lên: "Tôi cho phép cô nói à? Ai mượn cô ở đây sủa?"

Tô Nhan choáng váng vì bị mắng.

Những sự bất bình của cô ta đều hiện rõ trên khuôn mặt, như sắp rơi nước mắt, điều này khiến bố tôi cảm thấy đau khổ và bất lực.

Tuy nhiên, nếu bỏ cuộc, cô sẽ không phải là Tô Nhan.

Cô ta không ngu ngốc, sau khi cố gắng mấy lần, cũng hiểu rằng mình sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ lợi ích nào từ Cận Tự, nhưng——

Cô ta có thể không được lợi ích gì nhưng nhất định phải kéo tôi xuống nước.

Sau đó, chị gái thân yêu của tôi ngay lập tức thay đổi chiến lược, thay vì nói chuyện trực tiếp với Cận Tự, cô ta lại bắt đầu nhắm vào tôi.

"Em, em vừa đổ súp nóng lên người chị vì Tô Mộc. Bố chỉ muốn em bình tĩnh trong phòng, vậy mà..."

Cô ta thở dài, trông có vẻ đau khổ,

"Làm sao có thể hẹn hò riêng với anh trai mình trong phòng? Cho dù chúng ta không cùng huyết thống, anh ấy vẫn là anh trai của chúng ta!"

"Bốp.”

Tôi thậm chí không cần phải tranh cãi, ai đó đã làm điều đó cho tôi.

Cận Tự quay lại và thực sự tát Tô Nhan.

"Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là người đầu tiên."

Cận Tự nói xong, liếc nhìn bố tôi một cách khiêu khích, người đang nóng lòng muốn bảo vệ Tô Nhan trong vòng tay của mình, nhưng thế thì sao chứ?

Muốn bênh con gái của mình? Cứ làm đi nếu cũng muốn bị đánh. Đàn ông sẽ dễ xuống tay hơn.

Dù giàu đến đâu thì bạn vẫn phải làm việc chăm chỉ trong thế giới kinh doanh, bố tôi vẫn muốn lợi ích từ Cận gia nên chỉ có thể im lặng.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, cười mắng Tô Nhan không biết phải trái rồi đưa cô ta đi.

Và cũng hiểu rằng chỉ có tôi mới có thể giải quyết vấn đề ở phía Cận Tự.

Chỉ còn lại ba chúng tôi.