Tu Hú Chiếm Tổ

Chương 3



Cận Tự và những người khác vừa bước vào cửa, Tô Mộc đã đứng dậy, tiến lên một bước, luôn đứng ở bên trái trước mặt tôi.

Anh ấy có lẽ đã không nhìn kỹ khi đến, mặc dù tôi và Tô Mộc ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa đôi, nhưng cả hai chúng tôi đều tương đối gầy, Tô Mộc ngồi cách tôi nửa cái ghế

Chúng tôi thậm chí còn không chạm vào khuỷu tay của nhau.

Cận Tự dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi hỏi tôi.

“Mấy điều mà kẻ ngớ ngẩn đó nói có phải là sự thật không?”

“Có phải em vừa đổ súp nóng lên cô ta không?”

Tôi không vội trả lời mà chỉ thấy buồn cười.

Tô Nhan cố gắng thể hiện mấy lần, nhưng cuối cùng Cận Tự thậm chí còn không nhớ nổi tên

"Đúng."

Tôi vừa đáp lại, anh ấy đã không thể kìm nén được cơn tức giận nữa, lao tới túm lấy cổ áo Tô Mộc.

"Tôi đã sớm thấy cậu đối với Tô Vạn không thuần khiết."

Anh ta chửi rủa và định đánh Tô Mộc.

Nhưng Tô Mộc không hề có ý trốn tránh, hắn còn túm lấy cổ áo Cận Tự nói: “Cậu và Tiểu Vạn đã chia tay rồi.”

Lời nhắc nhở này đã thành công chạm đến chỗ đau của Cận Tự.

Thấy hai người sắp đánh nhau, tôi nhanh chóng lao vào can ngăn.

Trên thực tế, tôi cũng hơi thiên vị.

Thân thể Tô Mộc yếu ớt, không chịu nổi sự dày vò nên tôi gần như dùng sức đẩy Cận Tự ra.

Nhưng ai biết được, trong lúc vội vàng, túi đá trong tay rơi xuống đất, Cận Tự bị tôi đẩy ra, giẫm phải, nặng nề ngã xuống đất.

Thiếu gia nhà họ Cận xưa nay luôn chiếm ưu thế, giờ đây đang nằm trên mặt đất trong tâm trạng bối rối.

Lòng tôi thắt lại, tôi vội chạy tới đỡ anh.

"Anh không sao chứ……"

Lời còn chưa dứt, anh đã hất tay tôi ra.

Anh cau mày nhìn tôi, ánh sáng trong mắt lóe lên, người đàn ông này vốn luôn thiếu kiên nhẫn, nhưng lần này mãi mới lên tiếng.

“Em đẩy anh vì hắn à?”

Tôi thở dài với chính mình.

Cận thiếu gia luôn nắm bắt sai trọng tâm vấn đề, rõ ràng anh trượt chân còn trách tôi

Tôi tới đỡ anh luôn rồi còn gì?

Sau khi thấy anh ấy không bị thương, tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra giúp anh ấy lần nữa và kiên nhẫn giải thích.

“Không phải, em chỉ không muốn anh đánh nhau thôi.”

Nhưng Cận Tự hiển nhiên không thể nghe được.

Cậu chủ Cận cáu kỉnh nổi điên và đập phá phòng tôi.

Sau đó anh ta bỏ đi trong cơn thịnh nộ.

Tôi từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đứng nhìn. Tô Mộc muốn ngăn cản, nhưng tôi không đồng ý.

Tôi đứng đó, nhìn anh trút giận, nhìn anh rời đi.

Bóng dáng anh dần biến mất trong hành lang.

Một tiếng thở dài chậm rãi phát ra.

Tô Mộc đi tới trước mặt tôi, khẽ cau mày nói: "Hắn ta tính tình quá nóng nảy, tốt nhất em nên tách ra."

Tôi muốn mỉm cười, nhưng không thể.

"Anh ấy không chỉ có vấn đề về tính cách mà còn có vấn đề về bệnh lý. Anh ấy mắc chứng hưng cảm."

Vì điều này, bà Cận vốn luôn cứng rắn đã chọn cách im lặng mỗi khi tức giận với anh ấy.

Tô Mộc sửng sốt hồi lâu không nói gì.

Thay vào đó, anh ấy cúi xuống và im lặng giúp tôi dọn dẹp, Cận Tự tức giận đập phá căn phòng, khiến sàn nhà trở nên bừa bộn.

Trong phòng im lặng.

Tô Mộc đột nhiên hỏi: “Trong lòng em thật sự coi anh là anh ruột của em sao?”

Tôi bất ngờ một lúc, và rồi tôi nhớ ra——

Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi đã giải thích rằng tuy Tô Mộc không có quan hệ huyết thống với tôi nhưng trong mắt tôi, anh ấy là anh trai ruột của tôi.

Bây giờ tôi nghe anh hỏi, tôi ngước lên.

Tôi nhìn thấy trong tay Tô Mộc có một con búp bê nhỏ rơi xuống đất, trong đầu tôi nhớ đến lúc tôi còn nhỏ anh ấy đã đưa tôi đến công viên giải trí và gắp được nó.

Tô Mộc đứng ở bên cửa sổ, ngược sáng nhìn tôi.

Anh ấy luôn mỉm cười dịu dàng và dường như chỉ có biểu cảm này.

Tôi biết Tô Mộc chưa bao giờ cảm thấy an toàn vì xuất thân của mình nên khi anh hỏi, tôi không chút do dự gật đầu.

“Tất nhiên.”

Tôi nhặt con búp bê khác rơi trên đất lên: "Anh mãi là anh trai của em.”

Tô Mộc khẽ cười một tiếng.

“Thật tốt.”

Tiếp theo, anh không nói nữa mà cúi xuống nhặt những đồ vật vương vãi trên mặt đất.

______________

Sắp tới là một ngày trọng đại đối với "gia đình chúng tôi"

Sinh nhật lần thứ 40 của Trương Vân Ánh

Bà ta trẻ hơn bố tôi rất nhiều, đã đi theo ông từ năm mười tám tuổi, sinh ra Tô Nhan ở tuổi hai mươi, bà ta ẩn mình trong ngôi nhà cũ nơi cha tôi thường ghé thăm mỗi khi đi công tác.

Đây là sinh nhật đầu tiên của Trương Vân Ánh sau khi hai mẹ con họ vào nhà nên bố tôi đặc biệt chú ý và hứa sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng.

Tôi cười thầm trong lòng. Đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa.

Trước kia để làm hài lòng gia đình ngoại, bố tôi đã bỏ rất nhiều công sức tổ chức tiệc sinh nhật mỗi năm hai lần, một vào âm lịch và một vào dương lịch cho mẹ tôi.

Đây đều là những việc làm thường ngày của ông ấy để lấy lòng phụ nữ.

Tôi không muốn đi, nhưng Trương Vân Ánh và con gái của bà ta đã liên tục yêu cầu bố ép tôi phải đến.

Tôi phải xuất hiện để gửi lời chúc phúc đến dì Trương.

Nghe thật là buồn nôn.

Nhưng tôi vẫn đồng ý, vì sau khi suy nghĩ lại thì bố tôi đã đúng.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của dì, nếu tôi không tới tặng một món quà thì không phải phép cho lắm.

Trong bữa tiệc sinh nhật, hàng chục người trong gia đình ruột thịt của Trương Vân Ánh đã tham dự.

Không may thay--

Mặc dù theo bố tôi và đã khá lên nhiều về vật chất theo năm tháng nhưng gia đình họ vẫn không thay đổi được.

Kém cỏi, ồn ào và vô học.

Không phải tôi phân biệt, chỉ là sự thật thôi, hôm nay bọn họ đều mặc quần áo cao cấp mới chuẩn bị, mỗi người trong số họ trông rất uy nghiêm và khí thế, thực sự giống con gà trống lớn mà bà tôi nuôi ở quê khi tôi còn nhỏ.

Tôi ngẫu nhiên chọn một nơi vắng vẻ và uống một ly rượu một mình.

Không mất nhiều thời gian để sự thanh tịnh này bị phá vỡ.

Theo sau Tô Nhan là một người phụ nữ trang điểm đậm, tôi nheo mắt nhìn cô ấy, gần như không nhận ra đây là em họ của Tô Nhan.

Hai người họ mặc váy được thiết kế riêng và nhìn tôi đầy khiêu khích.

"Tô Vạn, không ngờ em lại trông như thế này. Chậc, em ăn mặc rách rưới quá."

Chị em họ chế nhạo và che miệng cười.

Tô Nhan không chút do dự, tiếp tục nói:

"Đúng vậy, loại tay nghề rẻ tiền này sẽ khiến Tô gia chúng ta trông xấu hổ. Nếu không đủ tiền thì cứ nói với chị. Chị có hai bộ váy chưa mặc có thể tặng cho em."

Khi cô ta nói vậy, thì tiến lại gần và nhìn tôi.

“Sao em không trang điểm?” Cô ta mỉm cười, giọng không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Chị sẽ gửi một ít son môi và những thứ mà chị không thường dùng đến phòng của em ngay. Đừng ngại, dù gì chị cũng dùng qua rồi.”

Tô Nhan có vẻ quyết tâm hạ nhục tôi.

Cô ta không lo lắng về việc người khác nghĩ rằng mẹ con họ sẽ ngược đãi tôi sau khi họ lên nắm quyền, vì những vị khách hôm nay đều là bạn bè hoặc đối tác kinh doanh của bố tôi.

Cô ta nóng lòng muốn giẫm lên tôi để bản thân có thể toả sáng.

Đáng thương thật đấy.

Tô Nhan không có mắt, luôn chọn nhầm người.

Tôi nhấp một ngụm rượu và bình tĩnh trả lời.

"Không cần. Tôi không bao giờ dùng loại mỹ phẩm rác rưởi đó. Nó sẽ làm hỏng khuôn mặt của tôi."

“Còn nữa.”

"Chị thật là có con mắt tinh tường, bộ váy tôi đang mặc quả thực rất rẻ tiền, mua ở một quán ven đường, một bộ là năm mươi tệ, dù sao tham dự một bữa tiệc sinh nhật cấp thấp như này thật sự không đáng."

Tôi một tay cầm rượu, tay kia cởi váy ra, bình tĩnh mỉm cười: “Chiếc váy rẻ tiền này vừa vặn tặng sinh nhật mẹ chị đấy.”

Công việc kinh doanh của tôi không lớn nhưng cũng đủ có tên tuổi, những vị khách đứng hóng chuyện sôi nổi.

Tô Nhan và em họ cô ta tức giận đến tím mặt, nhưng lại không nghĩ ra lời nào để phản bác.

Cuối cùng chỉ biết chửi rủa và bỏ đi.

Tôi cong môi uống từng ngụm nhỏ rượu trong ly.

Trò chơi này tôi chiến thắng hoàn toàn.

Tuy nhiên đây chỉ là món khai vị thôi, cuộc vui vẫn chưa bắt đầu đâu ‘chị gái’ ạ.

______________

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra một cách có trật tự.

Khi mọi người có mặt mời bạn nhảy vào trong, Tô Nhan lại xuất hiện trước mặt tôi một cách đầy ám ảnh.

Bên cạnh có một người đàn ông mặc vest, đi giày da, nhìn qua mới ngoài hai mươi, khuôn mặt khá đẹp, nhưng dáng người lại có chút không ổn.

“Bạn nhảy của em đâu?”

Tô Nhan vừa mới bị tôi ‘vả mặt’ nửa giờ trước đã không nhịn được mà chủ động nói chuyện với tôi.

Cô ta giả vờ nhìn quanh: “À, không có ai mời em phải không?”

"Em gái đừng thất vọng. Để chị giúp em chọn nhé?"

Từ đầu đến cuối, tôi không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô ta chỉ đạo và diễn xuất.

Tô Nhan lập tức gọi mấy đứa con trai tới.

“Em gái, chọn ai đó làm bạn nhảy của mình đi.”

Tô Nhan vừa dứt lời, đám đàn ông chán ghét lắc đầu:

"Không được, tôi không muốn."

“Đúng vậy, Tô Nhan, cho dù không tìm được bạn nhảy, cô cũng không thể mang đến một bà già như thế này.”

Người cuối cùng biểu hiện còn tốt hơn, anh ta nắm chặt tay, tức giận nhìn Tô Nhan: "Đúng vậy, đây không phải là xúc phạm chúng tôi sao?"

Tôi nhìn mà có chút muốn cười.

Tô Nhan làm tôi thất vọng quá.

Nếu đó là tất cả những gì cô ta có thể làm để có thể thắng tôi.

Thấy vở kịch sắp kết thúc, tôi châm một điếu thuốc, vô tư cười:

“Đừng tranh cãi nữa. Cho dù cậu đứng trước mặt tôi, tôi cũng không chọn..”

Tôi cũng lười nói thêm, nhưng vừa định hút thuốc, phía sau đã truyền đến một giọng nói.

“Em đang đùa anh à? Anh thậm chí còn không tìm được bạn nhảy mà em lại đứng đây chọn người sao?”

Giọng nói quen thuộc.

Không cần nhìn tôi cũng biết đó là Cận Tự.

Làm sao anh ấy có thể đến đây?

Bất chấp sự căng thẳng do anh gây ra, tôi nhanh chóng tỉnh táo và tiếp tục hút thuốc một cách bình tĩnh.

Nhưng.

Vài giây sau, người đàn ông bước tới chỗ tôi và giật điếu thuốc từ tay tôi.

“Con gái nên bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cận Tự hạ giọng và nói nhẹ nhàng.

Sau đó, điếu thuốc mới châm nằm trong tay Cận Tự.

Anh đặt tay lên vai tôi, lạnh lùng nhìn đám người đối diện,

“Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, mấy người nên biết điều đi.”

Những người kia vội vàng lẩn tránh.

Sự xuất hiện của Cận Tự khiến cả sảnh tiệc im lặng.

Không lâu sau, bố tôi xuất hiện cùng vợ và con gái.

Trông ông ấy khá tự hào.

Có người nhà họ Cận đến dự tiệc sinh nhật của vợ cũng đủ để ông ấy khoe khoang suốt một tháng.

Cận Tự nể mặt tôi và miễn cưỡng gật đầu với bố tôi.

Sau khi tiễn bố tôi đi, Cận Tự buông ra, cắn môi, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói.

“Ngày hôm đó anh đã không thể kiểm soát được, là lỗi của anh.”

“Anh đã đến tất cả các cửa hàng nội thất trong thành phố và mua hết những món đồ mà anh đã đập hỏng của em, anh cho người giao đến nhà em, được không?”

Nói xong anh ấy im lặng nhìn tôi, vẻ mặt thận trọng không giống thiếu gia nhà họ Cận đã từng đảo lộn cả thành phố.

Tôi có chút xót xa.

Im lặng hồi lâu, tôi gật đầu.

“Được, cảm ơn.”

Cận Tự thở phào nhẹ nhõm.

Thấy anh ấy không vào sàn nhảy, bố tôi lập tức hủy buổi khiêu vũ.

Vốn dĩ tôi đang ở một góc riêng, nhưng sau khi Cận Tự đến, mọi người dồn hết sức lại gần đây, tôi cảm thấy khó chịu nên vỗ vai anh ấy thì thầm.

“Mọi người đều ở đây, có muốn xem kịch lớn không?"

Anh luôn hiểu tôi.

Chỉ trong một giây, anh đã phản ứng lại, cong môi và mỉm cười.

“Được, dạo gần đây anh hơi buồn chán.”

Vừa nói, anh vừa tắt điếu thuốc, lớn tiếng nói:

“Hôm nay là sinh nhật của cô Trương, tôi và tiểu Vạn tặng cô một món quà lớn nhé?"

Cận Tự vừa mở miệng, trong phòng tiệc lập tức im lặng.

Bố tôi trông rất vui và cảm ơn tôi bằng một lời khen.

Trương Vân Ánh trên mặt nở nụ cười, nhưng có lẽ trong lòng đang oán hận vì sao người đứng cạnh Cận Tự không phải là con gái cưng của mình.

Sau vài giây im lặng, một đoạn video đột nhiên được phát trên màn hình lớn.

Đó là ý của bố tôi, ông nhất quyết dựng màn hình lớn để xem ảnh của ông và Trương Vân Ánh.

Tôi đã chuẩn bị video này nửa tháng.

Trong bộ sưu tập video có những bức ảnh không đứng đắn của bố tôi và dì Trương khi họ yêu thầm nhau, cũng như đoạn video bố tôi đi cùng mẹ tôi đến trung tâm mua sắm để ăn tối, sau đó vào phòng vệ sinh để mây mưa với Trương Vân Ánh.

m thanh sống động.

Giọng của bố tôi: "Bảo bối…anh yêu em.”

Trương Vân Ánh: “Vậy khi nào anh mới cho em danh phận?”

Bố tôi: “Con hổ cái đó sắp chế+ rồi. Chờ một chút, khi nào mụ ta chế+, anh sẽ cưới em. Ngoan.”

Bố tôi: “Em là người anh yêu hơn mười năm rồi, cảm ơn em đã vất vả, Vân Ánh.”

Trương Vân Ánh: “Thật ra, đôi khi em cũng nghĩ, lén lút như này thật kích thích.”

Chậc.

Tôi quay đầu nhìn Cận Tự đang có chút sửng sốt, lặng lẽ chớp mắt.

"Thế nào rồi? Đủ kích thích chưa?" Tôi nói.

______________

Cận Tự nháy mắt với tôi, im lặng giơ ngón tay cái lên.

Sau một thời gian ngắn bị sốc, bố tôi và bà ta cuối cùng cũng phản ứng.

Bố tôi vội vàng chạy tới điều khiển màn hình, trong khi Trương Vân Ánh hét lên: "Mau! Tắt nó đi!"

Tôi nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ thưởng thức vị cay lan xuống cổ họng.

Đã là vở kịch hay thì sao có thể kết thúc sớm như vậy, bọn họ không thể tắt được.

Mặc dù bố tôi và Trương Vân Ánh đang phát điên vì lo lắng nhưng các video và đoạn ghi âm trên màn hình vẫn chiếu.

Bố tôi túm lấy người phục vụ và mắng anh ta, nhưng anh chàng tội nghiệp không biết tại sao máy đột nhiên "mất kiểm soát".

Trò hề này sẽ không kết thúc cho đến khi video kết thúc.

Và người cha thân yêu của tôi, ngay cả trong lúc hoảng loạn, cũng quên mất rằng tất cả những gì ông phải làm là rút phích cắm điện ra.

Video kết thúc.

Ông ấy và Trương Vân Ánh rõ ràng đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà ta giận dữ, muốn đến hỏi tội tôi nhưng bị bố tôi giữ lại.

Bố tôi đang bảo vệ tôi à?

Dĩ nhiên là không.

Ông ta chỉ sợ Cận Tự ở bên cạnh tôi thôi.

Nhưng Cận Tự cũng là người thờ ơ khi xem náo nhiệt.

Anh chỉ đứng cạnh tôi với ly rượu, nhìn quanh, nhướn mày và mỉm cười.

"Cô Trương, cô có hài lòng với món quà sinh nhật tôi và Vạn Vạn tặng cô không?"

Trương Vân Ánh tức giận đến mức không nói nên lời.

Nhìn thấy sắc mặt bà ta, người bố não yêu đương của tôi không nhịn được nữa liền kéo bà ra sau, trầm giọng nói:

“Cận thiếu, chúng tôi rất vinh dự khi cậu có thể đến dự tiệc sinh nhật của vợ tôi, nhưng việc công khai đăng những video sai sự thật này có quá đáng không?"

Dù rất tức giận nhưng bố tôi cũng không dám nổi cáu, trong lời nói vẫn dùng kính ngữ.

Cận Tự dỏng tai: "Vợ à? Em nghe rõ không? Ý ông là người tình bên cạnh à?"

Sau khi nghe thấy "người tình", sắc mặt của Trương Vân Ánh có chút tái nhợt.

Cận Tự ủng hộ tôi và nói không thương tiếc, mỗi câu đều tát vào mặt bà Trương.

Mọi người đang bàn tán về nó.

Cho đến khi anh ấy lên tiếng.

Anh vốn định đưa tôi đi, nhưng vừa mở miệng, đám người liền im bặt, tiếng lẩm bẩm của Tô Nhan cách đó không xa không kịp dừng khi phòng tiệc đột ngột im lặng.

Cô ta nói hai từ.

“Chó liếm.”

Những lời này rõ ràng là đang nói về Cận Tự

Mà Tô Nhan với khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt.

Cô ả tội nghiệp này chắc cũng không ngờ rằng mọi người chỉ tình cờ im lặng, đúng lúc cô ta nhỏ giọng phàn nàn.

“Cận thiếu…”

Tô Nhan vội vàng nói, giọng run run không nói nên lời.

“Tôi không nói anh, tôi chỉ nói…”

Phải biện minh như thế nào để thoát tội đây?

Cận Tự nhìn chằm chằm Tô Nhan hai giây, sau đó ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.

Một tiếng vang giòn, ly rượu nổ tung, các mảnh vỡ văng lên bắp chân Tô Nhan, để lại một vệt má..u.

Sau đó, anh mỉm cười.

“Đúng vậy.” Anh ấy nhìn quanh, bình tĩnh nói: “Tôi là con chó liếm của Tô Vạn, những kẻ muốn bắt nạt cô ấy nên cân nhắc xem liệu mình có thể chịu được sự trả thù của tôi hay không.”

Nói xong, anh nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.

Cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa phòng tiệc, phía sau vẫn là sự im lặng.