Tứ Thời Điềm Viện

Chương 15: Quả bồ Kết



EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Sáng sớm khi Cảnh Thâm đang đổ nước ngoài sân thì nghe tiếng lừa kêu, hắn dọn dẹp đồ đạc rồi đẩy cổng bước ra, không ngờ gặp được Lý Nguyên. Thấy hắn, ông buông tay xuống ho khan một tiếng.

Cảnh Thâm gọi ông lại, trên xe lừa chất đầy mấy sọt lựu đỏ mọng, có lẽ chính là mấy quả lựu cuối mùa mà Hạ Ý từng nhắc đến, hắn hỏi Lý Nguyên: "Lý thúc lên huyện ạ?"

"Ừ. Cậu Cảnh có muốn gửi ta thứ gì không?"

Cảnh Thâm lắc đầu: "Thúc cho cháu quá giang lên huyện một chuyến nhé?"

Hồi mới đến đây, hắn không dừng chân lại huyện Tương Vân mà được A Minh đưa thẳng đến thôn Nhược Lựu.

Lý Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ, ông cười xán lạn: "Được, cậu chờ ta mang hai sọt lựu còn lại ra xe đã."

Cảnh Thâm vừa cười vừa đáp ông: "Để cháu giúp."

"Thôi, cậu cứ chờ ở đây đi." Lý Nguyên từ chối ngay lập tức.

Hắn chợt nhớ bản thân vẫn chưa chuẩn bị gì cả nên đành về phòng lấy mấy bức thư viết xong tối qua, sau đó sang phòng Hạ Ý gọi nàng từ xa.

Một lúc lâu mà nàng vẫn chưa lên tiếng nên hắn đâm ra sốt ruột, đang phân vân không biết có nên đẩy cửa vào hay không thì sau lưng vang lên giọng nói ngọt ngào: "Huynh dậy rồi sao?"

Hắn quay người, nàng đang ôm một cái hộp nhỏ nhìn hắn.

"Muội ra ngoài mới về hả?"

"Sáng nay muội phải sang nhà bà Chi để đưa bà khăn thêu Phượng Tiên, bà ấy có hấp cho chúng ta mấy cái bánh bao này." Nàng đặt cái hộp lên bàn rồi mở ra, "Vẫn còn nóng, cho huynh hai cái."

"Được." Hắn cầm hai cái bánh bao, đang định nói cho nàng biết chuyện hắn muốn lên huyện thì Lý thúc đã sang giục hắn.

"Cậu Cảnh ơi, xuất phát được rồi."

"Đi đâu? Huynh lên huyện sao?" Hạ Ý ngẩng đầu hỏi.

"Ừ, ta có việc phải làm." Hắn cười cười, "Muội muốn đi cùng không?"

Hình như nàng cũng ít khi được lên huyện nhỉ?

Tiểu cô nương hứng thú lắm, mắt nàng láo liên: "Nhưng cha không cho muội đi lung tung."

"Lung tung chỗ nào, có Lý thúc đi cùng cơ mà."

"Đi không xin phép thì cha muội giận mất."

"Tiên sinh mà cũng giận muội á?" Hắn hỏi với vẻ nghi ngờ, rõ ràng tiên sinh đối xử rất dịu dàng với nàng mà.

Hạ Ý gật đầu, hồi hè, khi biết nàng mua mấy cuốn sách vô bổ ông giận nàng lắm đấy.

"Thôi vậy, ta đi một mình nhé." Hắn vừa nói vừa thầm quan sát, tay nàng bóp chặt cái bánh bao, mày chau chau đáng yêu không tả được.

Hắn đi vòng qua người nàng, Hạ Ý vội gọi hắn lại, nàng lầm bầm: "Muội cũng muốn đi."

Nàng rầu rĩ không cười nổi, Cảnh Thâm hết an ủi lại đến xúi giục nàng: "Chúng ta sẽ về trước tiên sinh thôi, buổi trưa mấy hôm nay muội cũng đâu cần đến học đường. Bây giờ chỉ cần năn nỉ Lý thúc là xong, tiên sinh không biết đâu."

Hạ Ý vào bếp cất hộp, nàng ngậm cái bánh trong miệng rồi hào hứng chạy ùa ra, giọng nói không rõ ràng: "Chúng ta đi thôi!"

"Muội là cún đấy à?" Thấy nàng ngậm bánh bao, hắn cười nhạo, "Đâu nào, muội là cua mới đúng, khi nào cũng thích đi hàng ngang."

Nàng không dỗi mà chỉ lấy bánh xuống nói lại hắn: "Có gì vui mà cười, phải ngậm bánh thì muội mới có tay đóng cửa chứ."

Lý Nguyên đứng chờ cạnh xe lừa, hai đứa quỷ nhỏ chạy ra vây quanh ông dặn dò đừng mách lại với Hạ tiên sinh khiến ông đau hết cả đầu, nói qua nói lại vài câu, ông đành đồng ý với bọn nhỏ.

Con lừa chở theo một người đàn ông trên lưng chậm rãi kéo xe, hai đứa trẻ ngồi chen chúc với mấy sọt lựu sau xe lừa, vừa nhìn nhau vừa ăn bánh bao, Hạ Ý rạng rỡ kể cho Cảnh Thâm nghe chuyện sáng nay bà Chi khen ngợi nàng.

"Bà Chi bảo không ngờ do muội vẽ xấu..." Nàng sửa sang làn váy, khẽ bĩu môi, "Bà còn nói thêm là trước đây bà không nhìn kĩ, hôm nay bà mới phát hiện ra muội vẽ chẳng đẹp bằng một nửa huynh."

Cảnh Thâm vui lắm, trong lòng thầm tự hào về bản thân, hắn tiện mồm nói thẳng: "Chỉ vẽ một đóa hoa bình thường thôi mà muội còn chưa bằng một nửa ta, nếu kêu muội vẽ tranh non nước thì có khi một nửa muội cũng chưa tới đấy nhỉ?"

Nàng mặc kệ hình tượng mà trợn mắt chun mũi với hắn: "Sau này huynh còn vẽ giúp muội nữa không?"

"Có chứ, muội muốn ta vẽ gì?"

"Vẽ giàn đậu này, giàn mướp này, ao sen này, thêm cả mấy loài hoa cỏ hiếm gặp và một số loài côn trùng nữa...

Yêu cầu của muội ấy cũng không quá cao. Khổ nỗi, ở kinh thành hắn chưa bao giờ thấy giàn đậu hay giàn mướp nữa chứ đừng nói đến việc vẽ cho nàng, nhưng những cái khác thì không sao, cứ đồng ý với nàng vậy.

"Mấy ngày trước khi đứng trên mái nhà ta đã nhìn thấy cây hồng trên đồi sau rồi, để đó ta vẽ rừng hồng cho muội xem thử."

"Tốt quá." Nàng bật cười.

Sương thu phủ kín lá bồ kết đo đỏ, khi xe lừa đang băng qua một gốc bồ kết thì chú chim nhỏ bỗng vô tình đá rơi quả xuống, đập ngay vào đầu tiểu Thế tử.

Hắn cầm quả bồ kết, quay đầu nhìn tán lá đỏ rực rồi bực bội chau mày, đang định ném đi thì Hạ Ý đã níu tay hắn lại.

Cảnh Thâm nhìn nàng, ý hỏi tại sao nàng làm vậy.

Nàng vươn tay giành lấy quả bồ kết nhét vào túi vải bên người: "Huynh không biết à, giữ bồ kết lại để khi giặt đồ có thứ mà dùng chứ."

Cảnh Thâm mỉm cười nhìn cái túi của nàng chăm chú, đúng là cô nương nhà quê, tiết kiệm đến mức này cơ đấy.

Lý Nguyên ngồi phía trước cười nắc nẻ, ông xoay đầu nói với tiểu cô nương rằng nếu cần bồ kết thì khi nào rảnh cứ qua sân nhà ông nhặt là được, Hạ Ý cười gật đâu. Lý Nguyên nhiệt tình mời hai đứa trẻ ăn lựu, nhưng nàng hiểu chuyện nên đã từ chối.

Trồng lựu vất vả, thiếu một quả đồng nghĩa với việc ít đi mấy văn tiền.

Ngồi trên xe lừa hơn một giờ mới thoáng thấy cổng huyện Tương Vân, cuối cùng Cảnh Thâm cũng có thể nhảy xuống xe, hắn không quên vươn tay đỡ tiểu cô nương, ai ngờ Hạ Ý chỉ tự nhảy xuống.

Hắn xấu hổ rụt tay, mỉm cười ngẩng đầu nhìn ba chữ "Huyện Tương Vân" to đùng trên cổng thành, đến khi cúi đầu hắn mới nhận ra tiểu cô nương cũng đang ngẩng đầu, chẳng biết nàng đang ngắm trời hay ngắm chữ trên cổng mà lại cười chúm chím má lúm như thế...

***

Tác giả có lời muốn nói

Chương này tuy ngắn nhưng khá ngọt ngào đấy nhé, chương sau vào thành nên mị sẽ viết dài hơn.

Huyện Tương Vân (mấy chế không nhầm đâu, tui chính là hàng chữ nằm trên cổng thành đấy): Lâu rồi tui chưa gặp người quê mùa chất phác như vậy, còn tận hai đứa nữa chứ!

Thiếu nữ nông thôn: (gật đầu) Ừ, ừ.

Thiếu nam nông thôn: Nói bậy bạ gì đấy, ta không phải, ta là người kinh thành.