Tu Hú Chiếm Tổ

Chương 4



Cận Tự luôn là người đúng mực, vừa đi ra ngoài liền buông tay.

Anh quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi: “Anh đưa em về nhà nhé?”

"Ừm."

Cận Tự thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh sẽ kêu người giao đồ đến cho em.”

“Được.”

Cận Tự tự mình lái xe.

Khi thắt dây an toàn, anh ấy di chuyển chậm rãi rồi quay lại nhìn tôi.

"Tô Vạn, mẹ anh đã tới gặp em một tháng trước phải không?"

Tôi im lặng không dám trả lời.

“…...”

"Bà ấy dùng Tô Mộc uy hiếp em, khiến em chia tay anh?"

"Ừm."

Cận Tự im lặng một lúc lâu.

Khi anh ấy lên tiếng lần nữa, thiếu gia nhà họ Cận vừa rồi còn hống hách vậy mà giờ giọng nói lại run run.

“Cho nên, em là vì Tô Mộc mà không cần anh nữa?"

“Bà Cận đã bắt cóc cậu ta, em có thể đến tìm anh, anh sẽ giúp em. Anh có thể chống lưng cho em. Vậy mà em lại chọn chia tay với anh?”

Cận Tự không khởi động xe mà lặng lẽ nhìn tôi.

Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu và nói: "Tô Vạn, nhìn anh này."

Tôi quay lại nhìn anh.

Không có sự tức giận hay la hét, Cận Tự chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Trong thoáng chốc, tôi tưởng chúng tôi vẫn còn là người yêu.

Nhưng anh ấy đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Cận Tự đã mở miệng hỏi tôi: “Em vì bệnh của anh mà chia tay phải không?”

Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng có chút uỷ khuất.

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

Cuối cùng trả lời.

"Đúng."

Cận Tự bình thường chỉ cáu kỉnh và độc đoán, không khác gì người thường, nhưng mấy lần anh ấy phát bệnh đều là do tôi.

Vì tôi mà bị tổn thương, vì tôi mà mất kiểm soát.

Tóm lại, những thứ có thể khiến anh ấy trở nên bạo lực, thậm chí suy sụp đều liên quan đến tôi, bác sĩ điều trị của Cận Tự từng nói riêng với tôi——

Tôi ở bên cạnh anh, và việc kích thích liên tục sẽ chỉ khiến tình trạng của anh ấy trở nên tồi tệ hơn.

Bởi vì thiếu gia nhà họ Cận, người không quan tâm đến bất cứ điều gì, lại quan tâm quá nhiều đến tôi.

Tôi có vui được không?

Lại một khoảng im lặng nữa, Cận Tự hỏi tôi.

"Còn có lý do khác sao?"

Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi tiếp tục suy đoán: “Anh hiểu tính tình của mẹ, ngày đó em đi gặp bà ấy, có bị làm khó gì không?”

Tôi không nói gì.

Trên thực tế, nó còn hơn cả khó khăn.

Ngày hôm đó, bà ta mang theo rất nhiều vệ sĩ, nhốt tôi trong một căn phòng ở một biệt thự hẻo lánh.

Tôi tưởng mình khá thận trọng nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Cận phu nhân.

Nếu cảnh sát không đến kịp vào ngày hôm đó——

Bà ta có lẽ đã trực tiếp tiêu diệt tôi.

Còn điều gì có thể hủy hoại hoàn toàn cuộc đời một cô gái thì không cần phải nói thêm.

Vì thế.

Sau ngày hôm đó, tôi suy nghĩ suốt đêm và quyết định chia tay Cận Tự.

Không bốc đồng.

Không phải vì bị Cận phu nhân đe dọa.

Không phải vì bệnh tình của anh ấy.

Vì tất cả những gì tôi đã phải trải qua trong căn phòng tối ngày hôm đó.

Tôi khóc lóc, quỳ xuống van xin…

Mọi thứ vượt qua sức tưởng tượng

Trước khi bà Cận được gả vào một gia đình giàu có, bà ta được biết đến là một cô gái với vô số thủ đoạn bẩn thỉu.

Hơn nữa, nếu cảnh sát đến muộn hơn, tôi chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của đám vệ sĩ đó.

Dù đã tránh được chuyện bị làm nhục, nhưng sự sợ hãi và những lời xúc phạm đó ám ảnh tôi…

Tôi không thể quên được.

Chuyện này tôi không nói cho Cận Tự biết, sau khi nhớ lại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

“Nếu một ngày anh có thể kiểm soát cảm xúc, em sẽ nói cho anh biết lý do thực sự của việc chia tay."

Giữa tôi và Cận Tự không có mâu thuẫn hay hiểu lầm nào cả.

Nhưng những gì mẹ anh ấy đã làm với tôi ngày hôm đó.

Tôi không thể vượt qua…

“Được."

Một lúc lâu sau, Cận Tự vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói.

“Anh hiểu rồi, chuyện còn lại cứ để anh lo, không vội.”

Nói xong anh thu tay lại và khởi động xe.

Không ai trong chúng tôi nói chuyện nữa trên đường đi.

Tôi biết tại sao vừa rồi anh ấy lại yêu cầu tôi nhìn anh ấy.

Anh muốn xác nhận xem tôi có còn yêu anh hay không.

Và tôi chỉ nhìn thẳng vào anh, vì ánh mắt đã tố cáo tôi vẫn còn yêu anh.

Tôi thậm chí không nghĩ đến việc che giấu nó.

Tôi không muốn giấu anh bất cứ điều gì, cuộc sống không phải là một trong những bộ phim thần tượng bi thảm với tình yêu đầy hiểu lầm.

Tôi biết rằng mối quan hệ của tôi với Cận Tự không có gì sai trái và chúng tôi chia tay chỉ vì tôi không thể chấp nhận những lời xúc phạm mà tôi đã trải qua ngày hôm đó.

Nếu một ngày tôi có thể vượt qua, tôi vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy.

________________

Đêm đó.

Gia đình tôi náo loạn.

Hai mẹ con Trương Vân Ánh khóc lóc và cảm thấy bị đối xử không công bằng, còn bố thì liên tục mắng mỏ tôi.

Ông ta gọi tôi là sói mắt trắng, gọi tôi là kẻ vô liêm sỉ, còn nói mấy năm nay nuôi ong tay áo.

Tôi ngồi trên ghế và im lặng lắng nghe, nghĩ rằng điều đó thật buồn cười.

Nuôi?

Năm tôi 8 tuổi, khi mẹ tôi về nhà ngoại, ông đã ngang nhiên đưa hai mẹ con Trương Vân Ánh về nhà.

Hai người họ lên phòng trên lầu, trong khi Tô Nhan đang lấy đồ chơi của tôi ở tầng dưới.

Nửa giờ sau, hai người đi xuống lầu và ông ta tát tôi hai cái trước mặt Trương Vân Ánh vì tôi và Tô Nhan đang giành đồ chơi.

Năm tôi 18 tuổi, trong lễ trưởng thành, ông ta đã đưa Tô Nhan đến và giới thiệu với bạn bè rằng cô ta là con gái của ông.

Trong bữa tiệc, Tô Nhan đã bí mật hẹn hò với bạn trai đầu tiên của tôi.

Và khi tôi ném chiếc bánh kem vào mặt ả——

Bố đẩy tôi xuống trước mặt mọi người làm tôi ngã vào chiếc bánh, chiếc váy công chúa của tôi dính đầy bẩn.

Năm ngoái mẹ tôi qua đời.

Ông ta đã công khai đưa Trương Vân Ánh đến đám tang của mẹ tôi.

Và lão ta tưởng tôi không biết rằng mẹ đã tuyệt vọng tutu vì đôi gian phu dâm phụ này.

Đêm trước khi mẹ tôi tự s..ast chính là ngày sinh nhật của bà.

Ông ấy đưa Trương Vân Ánh về nhà ngay sau khi mẹ tôi vừa ngủ. Bọn họ quan hệ ngay trong phòng ngủ.

Nhưng ông ta không biết rằng chứng mất ngủ của mẹ tôi ngày càng trầm trọng, hai viên thuốc ngủ cũng không còn đủ để mẹ ngủ sâu nữa.

Bà chứng kiến tất cả…

Ngày hôm sau, mẹ tôi bình tĩnh dậy, tắm rửa và còn làm bữa sáng cho tôi.

Khi tôi đi ra ngoài, mẹ đã ôm tôi rất chặt.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, và tôi cũng không nhận thấy điều gì bất thường ở mẹ.

Vài giờ sau, tôi nhìn thấy x..ác mẹ.



Tôi thoát ra khỏi ký ức và ngừng cười.

Ônh Tô càng nói càng tức giận, đứng dậy đến mắng tôi và muốn ra tay.

Không may thay--

Cái tát của ông ta thậm chí không chạm đến một sợi tóc trên đầu tôi.

Thay vào đó, vệ sĩ bên cạnh đã tóm lấy tay ông ta và đánh lại, bố tôi loạng choạng lùi lại vài bước và suýt ngã xuống đất.

Chậc.

Đây là vệ sĩ của công ty tôi, anh ấy chỉ có trách nhiệm bảo vệ tôi, không quan tâm đến đối phương là ai.

Khi tôi tốn rất nhiều tiền để thuê, tôi nói với anh ấy rằng chỉ cần bảo vệ sự an toàn của tôi, còn ai muốn đánh tôi thì anh ấy nhất định đánh trả.

Kể từ khi xảy ra sự việc với bà Cận, tôi đã chi thêm nhiều tiền để thuê hai vệ sĩ.

Tôi không muốn trải qua những trải nghiệm bị lạm dụng đó một lần nữa.

Ông Tô bị sốc.

Trừng mắt nhìn vệ sĩ trước mặt, sau đó tức giận nhìn tôi, tay run lên vì tức giận, "Tô Vạn, cô dám để một kẻ hèn hạ đánh bố mình à?"

Tôi cười: “Tất nhiên là dám.”

“Nếu bây giờ ông mang d.a0 đến yeet tôi, tôi dám đảm bảo vệ sĩ cũng sẽ tặng ông một d..a0 y như vậy.”

“Sao ông không thử xem?”

_______________

"Điên rồi, điên thật rồi!"

Người cha thân yêu của tôi có vẻ rất tức giận.

Ông ấy lạnh lùng nhìn tôi, má sưng lên sau cái tát, và trông hoàn toàn thất vọng về tôi.

"Tô Vạn, cút khỏi đây đi, tao coi như không có đứa con gái như mày!”

Tôi không phải là một trong những bông sen trắng mong manh đung đưa trong gió.

Từ nhỏ tôi đã biết, hiền lành chẳng có ích gì, nhạy cảm sẽ chế+ sớm.

Mẹ tôi tính tình kiêu ngạo, nửa đời nhạy cảm nên cuối cùng kết liễu cuộc đời bằng tự s..ast, sau khi chế+ bà đã để lại bài học lớn cho tôi.

Tôi nhấp một ngụm trà ấm và mỉm cười.

“Có gì nhầm lẫn ở đây à? Đây là căn nhà do mẹ tôi để lại, tôi cũng có một phần. Người phải ra ngoài là bà ta và đứa con ngoài giá thú của ông.”

“Con ngoài giá thú?”

Sắc mặt Trương Vân Ánh trở nên vặn vẹo, lúc này, bà ta không nhịn được nữa, vẻ mặt đau khổ phàn nàn với bố tôi.

“Tôi đã ở bên ông nhiều năm như vậy, không có danh phận, cũng chưa bao giờ phàn nàn, bị người đời chửi mắng cũng cam chịu. Bây giờ cuối cùng tôi cũng cưới được ông, vậy mà Nhan Nhan và tôi vẫn bị đối xử như thế này."

“Tô Nhan của đứa con gái ngoan của ông.” Bà ta hét lên

Vừa nói vừa lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Thật sự mà nói, ta hiện tại là vợ của ông ấy, Tô Nhan cũng không phải là con gái ngoài giá thú, nhà chúng ta ba người hiện tại hợp pháp, là hợp pháp! Còn cô đã lớn rồi nhưng vẫn ăn bám bố mẹ mình sao?”

Điều này thực sự lố bịch.

Đặt tách trà xuống, tôi ngước nhìn bà ta.

“Nếu không có gì để nói thì hãy im đi. Tôi đang nói chuyện với bố tôi, không đến lượt thứ tiểu tam cấp thấp như bà xen vào."

Bố tôi tức giận đến mức muốn xông vào đánh tôi, nhưng ông nhìn bức tường vệ sĩ chắn trước mặt tôi nên phải nhịn xuống.

Thấy bố tôi vẫn im lặng, Trương Vân Ánh bối rối đứng dậy bỏ đi.

Bà ta thực sự là loại không có não, kỹ năng kém, điều duy nhất nổi trội là khả năng chịu đựng.

Nếu không, đã không đợi hơn mười năm để đạt đến đỉnh cao ở tuổi già.

Trước khi rời đi, Trương Vân Ánh nháy mắt với Tô Nhan, hai người cùng nhau lên lầu.

Bố tôi tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay khiến ông xấu hổ đến mức đi uống rượu ở đâu đó.

Tôi lên lầu nhưng dừng lại khi đi ngang qua phòng Tô Mộc.

Cửa phòng anh không đóng.

Tôi liếc nhìn vào phòng và thấy bộ vest trắng treo ở cửa.

Tô Mộc luôn mặc quần áo bình thường, vì sức khỏe nên gần như không bao giờ tham dự bất kỳ sự kiện nào, tại sao lại chuẩn bị một bộ vest?

Đang suy nghĩ, Tô Mộc vừa lúc từ phòng tắm đi ra, dùng khăn tắm trong tay lau đi mái tóc ướt của mình.

“Tô Vạn.”

Anh cười và chào tôi.

Nhưng tôi chợt hiểu: “Anh có đi dự tiệc sinh nhật không?”

Tô Mộc gật đầu: “Hôm qua anh tình cờ nghe được Tô Nhan nói em không có bạn nhảy, muốn làm bẽ mặt em trong bữa tiệc.”

Tôi cau mày nhớ lại: “Nhưng em không thấy anh.”

Tô Mộc mỉm cười.

“Lúc anh chuẩn bị đến giải vây cho em, thì thấy Cận Tự đến rồi, anh nghĩ em không cần sự trợ giúp nữa nên đã quay về.”

Vừa nói, anh vừa vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ vest trắng của mình.

"Hãy để dành nó cho bữa tiệc sinh nhật năm nay của em nhé."

Dừng lại vài giây, Tô Mộc lau tóc, lặng lẽ nhìn tôi hỏi:

“Vạn Vạn, tiệc sinh nhật năm nay của em, với tư cách là anh trai em, anh có thể mời em khiêu vũ được không?"

Câu hỏi này hơi buồn cười nhưng tôi vẫn gật đầu.

Chuyện nhỏ thôi mà năm nay còn mấy tháng nữa mới đến sinh nhật của tôi.

Nhưng sau khi nhận được sự đồng ý của tôi, Tô Mộc lại có vẻ rất vui vẻ.

Tô Mộc hôm nay có vẻ có chút kỳ quái.

_____________

Nửa đêm.

Biệt thự bốc cháy không rõ nguyên nhân, lửa rất dữ dội.

Những ngọn lửa khổng lồ trong nháy mắt bao trùm căn phòng của tôi, tôi đứng dưới lầu, quấn mình trong áo khoác của Tô Mộc, cau mày.

Nếu không có Tô Mộc, có lẽ tôi căn bản không thể trốn thoát.

Ngọn lửa dường như đã bắt đầu ở cửa phòng tôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Lan rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã lan xuống tầng một.

Nhưng.

Trương Vân Ánh và những người khác đã không thấy đâu.

Tôi cau mày băn khoăn không biết có nên vào trước xem tình hình hay không trong khi đám cháy ở tầng 1 không quá lớn.

Tất nhiên tôi không quan tâm đến sự sống chế+ của mẹ con Trương Vân Ánh, nhưng——

Suy cho cùng thì ông ấy là bố tôi.

Sau khi do dự, tôi bước về phía cửa, tự giễu bản thân mình vì vẫn còn lòng thương hại.

Tuy nhiên, vừa tới cửa, tôi đã nhìn thấy ba người bước ra.

Trương Vân Ánh đi chân trần và trông có vẻ chật vật, và Tô Nhan, người đang cõng bố tôi trên lưng.

Tô Nhan dáng người gầy gò cõng bố tôi loạng choạng bước ra ngoài, trong khi bố tôi đang nằm trên vai.

Không biết ông bị khói làm ngất đi hay chưa tỉnh rượu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Miễn là ông ta chưa chế+.

Ông ấy uống rượu trước khi đi ngủ và hút thuốc rất nhiều nên lúc đó ông bất tỉnh.

Và Tô Nhan——

Khi cố gắng cứu bố tôi, cánh tay đã bị bỏng nặng.

Nghe được Tô Mộc nói cho tôi tin tức này, tôi cũng không ngạc nhiên.

Mấy trò vặt vãnh của Tô Nhan chỉ để loè trẻ con.

Khi họ bước ra ngoài, ngọn lửa vừa lan xuống tầng một.

Hơn nữa, cả bố tôi và Trương Vân Ánh đều không bị thương, nhưng Tô Nhan lại bị bỏng ở tay, trong khi tóc không cháy, mặt cũng không bẩn.

Chỉ cần có bằng tốt nghiệp mẫu giáo, không ai có thể bị trò này của cô ta lừa.

Tuy nhiên, tôi không ngờ...

Bố tôi, một người giàu mới nổi, đã thực sự tin điều này.

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố, ông nói có chuyện quan trọng cần thông báo và yêu cầu tôi đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Vì tò mò nên tôi đã đi.

Tuy nhiên.

Ngay khi chúng tôi gặp nhau, ông đã trịnh trọng tuyên bố——

Lần này, cô con gái ngoan Tô Nhan của ông đã hy sinh mạng sống để cứu ông, thậm chí còn bị bỏng và sẹo trên cánh tay trái, khiến ông vô cùng cảm động.

Ngược lại, con gái là tôi, người đã sống chung dưới một mái nhà với ông hơn 20 năm, lại từ chối cứu ông, đó là một sự tương phản rõ rệt.

Vì vậy, ông đã công chứng tài sản của mình và thậm chí còn viết di chúc, toàn bộ tài sản của ông sẽ được để lại cho con gái của Trương Vân Ánh.

Còn tôi, con gái lớn, tôi chỉ có thể lấy đi 8,625 nhân dân tệ của ông ấy.

Trên giường bệnh, Tô Nhan còn đang giả vờ.

"Bố, tay con không sao đâu. Thực ra lúc đó con không nghĩ ngợi gì cả, con chỉ nghĩ rằng bố đang gặp nguy hiểm nên mới chạy tới..."

"Còn nữa, Tô Vạn của chúng ta lúc đó mặc dù không quan tâm bố, nhưng em vẫn là người Tô gia chúng ta, nếu để lại cho em ấy mấy ngàn tệ..."

Giọng của bố tôi vẫn còn khàn.

Ông ta liếc nhìn Tô Nhan một cách trìu mến,

“Nhan Nhan, xin đừng nói thay con bé nữa. Bố thực sự rất đau lòng khi đã nuôi một con sói mắt trắng hơn hai mươi năm!"

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên lạnh lùng.

“Không cần phải nói gì cả, di chúc đã lập rồi, sẽ không thay đổi nữa!"

Khi ông nói vậy, bố tôi nhìn tôi đầy căm ghét.

Có vẻ như ông ấy mong đợi nhìn thấy biểu cảm nào đó trên khuôn mặt tôi——

Ví dụ như sự thất vọng, hối tiếc, giận dữ...

Thật đáng tiếc khi khiến bố lại phải thất vọng.

Ngược lại, tôi thậm chí còn muốn cười một chút.

Chỉ để kích thích tôi, bọn họ đem di chúc và cho tôi xem công chứng tài sản.

Không ngờ sau khi lén lút chu cấp cho hai mẹ con Trương Vân Ánh và Tô Nhan nhiều năm như vậy, tất cả những gì bố tôi có thể để lại chỉ là 20 triệu tê.

Tất nhiên, vẫn còn cổ phần ở một số công ty.

Nhưng sẽ thật buồn cười nếu chỉ dựa vào những điều này mà khiến tôi phải hối hận.

Tôi kéo ghế sang một bên, ngồi xuống.

"Dù sao ông cũng ở cùng mẹ nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ có thể để được như vậy sao? Số tài sản nhỏ bé này của Tô gia thật sự không đáng để tôi ngó đến.”

Tôi quay lại nhìn Trương Vân Ánh và cười khẩy.

“Bà làm tình nhân của bố tôi hai mươi năm, sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú mờ ám. Con gái của bà còn bị bỏng mất một tay, cuối cùng là vì chuyện này?"

“Ông không biết rằng khi mẹ tôi qua đời, bà đã để lại cho tôi một công ty và tài sản thừa kế chín chữ số sao?”

Chà. Nhìn cái biểu cảm lúc này của bố tôi mà xem.

“Công ty?"

Giọng ông đột nhiên cao hơn: “Mẹ cô không đi làm, lấy đâu ra công ty?”

Nhắc đến chuyện này tôi lại càng muốn cười hơn.

“Hai mươi năm chung sống, ông lại chuyên tâm kim ốc tàng kiều với bà ta, sao có thể biết mẹ tôi đã làm gì.”

“Nhắc mới nhớ, chắc hẳn ông đã quen thuộc với công ty này——”

“Công ty đối thủ, Nguyên Dương, áp chế Tô thị về mọi mặt, là do mẹ tôi thành lập."

"Về phần chủ tịch thần bí của Nguyên Dương rất ít xuất hiện, trước kia là mẹ tôi, hiện tại chính là tôi."

“Mẹ đã chuẩn bị món quà này hai mươi năm rồi, hôm nay tôi sẽ đích thân mở ra tặng cho ông, có ngạc nhiên không?"

Tôi mỉm cười hỏi, nhưng trong mắt là sự vô cảm.

Khi nhắc đến Nguyên Dương, tôi luôn nghĩ đến mẹ mình.

Bà ấy là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tôi từng gặp và cũng là người phụ nữ ngu ngốc nhất.

Mẹ là một người phụ nữ cực kỳ kiêu hãnh và rất thông minh.

Ngay từ khi phát hiện chồng mình ngoại tình, qua một số manh mối, mẹ tôi đã nhận ra và thậm chí còn đến gặp Trương Vân Ánh.

Tuy nhiên, dù kiêu ngạo nhưng mẹ sẽ không gây rắc rối như những người phụ nữ khác, bà chọn cách im lặng.

Đồng thời.

Bà hiểu rằng một ngày nào đó bố tôi sẽ thất bại nên bà đã bí mật mở công ty mà không nói với ông, và bắt đầu tiết kiệm tiền cho tôi.

Mọi thu nhập sau khi công ty chia cổ tức sẽ được giữ nguyên cho tôi.

Bà đã một tay thành lập Nguyên Dương và phát triển nó, gây áp lực lên công ty của bố tôi về mọi mặt.

Bà ấy được cho là tỉnh táo vì khi mọi người cho rằng mẹ là một người phụ nữ tội nghiệp bị giữ trong bóng tối, thì bà đã âm thầm lập kế hoạch hơn mười năm, cố gắng hết sức để lại sự đảm bảo cho tôi.

Bà bị cho là ngu ngốc vì dù bị phản bội hơn chục năm nhưng không buông bỏ.

Trước hết, không ly hôn vì tôi.

Thứ hai là vì bà ấy thực sự yêu người đàn ông này.

Kẻ đã làm bà thất vọng suốt cuộc đời.

Lớn lên với chiếc thìa vàng trong miệng, kiêu ngạo và bướng bỉnh, không ai có thể hiểu được mẹ.

Bao gồm cả tôi.

Mẹ không biết mình đã làm gì để có thể giữ lòng kiêu hãnh đồng thời bí mật lên kế hoạch cho con gái mình.

Bà vẫn đợi ông ta quay đầu.

Mẹ tôi đã đặt cược cả cuộc đời mình vào việc liệu bố tôi có quay lại hay không.

Nếu ông ấy trở về, mọi người sẽ vui mừng, mẹ tôi sẽ lấy Nguyên Dương làm quà chào mừng ông về với gia đình, chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua quãng đời còn lại như một gia đình.

Nhưng nếu ông ấy không bao giờ quay lại? Bà sẽ thất bại.

Ngay cả khi bà ấy thua, và thậm chí thật sự như vậy, Nguyên Dương và số tiền gửi khổng lồ trong thẻ ngân hàng sẽ là sự bảo vệ mà bà để lại cho tôi.

Và tôi đã không biết điều này cho đến khi mẹ qua đời.

Đôi khi, ngay cả với cương vị là con gái ruột, tôi cũng không hiểu sao mẹ lại chọn cách khó khăn như vậy..

Mẹ biết tất cả những lời dối trá và phản bội, nhưng vẫn giữ lòng kiêu hãnh của mình, không quan tâm, hỏi thăm hay gây rắc rối.

Chỉ lên kế hoạch và làm mọi việc trong âm thầm.